Mọi Ưu Tiên Cho Em

Chương 6: Rung động chậm nhịp




Cuộc đời bất công như thế đấy.

Linh và Trang nhịn cười đến rung cả bàn, tôi đau khổ lê từng chút lên bục giảng, hình như hôm nay tôi bước nhầm chân trái ra đường thì phải. Đúng lúc ấy, tiếng thầy Nguyên reo lên làm tôi giật nảy mình:

- Tuyệt vời! Hôm qua tôi phải đi chùa thắp nhang để em xung phong đấy. Đặng Đức lên giải câu cuối đi!

Tôi không ngăn được mình quay đầu lại theo phản xạ, ánh mắt của cậu ấy cũng chạm vào thôi trong tích tắc, rồi Đức cười. Bằng một cách nào đó, tôi hiểu rằng cậu đang muốn cổ vũ tôi. Tôi cố gắng để không thở mạnh, bàn tay viết thật chậm những bước giải mà tôi biết, Minh Đức thì hoàn toàn trái ngược. Đức vẽ hình bằng tay nhanh nhoay nhoáy mà vẫn thẳng tắp, chẳng mấy chốc, phía bảng của Đức đã chi chít những con số và công thức.

Trong khi tôi vẫn cố gắng mường tượng cách giải bài của mình, đột nhiên Minh Đức ngó nghiêng xung quanh, ngay đúng lúc thầy Nguyên tập trung giảng bài cho các bạn, Đức liền nghiêng hẳn người sang phía tôi rồi cúi xuống thì thầm:

- Do tính đối xứng, khối tâm C nằm trên trục đối xứng Qy chia bán trụ thành vô số lớp mỏng phẳng song song mặt phẳng đáy bản trụ, có bề dày dy, có khối lượng dm cách ở một đoạn y. Ta có y = R...

Thứ duy nhất tôi cảm nhận được lúc ấy là hơi thở cậu phả lên trán tôi ấm nóng, thanh âm duy nhất tôi nghe thấy là tiếng đập liên hồi của trái tim trong lồng ngực và giọng nói trầm ấm của Đức. Cậu dùng từ rất dễ hiểu và chỉ ra chi tiết từng bước. Vì đã tưởng tượng đến hướng làm này nên tôi nhanh chóng nhận ra và hoàn thành bài. Không dám nấn ná lâu thêm, tôi lủi về Khi Đức vẫn chưa xuống.

Ánh mắt tôi ôm chặt bóng lưng cao ráo và những ngón tay thon dài không ngừng di chuyển của cậu, đột nhiên Gia Khánh bàn trên quay xuống nhìn tôi đầy nghiêm trọng:

- Mày ghi sai ký hiệu rồi Lam ơi, điện trở chứ có phải hiệu điện thế đâu.

Ừ nhỉ, tội nhanh ẩu đoảng để đi xuống nó thế đấy. Tôi khóc không ra nước mắt, Linh giả vờ đồng cảm:

- Thôi không sao đâu. Cùng lắm ở lại đến chín giờ tối, bị phạt nhảy cóc quanh sân trường xong ngất ra đấy thôi mà.

- ... - Thú vị thật.

Rồi khoảnh khắc tàn đời của tôi cũng đến, Đức về chỗ, thầy Nguyên đứng nhìn bài của Đức một lúc lâu, mỉm cười hài lòng rồi chuyển sang bài của tôi. Tôi cúi gằm mặt chờ đợi sự tức giận hoặc tiếng cười vang, nhưng thầy chỉ nhẹ nhàng tích vào phần kết quả.

- Bạn này cũng làm tốt đấy chứ, thế mà lúc tôi gọi lại tái mét như ra chiến trường thế?

Bằng một cách thần kỳ nào đó, đơn vị hiệu điện thế của tôi đã được thay bằng điện trở.

- Hiểu vấn đề. - Gia Khánh quay xuống giơ ngón cái, Trang cũng phụ hoạ.

Bạn bên cạnh hình như cũng nhận ra, bạn quay sang phía bên thì thầm, từng từ từng chữ vẫn lọt vào tai tôi.

- Đã nhắc cho đến thế rồi mà vẫn làm sai được, mất mặt á khoa của trường thật đấy.

