Mọi Ưu Tiên Cho Em

Chương 30-2: Những lời hứa bỏ quên (2)




Một ngày trong lớp mẫu giáo, cô bảo mẫu hỏi các bạn đã "để ý" bạn khác giới nào đó chưa, khi hướng mũi chai nghiêng về phía Lam, con bé hồn nhiên trả lời:

- Con thích bạn Bin nhất ạ!

Cả lớp ồ ầm lên, cô giáo cũng tươi cười, nó thì chắng hiểu gì sất. Tan học, Lam đang đợi bố đón thì thấy Kiều Trang với Thùy Linh lon ton chạy đến với câu kẹo mút chảy nước.

- Bạn Bin là ai vậy Chíp?

- Là bạn của tớ. - Lam khoe với vẻ đắc ý. - Bạn ấy đẹp trai lắm đó nha, da trắng hơn tớ nhiều.

Linh tò mò:

- Vậy bạn Bin có "để ý" cậu giống cậu "để ý" Bin không?

Lam ngớ người, nó chỉ biết là nó rất thích chơi với Bin thôi, còn Bin có "để ý" nó không thì nó chẳng rõ. Con nhỏ băn khoăn ghê gớm lắm, mà vừa về đến nhả đã lóc cóc chạy vào phòng khách xem Doraemon, chẳng nhớ gì về chuyện đó nữa.

Nguyệt Lam để ý dạo này cậu bạn của mình rất ủ rũ.

Hình như Bin cũng không vui lắm khi nó đến thì phải, Lam không biết mình có làm gì sai không. Con bé cứ gặng hỏi mãi, cậu ấy mới lí nhí:

- Tớ thấy mẹ không yêu tớ nhiều nữa.

- Sao bạn lại nói vậy?

Bin kể cho nó chuyện mẹ của cậu vừa sinh ra một đứa em trai đáng yêu lắm, đáng yêu hơn cả cậu. Cậu nói thấy mẹ như chỉ biết mỗi thằng em đó, chẳng để ý gì đến cậu.

- Có phải em bé ngoan hơn nên mẹ ghét tớ rồi không?

Lam ú ớ không biết trả lời thế nào, nó im lặng nhìn cậu bạn đung đưa đôi bàn chân trên bãi cỏ um tùm. Nó không biết cảm giác có em bé như thế nào nữa, suy đi tính lại một hồi, nó nhoẻn miệng cười:

- Tớ không nghĩ thế đâu. Mẹ Đức có hơi đáng sợ, nhưng cô lúc nào cũng yêu bạn mà, gọi cậu về ăn cơm vào mỗi buổi chiều nè, hỏi bạn đã học bài chưa nè.

Đức nhún vai:

- Mấy chuyện đó mẹ của ai chẳng làm, mẹ Chíp không thế hả?

Lam chợt thấy buồn buồn, nó bỗng nhiên quên mất chuyện phải làm Bin vui lên, nó lắc đầu:

- Mẹ tớ chưa bao giờ làm thế với tớ cả, mẹ còn chẳng nói chuyện với tớ nữa.

Đức ngạc nhiên nhìn Lam:

- Sao mà cả ngày mẹ bạn không nói chuyện với bạn được, vậy ai gọi bạn dậy đi học?

- Mẹ tớ có ở nhà đâu. - Lam thu chân lên ghế, nó vùi mặt vào đầu gối, nói bằng giọng mũi. - Bố nói mẹ tớ bận kiếm tiền, chỉ có ngày mà tớ được nhận lì xì thì mẹ mới về thôi.

Đức bần thần, cậu thấy nỗi buồn của mình thật nhỏ bé, thậm chí là vô lý nữa. Đức bỗng thôi buồn và không còn tủi thân nữa. Đức từ một người cần an ủi thanh một người đi an ủi, cậu gõ gõ nhẹ vào vai cô bạn vẫn đang vùi mặt vào hai cánh tay.

- Nhìn tớ đi.

