Chương 32: Bằng hữu đi xa
Sau khi tiễn hai người Cơm Trắng rời đi, Phạm Tuyệt quay về phía xác Tạ lão, nhẹ nhàng ôm xác lão nhân để gọn vào chỗ người rơm còn chưa bén lửa. Bên ngoài tiếng chém g·iết còn không ngừng vang lên, thế nhưng do khuất bóng, không ai để ý đến Phạm Tuyệt cả. Hiếm có được thời khắc rảnh tay, viên tướng từ từ sắp xếp lại t·hi t·hể Tạ lão cho ngay ngắn, giống với nghi lễ trước khi nhập quan ở quê nhà hắn.
Sau khi đặt rơm hai bên t·hi t·hể đầy đủ, Phạm Tuyệt nhặt nhạnh vài thanh gỗ gần đó vứt vào phía dưới cái xác. Sau khi chuẩn bị xong, mắt thấy tình hình xung quanh có vẻ không ổn, Phạm Tuyệt nhanh chóng châm lửa hỏa táng.
" Tạ lão! Người thật có phúc khi giữa chốn thây xác lăn lóc này có người an táng cho a. Chẳng biết ta có người an táng cho không đây."
" Thời gian gấp gáp, hẹn gặp lại lão ở Bờ Bên Kia."
Lời vừa dứt, Phạm Tuyệt cũng không để ý nhiều đến đ·ám c·háy trước mặt, nhanh chóng vác thương xách kiếm lao vào chiến trường, bỏ lại thi hài Tạ lão đang dần hóa tro bụi, bay vào hư vô…
Phạm Tuyệt một tay thương một tay kiếm, nhảy vào giữa đội hình địch, tả xung hữu đột, c·hém n·gười vô số. Là Cửu phẩm tướng, chiến lực của hắn vượt trội mấy tên vô danh tiểu tốt bên Thiên Quốc.
Mắt thấy quân lính bên mình không ngừng bị Phạm Tuyệt g·iết, hai tên tướng quân Thiên Quốc đang cưỡi ngựa lập tức chú ý đến y. Không hề chần chừ, hai tên tướng địch một cầm đao một cầm rìu lập tức phi ngựa về phía Phạm Tuyệt, lấy thế bất khả kháng cự muốn đè ép thân cô thế cô Phạm Tuyệt.
Cả hai gã chiến tướng đồng thời vung đao múa rìu, thế công như vũ bão tiến về phía Phạm Tuyệt vốn đang bận rộn giải quyết đám tiểu tốt lâu la. Mắt thấy đại đao cùng trọng rìu cùng lúc chém về phía mình, Phạm Tuyệt ánh mắt ngưng trọng, vội vàng đình chỉ phân tâm. Biết khó lòng né tránh, kiếm và thương viên tướng Long Quốc đan chéo trước ngực, muốn chặn lại binh khí của địch nhân.
Một tiếng " Choang" kèm theo tiếng " hự" lớn vang lên. Đao và rìu mượn quán tính của chiến mã đang chạy, lại dưới sức người vung mạnh, mang theo lực lượng cực lớn đánh văng Phạm Tuyệt ra xa đến mấy trượng.
Dư lực từ đòn đánh quá lớn, thân thể lại v·a c·hạm mạnh xuống nền đất gồ ghề, Phạm Tuyệt b·ị t·hương cực nặng, toàn thân ê ẩm, máu chảy ròng ròng. Không dám ngốc quá lâu, Phạm Tuyệt cố gắng lồm cồm bò dậy dậy.
Đang định ngay lập tức lao lên chém bồi kết liễu, hai tên tướng định bỗng bị âm thanh lạ gây chú ý. Là tiếng pháo hiệu lui quân của liên quân Long tộc.
Nhận ra tiếng pháo hiệu lui quân, Đặng Vinh lúc này đang cùng chư tướng vốn đang chém g·iết đến đỏ cả mắt lập tức đình chỉ giằng co với binh tướng Thiên Quốc. Đặng Vinh ngay lập tức hô lớn báo hiệu: " Các huynh đệ! Mau rút lui về sườn núi."
Những binh sĩ Long Quốc cùng Cửu Địa vốn đang vùng vẫy trong tu la tràng như nhận được đại xá, lập tức dìu dắt nhau rút lui theo hướng sườn núi phía nam, nơi hôm qua họ từng đặt chân.