Bỗng nhiên tôi thấy lòng mình nặng trĩu cùng sự tự ti đến tột cùng như cơn sóng vội vã ập đến, đánh chìm tôi xuống đáy đại dương sâu thẳm vô tận.

Hôm ấy, tôi đã nghe bài giảng vật lý đến 3 giờ sáng, trang vở nhòe mực thấm đẫm những giọt nước nóng hổi nơi con ngươi tôi đỏ hoe và tiếng nấc nghẹn từng hồi.

*

Xui xẻo thế nào mà trường lại xếp lịch thi giữa kỳ chỉ cách đúng 4 ngày so với lịch thi học sinh giỏi cấp thành phố đợt I. Đối với những người không tham gia đội tuyển thì thi ngày nào cũng thế, chẳng liên quan. Nhưng với tôi và nhiều bạn khác, tin là chẳng khác nào sét đánh ngang tai.

Trong lớp tôi, hơn một nửa già đã rời đội tuyển sau cuộc thi xếp loại. Minh Nam vẫn giữ nguyên chiếc mở bài tiểu học của mình nên thậm chí còn không được giáo viên chấm. Theo những gì người tuyển văn kể lại, hai cô trò đã có một cuộc tranh luận thế này:

- Bạn đọc lại đề cho tôi:

Nam ngơ ngác làm theo, cô lại nói:

- Đề bài ghi là "anh/chị hãy nêu cảm nhận..." không có nghĩa là bạn được phép ghi là "anh đồng tình với ý kiến đó" được!

- Nhưng em là con trai mà cô, đâu thể xưng "chị" được?

Nghe xong câu chuyện huyền thoại đó, tôi chỉ biết lắc đầu ngao ngán. Đổi lại, tôi mà là giáo viên tuyển văn chắc vì Minh Nam mà tăng xông đến chết.

Một vài người thân quen với tôi, chỉ có Kiều Trang và Thùy Linh tiếp tục theo đội tuyển. Một hôm, trong lúc cả nhóm đang cặm cụi giải đề, đột nhiên Trang chán nản ném bút xuống vở:

- Tao không học nữa đâu!

Tôi hiểu cảm giác bất lực của Trang. Ở cấp hai, đề cương của chúng tôi 30 câu đã bị học sinh than vãn thì khi lên cấp ba, đập vào mặt cả khối 10 là một cú sốc lớn, đề cương mỗi môn 200 câu trắc nghiệm là ít, tự luận thì khỏi nói. Chưa kể một phòng thi có đến 8 mã đề, vậy nên không học là chỉ có chết. Lần đầu đối mặt với quy định ở trường mới nên đứa nào cũng ngỡ ngàng.

Sự kiện giải trí duy nhất mà tôi cập nhật được trong lúc đó là chuyện Ngô Thành Đạt công khai theo đuổi Trần Hà Vi. Không biết Đạt đi đứng kiểu gì mà lại trúng tiếng sét ái tình của một đứa tưng tửng như Vi. Thế là dãy cuối của tổ 3 lớp 10A1 thường có những cuộc hội thoại như thế này:

- Vi ơi, người ta bảo nếu thích một người bao nhiêu thì khi chào sẽ kéo dài chữ "o" bấy nhiêu đấy. Chào"ooooooooooo"!

Vi nhìn Đạt bằng nửa con mắt:

- Chà.

Hoặc là:

- Đối với tao, điều quan trọng nhất chính là Hà V...

- Quan trọng là important.

Hay:

- Vợ ơi trời đã đổ mưa rồi, em đã đổ anh chưa?

- Dự báo thời tiết nói ngày hôm nay trời nắng.

Vi nhé Đạt như né tà. Với Đạt, Vi là ánh dương rực rỡ, là vầng trăng dịu dàng. Còn Đạt trong mắt Vi là gì, theo những gì Kiều Trang do thám được, Vi chỉ nói đúng một câu:

- Mẹ nó chắc phải hài hước lắm mới sinh ra được một trò đùa thế kỷ như nó.