Đức thấy Lam lắc đầu nguầy nguậy, cậu dỗ thế nào nó cũng không chịu, Đức ngẩng mặt con bé lên, tay cậu bỗng chốc ướt đẫm. Lần đầu tiên thấy Lam khóc, Đức nghĩ con bé này thật dở hơi. Mà không hiểu sao lần này, nước mắt con bé khiến Đức buồn lây, Đức vụng về dùng tay lau mặt cho nó, nói một câu mẹ hay nói:

- Đừng khóc, xấu lắm.

Lam bĩu môi:

- Bình thường tớ cũng có xinh đâu.

Đức thấy con nhỏ này dở hơi hết sức. Ngoài mẹ Trang và chị Vi ra, Đức chưa thấy ai đáng yêu như nó bao giờ, cậu liền đáp:

- Chíp xinh lắm!

Lam phì cười, nó sụt sịt mũi, chợt nhớ đến lời Kiều Trang hôm nọ, Lam quay sang:

- Bạn có để ý tớ không vậy?

Đức ngẩn to te:

- "Để ý" là gì vậy?

- Tớ không biết! - Lam suy tư. - Chắc nó dùng để gọi ai đó mà mình yêu quý?

Đức khẳng định chắc nịch:

- Vậy thì tớ đã để ý bạn rồi đấy.

Đức thích chơi với Lam lắm, thích những lúc Lam ngồi thơ thẩn cạnh cậu, tò mò nghe cậu kể về nội dung một bộ phim hoạt hình nào đó, cảm thấy một tiếng sau giờ tan học là không đủ. Đức thích chơi với Lam đến mức, quyết định rủ con bé trốn học.

Lam ngơ ngác nhìn Đức lôi xồng xộc mình đi, nó ngoái lại nhìn về phía phòng dạy đàn, Đức ghé tai nó thì thầm:

- Hôm nay mình đi chơi đi!

Lam giãy nảy:

- Không được đâu! Bố đánh tớ chết!

Đức cáu, cậu nói dối hôm nay được nghỉ mà con bé tinh quá nên không bị lừa. Đức đành dùng "mưu hèn kế bẩn":

- Bạn có muốn tớ không để ý bạn nữa không?

Lam giật mình, tất nhiên là con bé lắc đầu rồi. Đức được đà:

- Vậy thì đi chơi với tớ đi, có nhiều kẹo ngon ăn lắm.

Cái miệng hại chết cái thân, bé Lam mới giây trước còn chăm học mà giây sau đã bị viên kẹo làm mờ mắt. Lam gật đầu lia lịa, nó lon ton cùng Đức chạy ra phía công viên cho trẻ con. Lam chưa bao giờ được chơi lâu đến thế, nó với cậu cứ bốc những vốc cát lớn ném vào nhau, chơi đu quay cầu trượt rồi cánh sát bắt kẻ trộm cả một buổi chiều, vui tới phát mệt. Đức thích lắm được nhìn thấy nụ cười mếu máo dính đầy cát bẩn của con bé, những lúc nó thích chỉ cười phá lên. Đức thích tất cả mọi thứ liên quan đến cô bạn gái đầu đời của mình, đến mức xung phong cõng nó về khi nó than mệt.

- Bố tớ bảo bạn sắp thi Nghệ Thuật Nhí hả?

Lam vui vẻ:

- Đúng vậy, tớ sẽ mang giải nhất về cho bạn coi!

Đức thấy đến ánh nắng cũng đang thiên vị Chíp, nó cứ như phát sáng vậy.

Kết quả là hai bạn nhỏ lấm lét trở về với cả người lấm lem bùn đất, Đức bị dần một trận nhừ tử vì dám rủ con gái nhà người ta trốn học, lại còn móc lợn tiết kiệm để mua kẹo ăn. Bạn Lam dù lỗi sai cũng không ít gì nhưng chẳng bị làm sao sất, bố nó cười xuề xòa:

- Lần sau mệt quá cứ xin nghỉ, bố có cấm Chíp đâu. Lần sau trốn học đi chơi là bố đánh con gấp đôi bạn Bin nhé!

Con nhỏ sợ hết hồn, vội vã gật đầu.