Đặng Vinh vừa vung kích chém g·iết địch nhân, vừa thúc giục các chiến hữu của mình rời khỏi đại doanh, đồng thời ra lệnh đốt hết đám người rơm chưa cháy tạo ra hỏa ngục vô tận giữa thâm cốc.
Nhận ra mọi người đã từ từ rời khỏi, q·uân đ·ội Thiên Quốc lại đang bị bức tường lửa phía trước chia cắt, Đặng Vinh lập tức không chần chờ phóng ngựa rời đi. Đi gần về phía cuối doanh, thấy Phạm Tuyệt và hai tên tướng địch vẫn còn giằng co không dứt, Đặng Vinh không hề do dự, phi ngựa tới trợ chiến.
Cảm giác Đặng Vinh lao về phía mình, hai tên tướng địch từng nhìn qua viên đại tướng này giao thủ, biết không thể địch lại lập tức thúc ngựa chạy về phía quân mình ổn định đội hình. Đại quân Thiên Quốc tuy đang bị bức tường lửa trong đại doanh chặn lại, thế nhưng trong doanh vẫn còn rất nhiều binh lính Thiên Quốc đang đỏ mắt đánh nhau, số lượng vẫn áp đảo quân sĩ Long Quốc. Hai tên tướng địch biết lúc này chỉ cần tụ tập lại đám tàn binh, vẫn có thể dư sức tiêu diệt đám quân sĩ Long Quốc đang vội vã rút lui kia.
Thấy hai tên tướng địch rút lui, Đặng Vinh không có ham chiến, chạy về phía Phạm Tuyệt vốn đang chống thương, gượng sức đứng thẳng, nói: " Phạm huynh đệ! Đại thế không còn, mau lên ngựa theo ta rời đi."
Phạm Tuyệt không hề do dự đưa tay cho Đặng Vinh kéo lên ngựa, phi về phía sườn núi. Nhưng chưa đi khỏi đại doanh, Đặng Vinh cùng Phạm Tuyệt lập tức bị tướng địch cùng đám lâu la chặn lại đường.
Lúc này hai người ở tình thế ngàn cân treo sợi tóc, bởi vì phía trước có đến năm tên mặc áo tướng bên Thiên Quốc, mà quân sĩ Long Quốc đã rút chạy ra xa, không thể lập tức cứu viện họ.
Không có chỗ cho sự chần chừ, Đặng Vinh quyết đoán phi thẳng ngựa về phía đám tướng địch. Thấy Đặng Vinh còn đang vướng Phạm Tuyệt ở sau lưng, đám tướng lĩnh Thiên Quốc không hề sợ hãi, lập tức nghênh chiến.
Bên Đặng Vinh tuy có hai người nhưng lại cưỡi chung một ngựa, vì thế ra đòn bị hạn chế rất nhiều. Đám tướng lĩnh Thiên Quốc thì đông đúc, lại có binh lính trợ chiến, nhanh chóng ép hai người kia vào thế hạ phong.
Nhận ra bản thân đang là gánh nặng cho Đặng Vinh, Phạm Tuyệt liền đưa ra quyết định táo bạo. Y lợi dụng một tên tướng vừa xuất chiêu hụt, còn đang loay hoay thu lại binh khí, lập tức phi thân rời bỏ ngựa của Đặng Vinh, bay người xô ngã tên tướng địch khỏi yên ngựa. Thế nhưng do người b·ị t·hương nặng, Phạm Tuyệt cũng không kịp giữ thăng bằng, lập tức cũng đổ ập xuống đất, đè lên tướng địch vừa rồi.
Đặng Vinh nhận ra biến cố, lo lắng hét lớn: " Phạm huynh đệ."
Mấy tên tướng Thiên Quốc cũng là lo lắng cho người phe mình, hô lớn: " Lỗ tướng quân."
Tràng diện đang có chút lúng túng, Đặng Vinh lập tức nhoài nửa thân trên ra sau, nằm ngửa theo lưng chiến mã, tay cầm đầu chuôi trường kích, múa một đường tròn mang theo kình phong ngăn cản đám tướng địch tiếp ứng cho tên vừa ngã.
Phạm Tuyệt nhân lúc bản thân còn đang ở thế chủ động, lập tức rút đoản đao giấu sẵn trong người cắt cổ tên tướng địch. Vừa ra tay dứt khoát, nhận thấy mình đã b·ị t·hương không đủ sức khống chế ngựa, Phạm Tuyệt hô lớn: " Đặng tướng quân! Mau chạy đi, ta cản chân bọn chúng."