Hồi lớp chín, tôi đã từng nếm trải chuỗi ngày chỉ ngủ đúng ba tiếng trong suốt quãng thời gian ôn tuyển sinh. Sau này, đôi lúc nhàn rỗi, tôi thường hoài niệm về chặng đường đáng lẽ ra phải có rất nhiều kỉ niệm tôi đã bỏ lỡ ấy, vậy mà khi được quay trở lại những ngày bận rộn không khác gì lúc đấy thì tôi lại chẳng thể chịu nổi. Gần như tôi đã vắt kiệt toàn bộ sức lực của bản thân để chuẩn bị cho thi kỳ thi, người ngợm lúc nào cũng trong tình trạng rã rời mệt mỏi, mí mắt nặng trĩu tưởng như đóng vào thì sẽ không mở ra được nữa.

Mấy dạo gần đây tôi thường xuyên mò lên phòng thư viện để... ngồi chơi. Vì là một cuộc thi quan trọng nên đoàn trường đã miễn cho các học sinh trong đội tuyển chương trình trên lớp. Có một cái cớ hoàn hảo để trốn học, tôi thường ngồi hằng giờ trên thư viện và nhìn thời gian trôi. Một lần như mọi lần, đột nhiên má phải của tôi lạnh toát. Tôi quay sang, đầu mũi tôi sượt qua mũi Đức, cậu nhoẻn miệng cười, tay áp lon coca vào má tôi. Đó là nụ cười ấm áp nhất mà tôi từng thấy.

Tôi len lén nhìn Đức đang chuyên tâm học bài, cậu nhìn sang lại vội vã quay đi. Nhiều lần như thế, Đức bỗng nhiên xoay cả ghế tôi lại.

- Như này là được ngắm trực diện luôn nhé!

Tôi giả vờ bĩu môi, Đức chẳng chấp gì hành động trẻ con đó, cậu ngó sang đống sách vở trước mặt tôi rồi tiện miệng hỏi:

- Đây là chuyên đề toán à?

Tôi bừng tỉnh, cau có nhìn vào đống công thức như tiếng người ngoài hành tinh:

- Ừ, tớ chẳng hiểu gì cả. Giảng tớ đi?

Đức phì cười, cậu bỗng nhiên vòng hẳn tay ra sau lưng tôi, tôi nằm gọn trong tay cậu. Đức thao tác chuột không ngừng, liên tục giảng giải về thứ gì đó. Tôi chỉ nghe thấy tiếng trái tim mình đập thình thịch, ngửi thấy mùi cơ thể của cậu phảng phất quanh chóp mũi. Trời ơi, đừng có làm như thế nữa mà, giống ôm nhau chết đi được!

- Này, cậu có nghe tớ nói không đấy?

Tôi giật mình gật đầu:

- Tớ vẫn nghe mà.

- Tớ vừa nói gì?

- ...

Tôi ho khan, vội vã đổi chủ đề:

- Lâu lâu cũng phải cho tớ làm thầy của cậu chứ. - Tôi với lấy tập đề trước mặt Đức. - Mình bắt đầu với câu trả lời bằng bốn từ trước nha?

Đức ngẩn ra rồi gục mặt xuống bàn cười cười. Giữ nguyên tư thế đó, Đức gật đầu rồi nhìn tôi chăm chú:

- Cậu đánh trống lảng tệ thật, tớ giả vờ không biết vì cậu đáng yêu đấy.

Tôi vùi mặt vào hai lòng bàn tay hồi lâu mới ngăn được mình ngưng cười toe toét.

- Câu số 1 nhé! - Tôi nghiêm giọng. - Vì sao sau khi Nhật đảo chính Pháp vào ngày 9/3/1945, toàn Đảng chưa phát động tổng khởi nghĩa?

Đức ngồi dậy, tôi thoải mái xoay bút, ngẫm nghĩ đúng hai giây rồi trả lời:

- Chưa đủ điều kiện.

Tôi lật giở liên hồi để tìm một câu hỏi khó:

- Mấu chốt làm nên sự phát triển của Mỹ sau thế chiến II?

- Khoa học kỹ thuật.

Định không thèm hỏi nữa, bỗng nhiên một dòng in đậm ở cuối Trang làm tôi chú ý. Tôi nhăn mặt lầm bầm:

- "Đặng Trần Minh Đức thích ai nhất trên đời"?

