Mộng Đại Lục Hệ Liệt Chi Tam: Vong Tích

Chương 113




Từ khi đoàn kỵ sĩ thần thánh và tư tế đóng tại các quốc gia bắt đầu trở về tổng bộ Sangtu, những quốc gia khác cuối cùng đã cảm nhận được cuộc đại chiến sắp bùng nổ.

Dù quốc vương Sangtu vô cùng không muốn tham dự vào chiến tranh, nhưng dưới áp lực không ngừng của giáo hoàng và quý tộc theo phái Quang Minh thần hội, rốt cục phải giao ra binh quyền Sangtu. Cứ như vậy, Quang Minh thần hội không có kỵ sĩ và tư tế cũng có quân đội ra mô ra dạng.

Đang lúc liên quân của Quang Minh thần hội và Sangtu hùng hổ áp sát, đế quốc vẫn ở trong tình trạng an bình bận bịu.

Ciro lấy danh nghĩa hoàng đế động viên cả nước chuẩn bị chiến tranh, quý tộc các nơi sôi nổi hưởng ứng, trong đó đặc biệt ba đại gia tộc Telozzo, Charlie và Dana tích cực nhất. Telozzo là gia tộc bên mẹ Ciro, đương nhiên phải tận lực ủng hộ, Charlie và Dana cảm kích Ciro thu dụng hai người thừa kế đã đọa lạc và đang đọa lạc của họ, hết sức mà cung cấp nhân lực vật lực. Hơn nữa Demi phu nhân trước khi đi đã nộp lên tài sản, khiến cho đế quốc dù trải qua nạn hỏa thần, thú phệ hồn và pháp sư vong linh, vẫn có được vật tư sung túc và binh lực để ứng chiến.

Bởi vì chế tác vu yêu Audis còn chưa xong, Hayden viết một phong thư trì hoãn cho giáo hoàng, yêu cầu có thêm thời gian chuẩn bị chiến tranh, hy vọng Quang Minh thần hội có thể tạm hoãn tiến công.

Như trong dự kiến, giáo hoàng đáp ứng. Cho dù ở thời khắc nguy cấp hai quân giao chiến, ông ta cũng không quên tuyên truyền hình tượng Quang Minh thần hội nhân ái từ bi chính nghĩa cao thượng.

Vì thế, Hayden phái Dinand làm chỉ huy tiền trạm dùng ma pháp truyền tống trận đến biên cảnh phòng thủ trước, còn mình mang theo Rhodes, Mundra, Frank và Audis trong pho tượng hành quân đến biên cảnh động viên các quý tộc hai bên đường phái ra quân đội tinh nhuệ.

Trước khi đi, Ciro và Soso đích thân suất lĩnh đại thần ra ngoài hoàng cung đưa tiễn bọn họ.

Gió phần phật thổi hai mặt lá cờ cắm trước xe ngựa.

Một mặt là chim ưng đầu vàng tắm trong lửa đỏ, tượng trưng cho Kanding đế quốc.

Một mặt là Tulip bùng cháy , tượng trưng cho quân đoàn Tulip Hayden Navister.

Hayden mặc đồ kỵ sĩ bó sát, bên ngoài khoác chiến giáp, đầu đội mũ bạc, hiên ngang đứng dưới thềm đá, tươi cười không thay đổi.

Nhìn hắn, mỗi trái tim đang sợ hãi đều sẽ bình tĩnh lại.

Đây là Hayden Navister, nguyên soái đế quốc, chiến thần đế quốc.

Hắn còn, đế quốc nhất định còn!

Các đại thần đang lo sợ bất an vì lời tuyên chiến của Quang Minh thần hội đột nhiên có tự tin, tuy lòng tin này chưa mạnh đến mức khiến bọn họ mù quáng khẳng định rằng trận chiến nhất định thắng lợi, nhưng lại cho bọn họ chờ mong và hy vọng tỏa sáng từ đáy lòng.

Ciro kéo tay Soso, đi từng bước xuống cầu thang, sau đó dừng lại cách hai bậc.

“Định bao lâu thì chiến thắng trở về?”