Đặng Vinh ánh mắt có chút do dự, đang định nói lại bị Pham Tuyệt c·ướp lời.
" Đừng do dự, ta đã dầu hết đèn tắt! Ngươi mau đi thôi. Làm phiền ngươi chiếu cố Tiểu Á giúp ta."
Biết khó lòng thuyết phục, Đặng Vinh cắn chặt răng, chỉ kịp thốt câu " vĩnh biệt" rồi nhân lúc đám tướng địch còn đang chật vật ổn định lại chiến mã, phóng vọt về phía sườn dốc, trên đường đi tiện tay làm cỏ vài tên lính địch xấu số.
Mắt thấy không thể cản lại Đặng Vinh, đám tướng địch lập tức điên cuồng phóng tới chỗ Phạm Tuyệt.
Lúc này Phạm Tuyệt cũng không có ngu cứng đối cứng với đám tướng kia. Hắn cầm kiếm lao vào đám lâu la sĩ tốt xung quanh, vung kiếm chém loạn. Từng cái thủ cấp, từng tia máu huyết bắn lên, nhuộm đỏ một góc trại doanh.
" Hôm nay ông g·iết sạch chúng mày! Thằng nào can đảm lao vào đây đánh với ông."- Phạm Tuyệt gầm thét như điên.
Đám binh sĩ thấy Phạm Tuyệt chém g·iết như tên cuồng nhân, sợ hãi không dám lao vào. Thế nhưng nhân lúc Phạm Tuyệt còn đang điên cuồng tìm người để chém, một tên tướng lĩnh cầm trường thương phi về phía hắn.
Sức đã cạn, mắt đã mờ, hơi thở đã yếu, Phạm Tuyệt vô lực né tránh cây thương bay tới, cũng vô lực vung tay cản lại. Một tiếng " Phụp" vang lên, trường thương xuyên thấu ngực viên tướng Long Quốc, song Phạm Tuyệt vẫn còn chưa ngã xuống, chân đi loạng choạng không vững, ánh mắt đỏ ngầu, tiếp tục lao về phía trước.
" Vậy mà sống dai như vậy." – Có kẻ sợ hãi cảm thán.
" Ăn thêm một giáo của ta."
Lập tức một cây giáo dài nữa được một tên tướng khác phóng về phía Phạm Tuyệt. Cây giáo xuyên thủng bụng hắn. Lúc này mọi thứ đã hết, Phạm Tuyệt đã không còn lại chút lực lượng nào cả, hai chân quỳ xuống, một tay vẫn cầm kiềm chống xuống đất, đầu gục xuống. Ánh mắt viên chiến tướng vẫn mở to, trợn tròng mắt đỏ ngầu về phía đám binh tướng Thiên Quốc, thế nhưng hơi thở yếu dần, sinh cơ từ từ tắt lịm. Một vị chiến tướng mới được thăng chức cứ như vậy hi sinh, xác ở lại với đất mẹ, hồn tiến về Bờ Bên Kia.
" Kẻ này thật dũng mãnh! Làm địch nhân của hắn cũng thật là đáng tiếc." – Một viên tướng Thiên Quốc cảm thán.
" Bỏ xác hắn ở đấy! Mọi người nhanh chóng d·ập l·ửa để đại quân ta vượt qua, chúng ta đã chậm trễ ở đây quá lâu, mau chóng d·ập l·ửa."- Một tên khác lập tức ra lệnh thúc giục đám binh lính đang đứng ngây ngốc xung quanh.
Tất cả rời đi, bỏ lại xác Phạm Tuyệt bơ vơ giữa biển lửa. Hắn giống như những tử sĩ khác, sinh ra từ cát bụi rồi lại trở về với cát bụi, thế nhân sau này có ai từng biết hắn đã chiến một trận như thế, sẽ chẳng có ai cả, hắn cũng chỉ là một tên vô danh tiểu tướng, ai sẽ biết đến uy danh của hắn chứ. Thế gian lúc này chỉ còn lại vài kẻ còn nhớ về hắn, là gia đình hắn biết về một người con đã hi sinh ngoài xa trường, là Tiểu Á sẽ nhớ về hắn như tình nhân một thuở, là Cơm Trắng nhớ về hắn như một người bằng hữu đã đi xa. Nhân sinh của của Phạm Tuyệt đã dừng lại ở đây, thế gian sau này không Phạm Tuyệt...
