Mọi Ưu Tiên Cho Em

Chương 37: Mùa hè rực rỡ của chúng ta




Từ giây phút ấy, tôi không đợi lớp vỏ ấy tan đi, mà tôi tự bước ra khỏi nó. Tôi rất muốn lưu giữ lại những khoảnh khắc đầu tiên, nhưng tôi không dám dùng máy quay. Vì vậy, tôi bắt đầu viết nhật ký.

Ngày hẹn hò đầu tiên, Đức gợi ý chúng tôi đến một thủy cung nhỏ mới khánh thành.

Tuy không có nhiều cá và sinh vật biển, nhưng tôi vẫn khẳng định đó chắc chắn là thủy cung đẹp nhất mà tôi từng đi trong đời. Tôi cùng cậu dưới mái vòm trong suốt, màu xanh dương chiếu xuống gương mặt cậu, hiện lên những lớp sóng không ngừng chuyển động. Tôi chỉ nhìn vào dãy bán đồ lưu niệm vài giây, Đức liền chạy đến mua một con cá voi nhỏ.

- Đẹp không?

Tôi cười:

- Đẹp lắm.

Tôi không biết Đức có nhận ra hay không, rằng tôi đang không chỉ khen con cá voi.

Ngày hẹn hò thứ năm, Đức đột nhiên nói muốn biết tất cả mọi thứ về sở thích của tôi.

- Nhiều lắm. - Tôi đăm chiêu. - Nếu là bộ phim yêu thích nhất thì chắc là thám tử lừng danh Conan.

Bị Đức "chọc" đúng chỗ ngứa, tôi bắt đầu ba hoa tán phét:

- Tớ xem phim đó từ lớp ba đến giờ luôn. Tớ rất thích tình yêu của Shinichi với Ran, thích cách Ran đợi Shinichi, thích cả cách Shinichi lo lắng cho Ran nữa, cậu không biết đâu, tớ thích Movie 4 đến phát điên luôn, nhất là đến đoạn cuối, cái đoạn...

Tôi bỗng nhiên sực tỉnh:

- Tớ xin lỗi, tớ nói linh tinh quá, cậu có xem phim đó đâu, chắc chán lắm nhỉ?

Ánh mắt Đức thoáng hiện vẻ không hài lòng, cậu phì cười:

- Tớ vẫn đang nghe cậu nói mà.

Tim tôi đập loạn, đột nhiên tôi muốn cho Đức biết rằng tôi thích cả cách mà cậu ấy yêu tôi.

Ngày hẹn hò thứ mười hai, tôi đang dần rơi vào cảm xúc ấy lần nữa.

Chuyện đó thường xảy ra khi mẹ tôi về, và tôi không thể ngăn cản được những tâm trạng buồn bã và bực dọc vô cớ. Tôi cố gắng không để mình ảnh hưởng đến Đức, nhưng qua ánh mắt Đức nhìn tôi, tôi đoán cậu vẫn nhận ra tất cả.

Một buổi tối không có gì làm, tôi đọc lại hộp hội thoại của hai đứa trên For Us, một câu chuyện không của riêng ai, tôi hoảng hốt ngồi bật dậy khi lỡ tay bấm nút gọi, chưa kịp tắt thì đầu dây bên kia đã nghe máy.

"Tớ đây."

Tôi nghe thấy giọng nói của Đức có phần mệt mỏi, giờ này cậu hay học mà. Lại nhìn đồng hồ đã chỉ đến hơn số mười hai, đáp:

"Tớ lỡ tay thôi."

Bên kia im lặng, tôi như chột dạ, lại vội vã giải thích:

"Những lúc buồn buồn tớ hay đọc lại tin nhắn, tớ nói thật đấy, tớ lỡ tay ấn nút gọi thôi."

Tôi nghe thây tiếng cót két, nếu tôi không nhầm thì cậu vừa tựa minh vào chiếc ghế xoay.

"Vậy bây giờ cậu đang không ổn à?"

"Đâu có."

"Nguyệt Lam."

