Chương 60: Quá khứ đã đi qua, chỉ còn lại đau thương
Nhìn thấy Nhuận Hoành Thổ lao về phía ba người Trần Bạch Hoàng, đám người Vạn Lý Trường Khê lộ ra vẻ lo lắng.
Vạn Lý Trường Khê đương nhiên nhận ra thương thế nghiêm trọng của Dương Vân Châu, nhưng dù sao lão nhân cũng không phải mục tiêu của y, vì vậy y không quá để trong lòng việc giữ hay g·iết lão nhân, thế nhưng Nhuận Hoành Thổ lại khác. Họ Vạn đương nhiên không có ngu ngốc lấy thói thường ra để suy đoán hành động của lão Cuồng Nhân, dù sao lão già kia luôn hành động theo phong cách xuất kỳ bất ý, ai biết đâu mà lần.
Tình hình hiện tại của đám người họ Vạn cũng không hề ổn chút nào, từ lúc giao tranh đến giờ đã có hơn mười cao thủ Bích U Cung bỏ mạng, việc này khiến nội tâm Vạn Lý Trường Khê không khỏi nhỏ máu. Hắn cùng Vạn Lâm Hùng mang nhiều người đến đây vốn có ý định nhẹ nhàng cầm xuống Bích Hải Triều, nào có ngờ nửa đường lại gặp cơ sự loạn đả quần chiến đánh mãi không dứt như thế này.
Lúc này nhất thời họ Vạn có chút lo lắng Nhuận Hoành Thổ sẽ hợp lực cùng với Thanh Thản Kiếm Thánh đối phó đám người bọn chúng, dù sao cũng không thể ngồi trông mong vào hai vị trưởng lão Nghị Ma Đường đến cứu giúp được.
Ngẫm nghĩ trong nhịp thở, Vạn Lý Trường Khê mắt híp lại, nhìn sang Vạn Lâm Hùng, hán tử cầm cự kiếm lúc này đang hừng hực chiến ý, vốn đang muốn lao lên tiếp kiếm Thanh Thản Kiếm Thánh, hỗ trợ cho đám hạ nhân. Vạn Lý Trường Khê vội vã đánh gãy sư đệ, nói nhỏ:
" Tình huống có chút không ổn. Chúng ta tổn thất quá nhiều, coi như hạ được mấy lão gia hỏa này xuống cũng sẽ trọng thương nguyên khí, lúc đó rất có thể sẽ là con mồi kế tiếp của đám ma đạo kia."
Vạn Lâm Hùng ánh mắt nghi hoặc, vội hỏi: " Vậy phải làm thế nào?"
" Tạm thời rút ra khỏi bìa rừng, yên lặng theo dõi kỳ biến. Lúc đó tìm lại Bích Hải Triều cũng chưa muộn." – Vạn Lý Trường Khê lộ ra ánh mắt thâm thúy.
" Nghe lời sư huynh đấy."- Vạn Lâm Hùng gật đầu, sau đó hét lớn- " Bích U Cung nhân sĩ nghe lệnh, lập tức rút lui."
" Chứ vị tiền bối, vãn bối không tiếp tục phụng bồi chư vị nữa, cáo biệt. Hẹn không gặp lại."
Lời dứt, hai huynh để họ Vạn lòng chân như bôi mỡ, chạy nhanh ra khỏi bãi đất trống, đám lâu la thấy chủ tướng rời đi cũng không tiếp tục thiết tha ở lại, lập tức nối gót theo sau.
Sự việc nhất thời khiến cho mọi người ở lại có chút hồ đồ, chưa hiểu chuyện gì xảy ra. Mấy người Trần Bạch Hoàng chỉ cảm thấy bản thân bớt đi một đám địch nhân, nhẹ nhõm hơn một chút. Ngược lại, sắc mặt của đám người Nghị Ma Đường âm trầm đến cực điểm, trong lòng kém chút nữa chửi cha mắng mẹ đám người Bích U Cung hèn nhát, lâm trận bỏ chạy. Thế nhưng là, cả Liễu Thiên Hộ cùng Ngô Đồng lão cũng không b·iểu t·ình gì nhiều, dù sao hai bên cũng không có hiệp nghị hỗ trợ nào, chỉ đơn giản là vô ý liên quan mà thôi, việc đám người Bích U Cung đi hay ở cũng không phải việc hai vị lão niên có thể quản.