...
Bờ sông Lão Hổ, chiến trường lúc này có biến đổi. Nguyễn Khắc Thỉnh mặc đêm tối mịt mờ sương, từ bỏ lối đánh chậm rãi, thúc giục quân sĩ t·ấn c·ông tổng lực về phía đạo quân bộc hậu của Viên Long Điền.
Thế công như vũ bão, quân số bên phía Long Quốc có phần nhỉnh hơn một chút, Viên Long Điền chống đỡ không nổi, lập tức lui quân về phía đại doanh Thiên Quốc, hợp lực cùng Tô Hiểu Pha lưỡng đầu thọ địch.
Tô Hiểu Pha biết lợi thế duy nhất hắn có là quân số đông đảo, nên chỉ có thể lấy thịt đè người, lúc này lại có Viên Long Điền trở lại, hắn không thèm quan tâm nhiều đến đạo quân của Nguyễn Khắc Thỉnh ở sau, quyết tâm bằng mọi cách pha tan phòng tuyến của Diệp Đại trước mặt.
Đêm đã đến canh tư, hai bên đã đánh nhau gần được một đêm mà vẫn chưa ngã ngũ. Tô Hiểu Pha lúc này cũng khá đau đầu. Hắn đang cố gắng chờ đợi đạo quân Thiên Phiến Phong nhưng vẫn chưa có dấu hiệu nào từ Phó Hoằng. Đêm tối mịt mù, mọi phương thức truyền tin đều vô hiệu, Tô Hiểu Pha chỉ còn biết hi vọng Phó Hoằng sẽ không xảy ra chuyện gì.
" Chả nhẽ hắn bị mai phục! Không thể nào, gần mười vạn quân nào có dễ bề tiêu diệt đến vậy. Hơn nữa Long Quốc cũng không thể nào có nhiều người tiếp cận được Thiên Phiến Phong, làm sao có thể cản lại cước bộ lâu đến như vậy."- Tô Hiểu Pha nhăn mặt lo lắng lẩm bẩm.
Đúng lúc này, một viên sĩ tốt vội vã bước vào doanh trướng, vẻ mặt đầy hoảng sợ. Tên này hơi thở gấp gáp, báo cáo: " Bẩm tướng quân, phía phòng tuyến Diệp Gia có biến."
Tô Hiểu Pha không kiên nhẫn, nhướng mày nói: " Nói rõ ra xem nào."
Tên lính hoảng sợ nói: " Phía sau đó đèn đuốc rực trời, số lượng quân địch đông đảo hơn nhiều số lính Diệp Gia ở phòng tuyến lúc đầu. Hơn nữa ở đó tiểu nhân quan sát được hơn hai mươi con quái vật khổng lồ, cao hơn hai trượng, nó có cái mũi giốn như con đỉa, chân to như cột đại điện."
" Ngu ngốc! Đó là tượng binh Long Quốc."- Tô Hiểu Pha cáu bẳn trước sự kém hiểu biết của tên lính.
Lúc này sắc mặt của viên phó thống lĩnh cũng là cực kỳ ngưng trọng, vô cùng nóng ruột. Y lẩm bẩm: " Quái! Sao trong tình báo không nói Long Quốc mang theo tượng binh. Chả nhẽ Lý Văn Tuấn muốn một trận chiến được ăn cả ngã về không với ta ở đây."
" Con mẹ nó! Phó Hoằng làm cái khỉ gió gì mà giờ vẫn chưa đem quân đến tiếp ứng."
Tượng binh Long Quốc cực kỳ khiến Tô Hiểu Pha lo lắng. Tượng binh vốn là những thớt voi chiến khổng lồ, được huấn luyện cực kỳ cẩn thận. Voi chiến được tuyển từ voi rừng, vốn chỉ sinh sống nhiều ở phương nam, chủ yếu là Long Quốc và một quốc gia thần bí tên Lâm Quốc, có vị trí địa lý ở phía tây Long Quốc. Khi nhập trận chiến, với tầm vóc đồ sộ của mình, tượng binh là một nỗi kh·iếp sợ với kỵ binh cùng bộ binh. Muốn diệt một thớt voi cần tốn rất nhiều thủ đoạn, cách tốt nhất là dùng trọng cung. Nhược điểm duy nhất của loài này là huấn luyện khó, độ cơ động cùng khả năng chịu lạnh kém, vì vậy Long Quốc hiếm khi dùng tượng binh trên đất Cửu Địa, vốn là xứ ôn đới.