Vì buổi chiều đáng nhớ đó mà Lam bỏ lỡ một buổi học quan trọng, thành ra bị tụt lại, ban đầu là đuối dần, sau đó là kém hẳn, Lam cũng ham chơi nên chẳng mấy để ý. Cuộc thi Nghệ Thuật Nhí, Lam cố gắng lắm cũng chỉ được giải nhì.

"Con chỉ cần cố gắng một chút nữa là được mà?"

Lam nhìn bạn về nhất ôm chầm lấy bố mẹ, nó quẳng chiếc huy chương Bạc vào sọt rác rồi bỏ ra ngoài.

Đức chứng kiến tất cả những chuyện đó từ đầu đến cuối, thằng bé thu hết can đảm mở thùng rác, lấy lại chiếc huy chương đó, vòa nhà tắm rửa sạch và chạy theo Lam. Đức ngó nghiêng mãi mới thấy bóng dáng của con bé dưới một cây cao với những tán lá xum xuê, cậu chạy lại gần, nhỏ cũng chẳng buồn giữ kẽ.

- Sao bạn hứa sẽ không khóc nữa mà?

Đức lặng nghẽ ngồi cạnh, con bé cứ khóc thút thít mà chẳng thèm đáp. Không biết an ủi thế nào, Đức đeo chiếc huy chương ướt sũng đó vào cổ mình.

- Nhìn này, trông tớ oách ghê chưa! Giải nhì đã là cao lắm rồi ấy.

Đức cứ chọc chọc vào cổ Lam, con bé không nhịn được mà cười khanh khách. Mau buồn cũng mau hết, Lam thủ thỉ:

- Tớ không thể mang chiếc huy chương màu vàng về cho Bin thấy rồi, chán thật.

Đức nhanh nhảu đáp:

- Huy chương vàng để sau cũng được mà.

Lam phụng phịu:

- Nhưng tớ sắp nghỉ học đàn rồi, lúc đó bạn đâu có thấy được.

Hai đứa trầm ngâm hồi lâu, Đức nảy ra một ý:

- Vậy mình sẽ học cùng trường tiểu học đi, học cùng lớp, ngồi cùng bạn nữa. Chắc chắn tớ sẽ thấy.

Lam thấy thuận tai nên cũng thôi sụt sùi, nó tò mò:

- Nhưng học trường gì giờ, bố tớ nói tớ sẽ học ở trường Trần Phú đó.

- Vậy thì tớ cũng học ở trường đó. - Đức khẳng định chắc nịch.

Con nhỏ ngập ngừng:

- Nhưng lỡ lúc đó bạn không nhớ ra tớ thì phải làm sao?

Làm gì có chuyện đó! Đức định trấn an cô bạn thì Lam bất chợt lần mò vào trong áo, nó lôi ra chiếc vòng cổ màu bạc, đưa nó đến gần Đức để cậu nhìn thấy.

- Nếu lên lớp một bạn quên mất tớ, tớ sẽ cho bạn xem cái này để bạn nhận ra nha!

Đức phì cười:

- Bao nhiêu người có vòng như này mà?

Lam kiên quyết lắc đầu:

- Không đâu, bố tớ đã thuê người ta làm riêng đó, cả thế giới này chỉ có mỗi tớ có thôi đó!

Cái vẻ mặt kênh kiệu của con bé này thật dễ ghét! Bây giờ Đức mới nhìn kĩ hình thù trên chiếc vòg nó cầm, một viên ngọc màu xanh xương được vầng trăng khuyết ôm lấy, bên cạnh là nét chữ uốn lượn, Đức lầm bầm đánh vần rồi buột miệng:

- "Nguyệt Lam"?

- Ừ. - Lam cười sảng khoái. - Tên mà mọi người hay gọi tớ đó, còn bạn thì sao?

Đôi mắt của Lam sáng đến mức Đức có thể nhìn rõ mình trong đó. Chợt nhớ ra điều gì, Đức đề nghị:

- Khi nào gặp nhau ở trường Trần Phú thì tớ sẽ nói, vậy nên...

Nguyệt Lam tò mò quay sang, mái tóc thả xõa của nó bị làn gió thổi tung, Đức thấy lòng mình tràn ngập những xốn xang dội lại.

- Mình nhất định phải học cùng một trường nhé!