Nghĩ đến là như vậy, thế nhưng Liễu Thiên Hộ cũng không từ bỏ ánh mắt bất thiện nhìn về phía Dương lão đầu cùng Trần Bạch Hoàng.
" Đại sự không ổn! Nhuận Hoành Thổ quá cường đại, chúng ta không thể dây dưa với hắn được lâu, chỉ có thể dụng mưu." – Liễu Thiên Hộ nói nhỏ truyền âm cho Ngô Đồng lão.
Ngô Đồng lão nhướng mày, chưa hiểu ý đồ của sư đệ mình. Liễu Thiên Hộ vốn là cáo già xảo quyệt, mỗi tính toán cùng nước đi của y đều khiến cho người bên cạnh khó lòng hiểu thấu, Ngô Đồng lão đương nhiên chẳng lạ gì điều này.
Im lặng một hồi, lão bà mới cất tiếng: " Đệ có cách gì? Nói ta xem thử. Đám chuột nhắt Bích U Cung rời đi rồi, Thái Thanh Thản cùng Nhuận Hoành Thổ sẽ rảnh tay đối phó chúng ta, nếu khó quá thì từ bỏ."
" Dương Vân Châu đã dầu hết đèn tắt, lúc này từ bỏ há chẳng phải trước giờ chúng ta làm chuyện xôi hỏng bỏng không? Đệ cho rằng tiểu tử họ Trần kia rất có thể đã được lão bàn giao món đồ vật của Ma Long Vương. Nếu không chúng ta bày Bát Ma Loạn Thần Trận q·uấy r·ối Nhuận Hoành Thổ cùng Thanh Thản Kiếm Thánh, sau đó tóm lấy tiểu tử kia." – Liễu Thiên Hộ lời nói đầy thâm thúy.
Bát Ma Loạn Thần Trận là một phương pháp hợp kích bí ẩn của Nghị Ma Đường, lấy tám cao thủ ma đạo làm chủ trận, lại lợi dụng tốc độ khinh công cùng nội lực hình thành một vòng tròn c·hết chóc. Tám cao thủ lấy địch nhân làm tâm vòng tròn, liên tục di chuyển khiến đối phương vô pháp đoán được ý đồ. Bát Ma Loạn Thần Trận lợi dụng ma khí dịch chuyển, khiến cho tinh thần của địch nhân loạn, không thể nhận ra bản thân mình đang ở tình huống nào, lợi dụng sự thiếu tập trung này, từng tôn ma nhân sẽ bất ngờ tập kích gây tổn thất cho đối phương.
Uy lực của Bát Ma Loạn Thần Trần còn tùy thuộc vào thực lực của tám người tham gia trận, vì vậy cũng có sự chênh lệch mạnh yếu khác nhau. Tuy nhiên, địch nhân thân cô thế cô dù có mạnh đến mấy cũng sẽ lộ ra sơ hở trước trận pháp hợp kích này.
Lúc này Liễu Thiên Hộ muốn sử dụng đến Bát Ma Loạn Thần Trận rõ ràng là muốn ép lui Thanh Thản Kiếm Thánh cùng lão Cuồng Nhân. Y rõ ràng với thực lực của hai người kia thì đám cao thủ Nghị Ma Đường không thể dùng cách đánh thường ra trêu đùa được. Hơn nữa, với thực lực của đám bộ hạ còn sống sót, Liễu Thiên Hộ rất tự tin mình có thể tranh phong một hai với hai lão gia hỏa kia.
Ngô Đồng lão cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ nhàn nhạt đáp: " Được! Theo ý đệ đi."
Ngay lập tức, Liễu Thiên Hộ ra hiệu cho tám vị cao thủ Nghị Ma Đường còn sống sót quanh đó tụ hợp lại, điều này nhất thời khiến Nhuận Hoành Thổ cùng Thái Thanh Thản cũng chưa hiểu chuyện gì xảy ra.
" Chả nhẽ chúng định rời đi." – Thái Thanh Thản ánh mắt đầy nghi hoặc, lẩm bẩm.
Nhuận Hoành Thổ không biết đã đến bên cạnh lão từ bao giờ, lắc đầu nói: " Nào có đơn giản như vậy, chỉ sợ có trá."