Các đầu ngón tay tôi bỗng nhiên run lên. Đức hiếm khi gọi tên tôi như thế, hình như cậu bắt đầu giận.

"Ừ, tớ thấy mệt lắm."

Tôi lại tiếp tục đoán biểu cảm của Đức, chưa kịp suy luận đã thấy cậu đáp lại:

"Bây giờ tớ sang nhà cậu nhé?"

"Điên à!" Tôi giật mình ngăn cậu lại, "Muộn lắm rồi, mẹ tớ đang ở nhà nữa."

"Vậy thì cậu bắt buộc phải nghĩ ra một việc gì đó cho tớ làm để khiến cậu vui lên."

Tôi âm thầm mắng Đức tơi bời khói lửa. Lần mò ra phía cửa sổ, kéo rèm rồi nằm lên giường, tôi đề nghị:

"Hát cho tớ nghe đi, bài gì cũng được."

Đức không đáp, tôi nghe thấy một loạt âm thanh loạt soạt, rồi tiếng bật công tắc đèn, nghe thấy tiếng chỉnh dây ghi-ta, tôi vội vã ngồi bật dậy lục tìm tai nghe trong tủ, đến mức vấp vào chân giường.

"Sao thế?"

"Tớ làm rơi đồ thôi." Tôi nhảy lò cò quanh giường, nước mắt sinh lý chảy ròng ròng.

Tôi nghe theo lời Đức, chỉnh âm lượng xuống mức an toàn rồi vùi mình vào chăn. Từng giai điệu vang lên, tôi bắt đầu đoán ra được cậu đang hát "Never Not". Hẳn thôi, ca sĩ duy nhất cả tôi và cậu đều thích là Lauv mà.

We were so beautiful We were so tragic No other magic could ever compare Lost myself, seventeen Then you came, found me No other magic could ever compare

There's a room In my heart with the memories we made Took 'em down but they're still in their frames There's no way I could ever forget, mm

For as long as I live and as long as I love I will never not think about you You, mm I will never not think about you From the moment I left, I knew you were the one And no matter whatever I do Ooh, mm I will never not think about you

Cậu chúc tôi ngủ ngon lúc tôi đã chìm vào giấc mộng đẹp từ lâu. Đến tận sáng, tôi choàng tỉnh mở máy, cuộc điện thoại đã kéo dài dược hơn 10 tiếng.

Ngày hẹn hò thứ ba mươi, Minh Đức thật sự đã viết thư tay cho tôi, không chỉ một cái.

Tôi vô tình đăng lại một video hai người đọc thư cảm ơn nhau trong dịp đặc biệt trên ứng dụng TikTok. Định bụng sẽ làm theo vào ngày tròn một tháng chúng tôi yêu nhau, chẳng ngờ tối đó cậu cũng viết một tờ y chang. Hai đứa nhìn nhau rồi phá ra cười, vật tay để phân thắng bại, Đức cố tình thua để tôi được nghe phần viết của cậu trước. Tôi ngồi ở ghế, cậu đứng phía đối diện như đang trên sân khấu, lại còn e hèm đầy khoa trương mới bắt đầu.

"Tớ cảm ơn Nguyệt Lam vì tất cả mọi thứ trong hơn một tháng qua.

Cậu không biết tớ đã vui thế nào khi thấy cậu cười ngày càng nhiều đâu. Cảm ơn cậu đã chấp nhận bước ra khỏi vòng an toàn của mình, cảm ơn cậu đã trao cho tớ cơ hội được yêu cậu theo cách mà cậu muốn.

Cảm ơn cậu thật nhiều vì đã cho tớ thấy con người thật của cậu, đã cho tớ biết những gì mà cậu thật sự thích, đã chấp nhận chờ đợi tớ thật sự hiểu rõ con người của cậu.

Tớ không biết phải nói bao nhiêu từ cảm ơn vì sự cố gắng của cậu. Cảm ơn cậu vì đã thích tớ, không kém gì tớ thích cậu."