Đức phì cười như chỉ đang chờ tôi đọc câu hỏi oái oăm này, cậu trả lời ngay lập tức:

- Dương Huỳnh Nguyệt Lam.

Dù biết có lẽ chỉ là nói đùa thôi, nhưng tôi thề rằng trái tim mình chưa bao giờ đập nhanh đến thế.

Trong một vài giây phút được nghỉ ngơi, tôi bỗng không biết làm cách nào mà Đức có thể sống nổi trong thời gian này khi cậu tham gia đến hai đội tuyển. Hầu như trong khi luyện đề sử, Đức sẽ mang máy tính ra để giải Vật lý. Trái ngược với sự vật vã của tôi, Đức đi học với tâm trạng thoải mái hệt thường ngày, như thể đối với cậu ấy chuyện thi học sinh giỏi và học kỳ chẳng khác nào ra chợ mua bó rau muống làm mấy.

Để đôn đốc tinh thần học tập ngày một sa sút của học sinh, cô Trần Trang là phó hiệu trưởng của trường liên tục dạo quanh các lớp để kiểm tra nề nếp. Cả trường tôi sợ cô Trang còn hơn sợ cô hiệu trưởng, vậy mà có một ngày tôi lại ngủ quên. Do thức khuya quá nhiều nên ngày hôm ấy toàn bộ sức lực của tôi tụt xuống âm, chữ trong vở đã xiên vẹo đến nỗi không thể dịch ra. Đến khi lấy lại ý thức thì cả lớp đã vắng tanh.

- Ôi tớ ngủ quên à!

Tôi hoảng hốt ngồi bật dậy, phát hiện ra mặt trời lúc này đã ngả bóng, Đức vừa lay tôi dậy, trên tay cậu cầm một túi bánh mì và chai trà đậu biếc màu xanh lam. Đức giúp tôi thu dọn đồ đạc, miệng không ngừng trẫn tĩnh nỗi sợ hãi của tôi:

- Hôm nay cô Trang không kiểm tra đâu. Tuyển mình mới về được tầm nửa tiếng thôi, tớ thấy cậu ngủ ngon quá nên xin cô ở lại, nhân tiện học thêm một chút.

Đức giúp tôi mở chai nước, đẩy nó gần phía tôi rồi lần lượt đóng từng cửa sổ một.

- Tớ vẫn nhắc cậu phải để bản thân nghỉ ngơi mà.

- Tớ xin lỗi. - Tôi thì thầm, chẳng hiểu sao tôi phải xin lỗi cậu nữa.

Lúc này tôi mới tỉnh táo hơn đôi chút, tôi nhai miếng bánh như bị bỏ đói rồi theo Đức về. Lúc Đức khóa cửa, tôi để ý thấy trên cánh tay của cậu có một vết hằn hai hình thoi lồng ghép. Rất giống với hình dạng chiếc khuyên tai của tôi.

Tôi vẫn tưởng mình đã may mắn thoát khỏi "tầm ngắm" của cô Trang thật, đến khi tình cờ nói chuyện với Thùy Linh, một người cũng học trong tuyển sử.

- Hôm thứ năm cô Trang có kiểm tra mà. - Thùy Linh khẳng định chắc nịch khi nghe tôi kể lại. - Hôm ấy tao bị cô "sấy" cho một trận vì bị bắt đang nhảy popping nên vẫn nhớ rõ lắm.

Một nhát búa gõ mạnh vào đầu, tôi lắp bắp:

- Thế mà cô Trang không phát hiện ra tao á, lúc ấy tao đang ngủ mà?

- Tất nhiên là không biết rồi. - Thùy Linh cười tươi. - Lúc ấy mày ngồi bên góc cửa sổ, bạn nam mặc quần trắng đã che cho mày đó. Mọi người xôn xao lắm, có và chị còn chụp hình cơ. Lúc ra về để quên chìa khóa nên tao quay lại, thấy Lam nằm trên tay bạn ấy ngủ ngon lành.

Tim tôi đập mạnh, đầu óc trong đầu phút chốc xuất hiện lên hàng vạn câu hỏi khác nhau. Vì sao Đức lại tốt với tôi như thế?