Lam gật đầu, như sợ Đức vẫn chưa yên tâm, con bé chìa ngón út ra:

- Ngoắc tay nhé.

Đức làm theo. Đức chưa bao giờ thấy Lam cười đẹp đến vậy.

Tiếc rằng, tất cả những câu hẹn ước đó đều trở thành lời hứa bị bỏ quên.

***

Đêm trước ngày tốt nghiệp mẫu giáo lớn, Đức phấn khích đến nỗi dành cả một đêm để tưởng tượng cảm giác được ngồi cạnh Chíp rồi lại tít mắt cười. Nguyệt Lam... Nguyệt Lam... Đức nhấm nháp từng chữ như đang tìm kiếm một niềm vui thú từ tên cô bạn đáng yêu của mình. Làm sao bây giờ, Đức chỉ mong mong nhanh lên lớp một để thấy Lam cả ngày thôi.

Buổi liên hoan lớp, Đức tiếc lắm nhưng vẫn để dành một đống hoa quả và bánh kẹo cho Lam. Đức lẽo đẽo theo bố đến nhà Lam, cậu tò mò nhìn quanh, nhà Lam to lắm, to chẳng kém gì nhà cậu. Nhà to vậy mà không có mẹ, chắc Lam sẽ buồn lắm.

Đức kéo Lam ra ngoài sân, cậu lôi từ trong túi ra đủ các loại bánh kẹo, y như cậu đoán, Lam liền cười tít mắt. Đức nhìn Lam cho vào miệng từng miếng bim bim, cái miệng đỏ hồng của nó nhai chóp chép. Nó ăn gần hết, nhưng nhất quyết không ăn hoa quả.

- Sao vậy? - Đức hỏi. - Đào này ngon lắm đó!

Lam lắc đầu:

- Bố nói tớ không được ăn quả này, không sẽ bị ốm ấy.

Đức chưa nghe một người có thể bị ốm vì ăn quả đào bao giờ, cậu cứ tưởng Lam không muốn ăn nên kiếm cớ. Chút hờn dỗi xấu tính trỗi dậy, Đức gạt phăng câu nói đó đi:

- Bạn ghét tớ nên không muốn ăn chứ gì!

Lam vội vã lắc đầu:

- Đâu có, sao tớ ghét bạn được...

- Vậy ăn quả đào đó đi.

Lam ngập ngừng, nó tìm cách chống chế:

- Nhưng bạn nhìn này, không gọt vỏ bẩn lắm.

Vẻ quanh co của Lam làm Đức sôi máu, cậu hất mặt:

- Ban nãy bạn ăn táo cũng có gọt vỏ đâu.

Minh Đức thề rằng, nếu Đức biết, nếu Đức thật sự biết hậu quả của nó nghiêm trọng đến cỡ nào, cậu nhất định sẽ không làm vậy.

Nguyệt Lam chần chừ nhìn quả đào trong tay, rồi nó nhắm mắt nhắm mũi cắn một miếng rồi nhai lấy nhai để, Đức hài lòng, quay sang định rủ Lam ra ngoài công viên chơi lần nữa.

Mọi chuyện xảy ra đúng khoảnh khắc đó.

Qua đào trên tay Lam rơi xuống đất, Đức giật mình nhìn Lam, tiếng thở của nó bỗng nhiên nặng nhọc đến nỗi cậu cũng có thể nghe thấy rõ ràng. Đức thấy Lam như đang móc tay vào họng, cố lấy thứ gì đó ra, mặt nó trắng bệch, rồi chuyển thành tím tái, con bé ngắc ngứ muốn nói gì đó, cả người nó run lẩy bẩy. Đức chẳng kịp hiểu chuyện gì đang diễn ra, Lam bỗng ngưng không giãy giụa nữa, mặc kệ những câu hỏi hoảng hốt của Đức, nó cứ thế ngã vật xuống sân cỏ như cây chuối bị đốn ngang thân.

Đức sợ hãi lay Lam dậy, mắt nó nhắm nghiền, tay chân nó đông cứng, miệng nó mở hé, có chút bọt trào ra, dính màu đỏ thẫm như máu. Đức cứ gọi tên Lam, nước mắt Đức rơi trên má nó, rồi trượt xuống.