Tôi cúi xuống để che giấu con ngươi có lẽ đã đỏ hoe. Đến lượt mình, tôi chầm chậm đọc từng chữ.

"Tớ không biết phải viết thế nào cho đủ những gì mà tớ thấy biết ơn từ cậu.

Cảm ơn cậu đã kiên nhẫn chờ đợi tớ thay đổi từng chút một. Dù rằng quá trình ấy chẳng dễ dàng một chút nào. Cảm ơn cậu luôn lắng nghe và đón nhận những lần tớ suy nghĩ rất tiêu cực mà không một lời than phiền.

Cảm ơn cậu đã chấp nhận những khiếm khuyết của tớ, bao dung tuyệt đối với những lần tớ phạm lỗi. Cảm ơn cậu vì luôn đặt cảm xúc của tớ lên hàng đầu, hơn cả bản thân của cậu.

Cảm ơn cậu vì đã dành cho tớ tất cả mọi thứ mà tớ chưa bao giờ có, yêu tớ theo cách mà tớ muốn, tặng quà cho tớ chẳng nhân dịp gì cả. Tớ thích được cầm trên tay những bông hoa mà cậu tự đan, những hộp sao mà cậu tự gấp.

Tớ phải dùng từ biết ơn, tớ rất biết ơn những gì cậu đã làm cho tớ, ý tớ là..."

Giọng tôi nghẹn lại, tôi cố gắng nói tiếp nhưng không thành câu, tôi bắt đầu bật ra tiếng khóc nức nở. Đức đứng dậy, cậu vòng tay ôm trọn lấy tôi, cằm cậu tựa lên đỉnh đầu tôi. Một thoáng, tôi đột nhiên muốn "gây sự":

- Này, bây giờ mới yêu thì mình mới thế này thôi. Nhỡ sau này cậu tìm được người tốt hơn tớ thì sao?

Đức phì cười:

- Tớ không yêu cậu vì thấy cậu là người tốt nhất trên đời đâu, đó chưa bao giờ là vấn đề.

- Vậy vấn đề là gì?

- Vấn đề là... - Đức kéo dài câu chữ, vòng tay của cậu càng siết chặt tôi hơn. - Từ đầu đến cuối tớ chỉ muốn một mình cậu thôi, nhất quyết không phải ai khác.

Tôi chưa từng thấy cơn gió nào dịu dàng đến thế.

Ngày hẹn hò thứ bốn mươi tám, Đức bỗng nhiên rủ tôi đi xem phim.

Không hiểu bằng cách nào mà rạp chiếu phim ở Lotte chiếu lại Movie 4 của Conan, tôi hí ha hí hửng mong ngóng từng phút giây một. Trước khi vào rạp, tôi nhận lấy cốc Coca từ Đức, hỏi:

- Cậu có chắc chắn là muốn xem cùng tớ không, tớ sợ cậu chán đấy.

Đức gõ nhẹ tay vào đầu tôi, thản nhiên trả lời:

- Chán thì tớ ngắm cậu là được rồi.

- ... - Đáng lẽ ra tôi không nên hỏi mới phải.

Dù đã xem phần phim này hơn chục lần nhưng tôi vẫn không sao rời mắt được, Đức thì có nhìn tôi đâu, toàn quay sang nhìn nhìn làm tôi ngại cả người. Đến đoạn cuối, tôi đang tập trung xem đoạn hay nhất thì Đức đột nhiên ghé sang thì thầm, cùng lúc với lời thoại của nhân vật:

- Bởi vì tớ yêu cậu, bởi vì tớ thật sự rất yêu cậu.

Tôi ngẩn người, âm thanh từ màn hình chiếu vẫn vang lên, nhưng tôi không còn nghe thấy nữa.

- Hơn bất kì ai... trên thế gian này.

___



1. Never Not: Lauv



2. Lời thoại nhân vật Mori Kogoro nói với Mori Eri, Kudo Shinichi/Edogawa Conan nói với Mori Ran trong Movie 4 (Thủ phạm trong đôi mắt) - Thám tử lừng danh Conan.