Hayden tươi cười càng sâu, “Quang Minh thần hội không dễ đối phó.”

Ciro nói: “Vật tư của đế quốc có hạn a.”

Hayden thở dài: “Ta đành phải toàn lực ứng phó rồi.”

Ciro giơ nắm tay.

Hayden cũng đưa tay ra.

Hai nắm tay khẽ chạm giữa không trung.

Ciro nói: “Trận chiến này ta không muốn thua.”

Hayden cười: “Xem ra cái nhìn của chúng ta nhất trí.”

Nắm tay lại, trong nhất thời không ai buông ra.

Hayden ngước mắt nhìn Ciro, đôi mắt đen kia thâm trầm khó dò.

Người đứng ở trước mặt không chỉ là Ciro bạn tốt của hắn, còn là hoàng đế bệ hạ của Kanding đế quốc.

Trong đầu Hayden nảy ra một ý niệm như vậy.

Ciro đột nhiên buông tay, “Ta không muốn nguyên soái đế quốc ta trong lúc chiến đấu vẫn còn lo ngại, cho nên, trẫm cam đoan với ngươi, dù cho tương lai xảy ra chuyện gì, trẫm sẽ không làm những việc khiến cho nguyên soái thương tâm.”

Trong mắt Hayden hiện lên kinh ngạc. Tuy những lời này rất khó hiểu, phạm vi bao trùm rất lớn, nhưng truy đến cùng thì không bao nhiêu. Trên đời này khiến cho hắn có thể thực sự thương tâm chỉ có vài người. Ciro đang cam đoan với hắn, vĩnh viễn sẽ không động đến người bên cạnh hắn – bao gồm Mundra, kể cả sau khi đả bại Quang Minh thần hội, pháp sư vong linh không còn giá trị.

“Đa tạ bệ hạ.” Nắm tay vươn ra quay lại, đập mạnh vào ngực, bày tỏ tấm lòng trung.

Ciro nở nụ cười.

Đây là tươi cười đầu tiên của hắn kể từ lúc tới tiễn đưa.

Đủ loại ngờ vực vô căn cứ giữa quân thần đều tan thành mây khói vì nụ cười này.

“Ngươi nói hoàng đế cười vì cái gì?” Rhodes ngồi trong xe ngựa thò đầu ra nhìn, lại nhanh chóng lùi đầu về. Dù Ciro đã phái Gallon đến tỏ ý bỏ qua cho chuyện cũ, còn hai lần mời hắn tới hoàng cung, nhưng hắn thủy chung còn nhớ rõ bộ dáng tâm ngoan thủ lạt của Ciro, tìm đủ cớ từ chối. Ngay cả như bây giờ từ xa liếc mắt một cái, cũng khiến cho hắn trong lòng run sợ không rõ nguyên nhân.

Mundra hiển nhiên không có tâm tình chú ý mấy suy nghĩ tạp nham của hắn, cậu đang cố gắng chuẩn bị chương trình học cho Frank.

Rhodes cầm lấy ghi chép của cậu nhìn thoáng qua, cau mày: “Ngươi định dạy cậu ta như vậy hở?”

Mundra hỏi: “Không tốt sao?”

Đương nhiên không tốt, tốt thế nào được! Dạy một người biết chạy trước khi biết đi à?

Rhodes hỏi: “Hiệu quả thế nào?”

Mundra gật đầu: “Cậu ấy học rất nhanh, hiện giờ đã có thể triệu hồi ra xương khô rồi.”

Rhodes giật mình trừng cậu, “Tự cậu ta triệu hồi ra á?”

Mundra hỏi: “Ông cho rằng mỗi lần cậu ta triệu hồi, đều vừa vặn có một bộ xương khô từ dưới đất chui lên sao?”

“…” Được rồi, có lẽ có người trời sinh không hợp đi đường, chỉ hợp chạy bộ. “Vậy ngươi cứ tiếp tục.”

Mundra nhận lại ghi chép, tiếp tục nghiên cứu.

Thùng xe bị gõ nhẹ hai cái.