Lần này Lý Văn Tuấn sử dụng tượng binh khiến Tô Hiểu Pha hoàn toàn bất ngờ, vì sức tàn phá của lũ voi chiến quá khủng kh·iếp mà trong quân lại không có trọng cung, khó lòng đối phó một lúc hơn hai chục thớt voi kia. Đêm tối khó chiến đấu, lúc này ưu thế quân số hoàn toàn không có giá trị. Phía trước Lý Văn Tuấn đem viện quân tiếp ứng Diệp Đại, phía sau lại có Nguyễn Khắc Thỉnh quấy phá, bại cục chắc chắn khó có thể tránh khỏi.
Tô Hiểu Pha không còn dám chần chừ đợi cánh quân của Phó Hoằng, lập tức lệnh cho quân lính tập trung binh lực, từ bỏ ý định tiến về Chấn Môn Thành. Tô Hiểu Pha muốn bằng cách nhanh nhất có thể phá tan vòng vây chạy theo hướng bắc, trở về Thiên Quốc. Viên đại tướng Thiên Quốc không còn ôm hi vọng gì nữa. Dù sao sau trận này bại cục của Thiên Quốc đã rõ, phòng tuyến tây bắc cũng đã không còn giá trị, chẳng bằng bây giờ nhanh chân về nước, bảo toàn quân số.
" Tư Mã Viễn Sơn! Tiểu tử ngươi tự cầu nhiều phúc, ta hết cách cứu ngươi."...
....
Lúc này trong doanh trướng tại phòng tuyến Diệp Gia, Diệp Minh vô cùng bất ngờ trước sự xuất hiện của Lý Văn Tuấn. Theo như kế hoạch ban đầu giữa hai người họ, phòng tuyến Diệp Gia không cần quá sức ứng phó đại quân Thiên Quốc, có thể bỏ đường cho địch tiến về phía trước. Thế nhưng việc Lý Văn Tuấn ở đây chứng tỏ kế hoạch đã thay đổi.
Diệp Minh thắc mắc: " Lý thống lĩnh! Đây là thế nào? Sao lúc đầu ngươi nói ngươi sẽ đợi ở phòng tuyến sau cùng?"
" Diệp gia chủ không cần ngạc nhiên! Bày binh cần tuân theo tình huống mà biến hóa. Ta ban đầu ý định ở phòng tuyến sau cùng là vì đợi người đến. Không ngờ hắn đến sớm hơn ta dự đoán, vì vậy ta quyết định luôn một trận định thắng thua với Tô Hiểu Pha."- Lý Văn Tuấn nhàn nhạt trả lời.
Diệp Minh tò mò muốn biết người Lý Văn Tuấn chờ là ai, bất chợt một tia suy nghĩ lóe lên trong đầu, y liền hỏi: " Chẳng hay người Lý thống lĩnh đợi có liên quan đến đám tượng binh phía sau kia?"
Lý Văn Tuấn ánh mắt thờ ơ nhìn về phía chiến trường hỗn loạn, nhàn nhạt đáp: " Đúng vậy! Hắn là Phạm Hữu Dã, kỳ danh ' Tượng Thánh' là một vị thống lĩnh Long Quốc ta."
Diệp Minh ánh mắt trợn tròn, trong lòng không khỏi thất kinh vì danh người được nhắc kia. Phạm Hữu Dã là một danh tướng Long Quốc, danh tiếng tuy không quá nổi ở Cửu Địa nhưng với một người kiến thức rộng như Diệp Minh, hắn tự nhiên là biết đối phương.
Phạm Hữu Dã có thể nói là một lão tướng quân, tuổi đã gần sáu chục. Kẻ này phẩm vị là Nhị phẩm tướng quân, được phong thống lĩnh tượng binh Long Quốc từ gần hai mươi năm trước, nổi danh với tài huấn luyện, điều khiển voi chiến. Hai mươi năm trước, chi tượng binh của hắn từng giày xéo không biết bao nhiêu binh sĩ Thiên Quốc, khiến cho chư quân Thiên Quốc đối với hắn kiêng kỵ vô cùng.