Được một nhịp thở, lão Cuồng Nhân lại nói: " Ngươi cùng với Bích tiểu tử để ý nhất cử nhất động của chúng một chút, ta đi giúp lão già kia."
" Được."
Ngay khi đạt thành hiệp nghị, Nhuận Hoành Thổ chạy lại sau lưng Dương Vân Châu. Thấy lão Cuồng Nhân xuất hiện, Trần Bạch Hoàng minh bạch lão muốn làm gì vì vậy thu lại bộ dáng đau khổ của mình, né sang một bên.
Nhuận Hoành Thổ thu người tọa thiền sau lưng Dương Vân Châu, lão nhân lập tức vận chuyển nội công, hai tay kết thủ ấn, sau đó mở rộng hai bàn tay truyền nội lực vào người Ma Trảo Long Thánh.
Mồ hôi hai lão nhân thấm đẫm áo bào, dường như mọi sự đã vượt qua dự đoán của Nhuận Hoành Thổ. Gương mặt Dương lão thời khắc này tràn ngập vẻ thống khổ đau đớn, dường như chân khí của lão Cuồng Nhân không có nhiều tác dụng…
Phía bên này, sau khi an bài xong, lập tức tám cao thủ Nghị Ma Đường hình thành vòng tròn vây quanh đám người Trần Bạch Hoàng.
Liễu Thiên Hộ hét lớn: " Bát Ma Loạn Thần Trần đã bày ra, Nhuận Hoành Thổ, Thái Thanh Thản, còn Bích tiểu tử nữa, khôn hồn thì rời đi, bản tọa không thèm t·ranh c·hấp với các ngươi."
Thanh Thản Kiếm Thánh nhìn thấy hết cả, trong ánh mắt lộ ra thần sắc lo lắng. Nhịn không được nữa, lão nhân quay sang nhìn về phía nhị lão Nghị Ma Đường, cất tiếng:
" Liễu Thiên Hộ! Dương Vân Châu đã dầu hết đèn tắt, các ngươi còn muốn làm khó dễ hắn, muốn đuổi tận g·iết tuyệt sao? Dẫu sao cũng từng là đồng môn sư huynh đệ, sao có thể vô tình như vậy."
Liễu Thiên Hộ chẳng để ý nhiều, chỉ cười gằn: " Sự việc đến nước này việc gì phải nhiều lời thừa thãi. Chúng ta đã nói rồi, chỉ cần Dương Vân Châu không cứng đầu, chịu bàn giao bí mật kia thì mọi việc đã không có xảy ra cơ sự này."
Thấy đối phương chính là không nói lý, Thanh Thản Kiếm Thánh trầm xuống ánh mắt, nói chuyện tình cảm với lão Ưng Vương này thà nói chuyện đầu gối còn hơn.
Lão kiếm thánh lại nhìn sang Ngô Đồng lão vốn đang thờ ơ lạnh nhạt đứng một bên, cất lời chua xót:
" Hiểu Đồng! Liễu Thiên Hộ thì cũng thôi, nhưng chẳng nhẽ nàng nỡ vô tình với hắn sao. Dẫu rằng quá khứ hắn làm điều không phải, thế nhưng là tất cả là vì nàng và… vì ta nữa. Chút tình cảm kia đã là chuyện thiên cổ, hà tất phải để trong lòng. Dù sao cũng đã là những lão ông lão bà, tại sao không mở cho nhau một mặt lưới?"
Ngô Đồng lão vẫn giữ nguyên thái độ thời ơ lạnh nhạt, chỉ là trong ánh mắt của bà lão có chút lưỡng lự, lời nói của Thái Thanh Thản đích thực đã khiến tâm bà rối ren. Nữ nhân tính cách vốn thất thường, nhìn thấy dáng vẻ điêu tàn xơ xác của Thái Thanh Thản cùng Dương Vân Châu, lửa giận trong lòng của bà lão đã tắt lịm từ bao giờ…
Chút chuyện tình cảm năm xưa như ùa về trong tâm trí khiến bà lão không khỏi đau xót, thầm thương thay một kiếp người vô thường.