Đức không còn nghe thấy tiếng Lam thở nữa.

Đức gào lên, hai người bố nghe thấy liền vội vã chạy ra. Bố của Lam phản ứng nhanh nhất, ông vội vã chạy đến kiểm tra tình hình, nhìn quả đào bị cắn dở lăn lóc dưới đất, ông lớn tiếng nhờ bố Đức gọi cấp cứu, Đức có thể nhận ra giọng nói đó không hề bình tĩnh như bố Lam thể hiện, nó run rẩy và đầy kiếm chế. Tay ông liên tục làm gì đó trên ngực Lam, Đức đã từng xem một bộ phim, nó được gọi là hô hấp nhân tạo.

Đức sợ hãi nép chặt trong lòng bố, cậu lén nhìn Lam qua đôi mắt mờ nhòe, ngay đến tận khi tiếng còi cấp cứu to dần, dừng lại, tiếp tục kêu lên và biến mất, Đức vẫn không thấy Lam có bất cứ động tĩnh gì.

Đức vùi mặt vào ngực bố, khóc đến khi lạc cả giọng. Đầu óc non nớt của một đứa trẻ sáu tuổi không cho phép Đức giữ bình tĩnh, cậu thấy cậu thật sai, đáng lẽ ra cậu không nên ép Lam ăn thứ quả chết tiệt đó. Bố cậu nói, thật sự có một chứng bệnh trong cơ thể khiến vài người không thể ăn được đào.

- Không phải dị ứng đào, mà là lông đào, nó khiến những người đó không thể thở được, cũng tùy vào từng cấp độ.

- Vậy con có sao không anh?

- Hiện tại thì ổn rồi, may là con bé nhai không kĩ đã nuốt nên người ta ép nôn ra được. Nhưng nó cắn vào lưỡi một chút, chắc phải ở viện lâu đấy.

Đức ngồi bó gồi trước phòng bố mẹ, lắng nghe câu được câu mất, cậu chỉ nhớ rõ nhất từ "lông đào", thứ mà cậu đã ép Lam phải ăn, phải nhai nó. Tiếng thút thít làm cuộc trò chuyện phía trong im bặt, cảnh cửa gỗ bật mở. Đức đứng dậy, cậu không dám nhìn thẳng vào bố mẹ đang ngạc nhiên mà lao ào vào vòng tay họ, cậu nấc lên từng tiếng nghẹn ngào suốt buổi đêm hôm đó mà chính cậu cũng chẳng nghe rõ.

- Bố mẹ ơi... con đã... đã ép bạn ăn quả đào đó... tất cả là tại con đã ép bạn ăn quả đào đó...

Hai người lớn ngỡ ngàng nhìn nhau, một cuộc trao đổi không lời diễn ra trong chớp nhoáng, bố cậu đi ra ngoài cùng chiếc điện thoại, mẹ Trang ôm cậu trong vòng tay ấm áp. Đức không nhớ mình đã khóc trong bao lâu. Đến khi thức dậy, tầm mắt cậu bị bao phủ bởi một màu tối đen, ánh sáng lập lòe ập đến từ chiếc nến nhỏ, Đức nhận ra mẹ đang để Đức nằm lên đùi mình, chiếc quạt giấy phe phẩy nhè nhẹ.

- Bin ngủ đi, mất điện rồi.

Đức thấy cổ họng mình khản đặc, cậu ngập ngừng:

- Mẹ ơi, bạn Chíp...

- Sẽ không sao cả. - Mẹ cúi đầu xuống, mái tóc mẹ chạm vào mũi cậu. - Bạn sẽ không sao cả, mọi chuyện đều sẽ ổn. Những gì con làm là không đúng, nhưng con không nên khóc. Bin hiểu ý mẹ không? Hãy tìm cách giải quyết nó. Đợi bạn Lam khỏe lại, con cùng mẹ đến xin lỗi bạn, được không?