Rhodes tức giận: “Ta biết, đi ra ngay đây, ta đâu có muốn ngẩn người ở trong này tí nào đâu.” Cách một khoảng xa, hắn vẫn cảm thấy áp lực từ trên người Ciro, có lẽ chỉ là một phía, nhưng thực sự tồn tại.

“Trẫm có nên cảm động vì đệ nhất đoàn trưởng của quân đoàn pháp sư vong linh đế quốc gấp rút ra chiến trường như vậy không?” Giọng nói của Ciro xuyên qua vách xe, truyền vào không sót một từ.

Lưng Rhodes nháy mắt dựng thẳng. Đây là thói quen nhiều năm làm ma pháp sư cung đình cửa hắn, giống như thói quen vừa nhìn thấy Quang Minh thần lực là quay đầu bỏ chạy mất dạng, “Bệ hạ.” Giọng điệu trầm ổn khác hẳn con người thật.

Ciro nói: “Rất mừng vì Rhodes đại sư quay về vào thời khắc đế quốc lâm nguy.”

Rhodes đáp: “Đây là việc ta phải làm, bệ hạ.”

Đại khái giọng nói của hắn đứng đắn quá, ngay cả Mundra đang chuyên tâm nghiên cứu chương trình học cũng phải quay đầu nhìn.

Bốn phía vang lên tiếng bước chân khó phân biệt.

Rhodes tưởng Ciro đã đi xa, lại nghe thấy ngoài xe truyền đến một câu nhẹ bẫng, “Soso rất vui có có một thầy giáo ma pháp thổ hệ tên là Rhodes, ta rất vui có một đoàn trưởng quân đoàn pháp sư vong linh cũng tên là Rhodes.”

“…”

Không hổ là hoàng đế a, lúc nào cũng có thể tìm được điểm xấu mà công kích.

Mundra nghi hoặc nhìn khuôn mặt run rẩy của hắn, “Ông làm sao vậy?”

Rhodes nói: “Ta đang kìm nén biểu tình.”

“Biểu tình gì?”

“Biểu tình cảm động.” Hắn dừng giây lát, hỏi, “Thành công không?”

“Không hề.”

Rhodes giận dữ: “Lúc trước đã thành công rồi mà, đúng là không gặp hoàng đế vẫn tốt hơn.”

Hayden cưỡi ngựa bên ngoài uy phong một ngày, đến hôm sau lại chui vào xe ngựa của Mundra, Rhodes thức thời chạy đến xe của Frank. Kỳ thật xe của Frank còn lớn gấp đôi xe của Hayden, nhưng hắn không thích chút nào.

Trong xe ngựa to đùng này đặt hai cái lọ, một cái đựng linh hồn, một cái chứa thân thể, chẳng còn bao nhiêu không gian mà dung thân. Rhodes không thể không ngồi co chân cùng Frank.

Thân thể của Audis đặt trong thùng gỗ tẩm đẫm nước thuốc, nước thuốc tỏa ra mùi kỳ quái, lần đầu tiên Frank ngửi được năm phút đồng hồ phải chạy ra ngoài nôn mửa, lần thứ hai là mười lăm phút, đến bây giờ, cậu đã có thể ngồi trong cái mùi cổ quái này đọc sách. Rhodes sang đây gần như biến thành gia sư, để mỗi lần cậu thắc mắc đều được giải đáp ngay.

“Audis sẽ thành công đúng không.” Đây là vấn đề Frank hỏi hàng ngày.

Trước mỗi lần trả lời Rhodes sẽ xắn tay áo, nâng đầu Audis từ trong nước thuốc lên nghiêm túc đánh giá, sau đó thuật lại tình hình tiến triển.

Lần thứ chín Frank hỏi, đáp án của Rhodes thay đổi.

“Da tay cậu ta hình như thấm ướt.” Tay hắn chọc vào mặt Audis, cuối cùng lấy ra một con dao nhỏ.

Frank khẩn trương bắt lấy tay hắn: “Ông định làm gì?”

“Nói đến vu yêu, phải đao thương bất nhập.” Rhodes nói xong, con dao nhỏ trong tay đã cắt xuống mặt Audis.