Tại năm tháng thanh xuân phơi phới đó, từng có một thiếu nữ mỹ mạo tuyệt trần, khoác lên mình phong thái ma mị hoặc chúng, khiến cho anh hùng thiên hạ đảo điên thần hồn. Trớ trêu thay, giữa muôn vàn lời ngon tiếng ngọt, giữa hàng tá lãng tử phong hoa tuyết nguyệt ưa thích bản thân ấy, nàng hết lần này đến lần khác một lòng hướng về Dương Vân Châu, vị nhị sư huynh đồng môn của mình.
Tại năm tháng đó, Dương Vân Châu là bực nào ưu tú, phong thái tuyệt luân biết nhường nào. Một Ma Trảo Long Thánh sinh lực phơi phới, hùng tâm tráng chí chạm trời cao, thiên hạ mấy kẻ dám tranh hùng cùng hắn. Thuở ấy, giữa đám nam nhân ôm giấc mộng khuê phòng tầm thường xung quanh, Ngô Đồng tiên tử quả thật trong lòng bị chí nam nhi bao trùm tứ hải của Dương Vân Châu đả động tâm can. Nàng muốn cùng y phiêu du thiên hạ, chinh chiến quần hùng, vấn đỉnh Cửu Địa. Nàng muốn cùng hắn trở thành trong truyền thuyết những đôi thần tiên quyến lữ kia, tay trong tay ca múa giữa nhân gian, mặc mọi lời ong tiếng ve quẩn quanh, thế gian riêng nàng và hắn. Ngờ đâu tất cả chỉ là một giấc mộng mà nàng tự vẽ ra và hi vọng.
Ngô Đồng Tiên Tử đâu có ngờ rằng vị sư huynh 'Ma Trảo Long Thánh' Dương Vân Châu kia lại là một kẻ vô tình và hèn nhát, chỉ vì chứng kiến tình cảm của hảo hữu Thanh Thản Kiếm Thánh dành cho sư muội mà y chủ động từ bỏ tấm chân tình của nàng dành cho y.
Trước và sau, quá khứ và hiện tại, Ngô Hiểu Đồng đều ôm thái độ phức tạp hướng về Dương Vân Châu, vừa yêu vừa hận. Nàng hận Dương Vân Châu đem tâm tư đơn thuần của nàng đùa bỡn, khiến cho nàng từ yêu thành hận, cả đời không tan. Nàng hận hắn luôn tự cho rằng quyết định của bản thân hắn là đúng, tự chủ trương nhường lại hạnh phúc của mình cho người khác. Nàng hận hắn ngu ngốc vô cùng, hạnh phúc đem cho nào có còn là hạnh phúc, đó chỉ là sự hèn nhát trốn tránh thực tại của hắn mà thôi. Nàng tự hỏi đã bao giờ hắn nghĩ đến cảm nhận của nàng, thậm chí là cảm nhận của Thái Thanh Thản chưa, hay tất cả chỉ là sự đần độn của một kẻ mãng phu học đòi suy nghĩ cho người khác.
Tất cả những điều đó vĩnh viễn là nốt trầm cả đời trong lòng Ngô Hiểu Đồng, vốn luôn bị người thiên hạ gán cho cái danh ma đầu lãnh khốc vô tình kia…
Nhìn thấy sư tỷ có thái độ như vậy, Liễu Thiên Hộ lấy làm lo lắng, y rõ ràng phong thanh chút khúc mắc năm xưa của lão bà, lo lắng lão bà sẽ vì chút tình cũ mà bất ngờ thay đổi ý định, làm chuyện bất lợi cho môn phái.
Nhịn không được nữa, Liễu Thiên Hộ vội vàng lên tiếng: " Ngũ tỷ! Đừng để lời Thái lão quỷ mê hoặc tâm trí, nên lấy đại cục làm trọng."
Ngô Đồng lão cũng không vội trả lời, lão bà hết nhìn về phía Dương Vân Châu, rồi lại nhìn về Thanh Thản Kiếm Thánh, b·iểu t·ình xuất hiện chút gợn sóng. Im lặng một hồi, bà mới nhàn nhạt cất tiếng:
" Lục đệ không cần khẩn trương, chuyện nào ra chuyện nấy."