Đức gật đầu lia lịa, thằng bé vươn tay ôm lấy eo mẹ rồi từ từ trượt vào giấc ngủ. Trong cơn mơ, Đức thấy Lam lại ngồi cạnh mình dưới ánh nắng rực rỡ, con bé nhoẻn miệng cười:

"Thấy chưa? Tớ đã bảo là mẹ bạn chắc chắn rất yêu bạn mà."

- Ừ, tớ nhìn thấy rồi. - Đức nói mớ, một giọt nước trào ra khỏi đáy mắt.

Tiếc rằng, Đức mãi mãi không có cơ hội xin lỗi Lam.

Mãi đến sau này, Đức vẫn tin rằng hai tuần ngóng chờ Lam chính là hình phạt cậu phải chịu. Đức lên lớp một, dự lễ khai giảng trong khi cô bạn của mình vẫn đang nằm trong bệnh viện. Hàng ngày, hàng giờ, Đức đứng ngoài phòng bệnh mà chẳng dám vào. Một ngày của nhiều tuần sau đó, Đức vẫn tự hỏi không biết hai đứa sẽ thế nào nếu cậu có đủ can đảm bước chân vào căn phòng ấy.

Mọi chuyện đột nhiên trượt khỏi, Nguyệt Lam nghe nói đã xuất viện từ hôm qua, nhưng cả nhà nó vắng tanh. Đức đứng đợi rất lâu dưới cơn mưa tầm tã, bức tranh Doraemon cậu vẽ cho Lam vữa ra, từng mảnh vụn rơi xuống đất rồi lại bị nước cuốn trôi đi.

Đức nhớ đến cồn cào giây khắc được nhìn thấy đôi mắt trong veo của Lam, giọng nói ngọt ngào của nó, nụ cười chúm chím với chiếc váy trắng bồng bềnh của nó. Bạn hãy gặp tớ đi, tớ thề sẽ xin lỗi bạn, nhường nhịn bạn tất cả mọi thứ, tớ sẽ không bao giờ ép bạn ăn đào nữa, sẽ đánh đàn cho bạn hát mà.

Tuần thứ ba không được gặp lại Lam, cả khu phố cậu xôn xao vì những tờ rơi tìm người, cánh cổng nhà Lam bị sơn đầy vệt đen loang lổ, tràn ngập mùi tanh của mắm tôm, trứng thối, nước tiểu, vàng hương và loa niệm Phật, có nhiều người đàn ông với hình xăm kín hai cánh tay, tóc cạo trọc liên tục đập phá. Qua tiếng loa chúng vác quanh phố, Đức nghe loáng thoáng từ "vỡ nợ" và "lừa đảo".

Đức chẳng hiểu chuyện gì đang diễn ra. Bố nói, cả gia đình Lam đã biến mất.

Họ đi đâu đó, một nơi không ai biết, phải sống ẩn dật nay đây mai đó, bao gồm cả Lam.

Lam đã biến mất.

Mắt Đức như lòa đi.

Những tâm tư chưa nói. Những giấc mộng chưa thành. Tất cả đều còn ở đó, tồn tại và hiện hữu.

Lam rời đi, để lại cậu với những lời hứa bỏ quên, suốt mười năm dài đằng đẵng.

Lâu đến mức, Minh Đức gần như không tin rằng mọi chuyện giờ đây chỉ còn là dĩ vãng. Cậu chuyển đến một nơi khác, có một cuộc sống bình thường như bao người.

Lâu đến mức, cậu nghĩ mình đã quên đi ánh mắt lấp lánh và nụ cười tinh nghịch năm đó.

Suy cho cùng, vết thương nào mà chẳng lành?

Đức kiểm tra đồng hồ, chỉ còn nửa tiếng nữa là đến thời gian làm bài thi thử vào 10, đành lên chuyến xe buýt số 129 vô tình chạy đến. Cậu nhìn quanh, sự chú ý va vào một người con gái đang vịn vào thanh đỡ, có gì đó ánh lên những tia sáng lấp lánh, rồi rơi ra.

Một chiếc dây chuyền bằng bạc, với họa tiết mặt trăng xanh và hai chữ "Nguyệt Lam" được thiết kế tinh xảo đung đưa trước mắt Đức.

Suy cho cùng, vết thương nào mà chẳng lành?

Nhưng nó để lại sẹo.