Trấn an Liễu Thiên Hộ xong xuôi, lão bà lại nói, ý lời như muốn để Thái Thanh Thản cùng Dương Vân Châu nghe thấy, chỉ là trong lời nói không còn sự gay gắt như lúc mới gặp lại Thanh Thản Kiếm Thánh nữa:
" Quá khứ đã đi qua, chỉ còn lại đau thương cùng tủi nhục. Tình cảm có thể quên thế nhưng đau thương nào có dễ dàng trôi đi như vậy, huống chi tất cả đều là do Dương Vân Châu tự gây ra, kết cục hôm nay âu cũng là quả báo của hắn, liên quan gì đến ta."
" Tóm lại, người vì mình chủ, ta là trưởng lão Nghị Ma Đường, sao lại để chuyện tình cảm tầm thường làm loạn tâm, ảnh hưởng đến đại sự trong môn phái."
" Thái Thanh Thản! Ta không muốn làm khó ngươi, hoặc là ngươi ngỏ lời thuyết phục Dương sư huynh đưa ra bí mật mà hắn giữ, hoặc là ngươi rời đi. Đừng để mọi chuyện trở nên rối bời nữa."
Nhận được lời nói của Ngô Đồng lão, Thái Thanh Thản lộ ra thần sắc thất vọng vô cùng. Hắn vốn luôn ôm hi vọng có thể hóa giải khúc mắc năm xưa, khiến cho tâm tư một đời thoải mái, không phải c·hết đi mà còn ôm lấn cấn trong lòng. Thế nhưng là, hết thảy đều vượt qua suy đoán đơn thuần của lão kiếm thánh, mọi chuyện đã không phải một câu nói có thể vãn hồi.
Bích Hải Triều đứng ở một bên đã hết kiên nhẫn, lên tiếng: " Thanh Thản tiền bối! Việc gì phải tổn hao nước bọt miệng lưỡi trước đám người này, cùng lắm thì chiến."
Liễu Thiên Hộ nhướng mày, từ nãy đến giờ hắn chưa có ra lệnh cho thuộc hạ động thủ là vì lo lắng chưa rõ thái độ của sư tỷ, sợ nàng lâm trận đổi ý, đến lúc đó để một mình hắn đương đầu với Thanh Thản Kiếm Thánh cùng Nhuận Hoành Thổ thì thật là lành ít dữ nhiều. Bây giờ một tên tiểu bối lại dám trước mặt hắn hô to gọi nhỏ, thật coi hắn là mộc nhân, muốn làm gì thì làm, muốn nói gì thì nói.
" Tiểu tử thối! Chỗ này chưa đến lượt ngươi mồm mép." – Liễu Thiên Hộ trầm giọng xuống…
" Đã không muốn đi! Vậy thì tất cả ở lại đi, để lão phu tiếp các ngươi."
Nhuận Hoành Thổ không biết đã đứng dậy từ bao giờ, thái độ lão hậm hực không thôi. Lão Cuồng Nhân đương nhiên trong lòng buồn bực, vừa rồi miễn cưỡng lắm lão mới có thể kéo lại chút sinh cơ cho Dương Vân Châu, thế nhưng không hiểu thấu vì sao khi Ngô Đồng lão nói những lời kia, Dương Vân Châu lại đột nhiên nhiễu loạn tinh thần, nội công chân khí nhanh chóng tiêu tán, khiến cho mọi nỗ lực của lão Cuồng Nhân trở nên vô ích.
Thời khắc này, vị Thái Bình Sơn đại trưởng lão giận tím người, Dương Vân Châu là đối thủ cả đời của lão, thật muốn trước khi c·hết đụng chạm mạnh bạo một phen, nào có ngờ đâu hôm nay đối phương đã thành kẻ gần đất xa trời.
" Động thủ đi! Để lão phu bung sức đánh một trận, kiến thức một chút Bát Ma Loạn Thần Trận đi." – Nhuận Hoành Thổ hai tay thủ thế, hét lớn…
Vốn đang ở vào thế chuẩn bị t·ấn c·ông, đột nhiên tất cả mọi người bị một giọng nói lớn vang vọng trong rừng trúc đánh gãy:
" NGŨ MUỘI! LỤC ĐỆ! RỜI ĐI THÔI, ĐỂ CHO DƯƠNG SƯ HUYNH MỘT ĐƯỜNG THANH THẢN."…
..............................................
Tuần bận rộn, ra chương chậm, xin lỗi chư vị