Studio này hoàn toàn thuộc về Lương Phong.
Ở nơi trung tâm thành phố tấc đất tấc vàng này, Thẩm Di Châu mua cho cô một studio lớn hướng về phía mặt trời mọc trong một toà nhà văn phòng cao cấp. Diện tích có thể lên đến 800 mét vuông, Lương Phong cảm thấy giống như mình đang đi lang thang trên một bờ biển dài vô tận.
Từng bước chân cũng trở nên không còn chân thật nữa.
Thậm chí Thẩm Di Châu còn không chừa đường lui cho cô, anh không phải thuê, mà là mua dưới tên Lương Phong.
Sau đó có một người phụ nữ tên Hoàng Thu Ý liên hệ với Lương Phong, cô ấy nói là sẽ đến giúp Lương Phong thành lập studio thời trang. Cô ấy sẽ cố gắng giúp cô về vấn đề sắp xếp công việc, tuyển nhân viên và vận hành studio. Điều đó khiến Lương Phong rất hài lòng.
Lương Phong không quen biết Hoàng Thu Ý nhưng cô biết trước kia Hoàng Thu Ý từng làm việc cho nhãn hiệu: VIBE QUEENS, một nhãn hiệu thời trang đè bẹp những thương hiệu truyền thống giống nhau. Hoàng Thu Ý còn là một chuyên viên giao dịch chứng khoán nữa.
Người thiết kế làm việc của người thiết kế, chuyên viên giao dịch chứng khoán làm chuyện của chuyên viên giao dịch chứng khoán.
Trên thế giới này, mùi rượu cũng phải sợ ngõ hẻm sâu.
Lương Phong biết chuyện phòng làm việc và chuyện đào người tiêu tốn rất nhiều tiền, cô hỏi Thẩm Di Châu không sợ cô cầm nhà bỏ chạy mất sao? Thẩm Di Châu lại là dáng vẻ không thèm để ý, anh nói: “Chạy thì cứ chạy đi, đây là do em “Mò trăng đáy biển” thắng được. Nhưng mà tôi nghĩ, một người phụ nữ quyết tâm phải “Mò trăng đáy biển” thì thứ người đó muốn không chỉ mỗi phòng làm việc này đâu nhỉ?”
Tim Lương Phong cũng đập nhanh hơn, cho dù biết Thẩm Di Châu không phải đang ám chỉ cô và Nghiêm Sâm, nhưng mà cô vẫn không thể tránh được có chút chột dạ. Nhưng cô cũng nhanh chóng trêu chọc lại anh: “Ông chủ Thẩm, nói đúng.”
Thẩm Di Châu cười cười, hỏi cô: “Tối nay có rảnh không?”
Lương Phong nói xin lỗi anh: “Tối nay hẹn với Hoàng Thu Ý đi trang trí phòng làm việc rồi.”
“Buổi tối à?”
“Tôi không chờ được nữa.”
Sau khi nhận được phòng làm việc, Lương Phong bắt đầu trở thành một “Cấp trên” bận rộn rồi. Nhất là khi việc bận rộn này có liên quan đến mục tiêu cuộc sống của cô, cho nên cô càng như được tiếp thêm máu gà. Đêm khuya cũng không được ngủ, nếu không phải suy nghĩ việc trang trí phòng làm việc thì chính là đang nghĩ mình nên làm kiểu thời trang nào tiếp theo.
Khi phòng làm việc bắt đầu hình thành, Lương Phong hẹn Bành Vũ đi ăn cơm. Chỗ ăn cơm là nhà của Lương Phong, cô tháo cái bàn lớn trong phòng khách ra, cuối cùng căn phòng nhỏ chật hẹp cũng không còn chật chội như thế nữa.
Đại khái thì Bành Vũ cũng biết được mấy ngày qua Lương Phong đang bận rộn những chuyện gì. Lúc Lương Phong nộp đơn từ chức chẳng có chút do dự nào cả, còn nói với cô sau này nếu có cơ hội thì sẽ hợp tác với nhau.
Lương Phong cảm động muốn khóc, nói gì thì nói cũng phải tự mình xuống bếp mời Bành Vũ về nhà ăn bữa cơm.
Bành Vũ cũng không rảnh, cô ấy cũng xuống phòng bếp giúp Lương Phong làm việc.
“Sau này trở thành nhà thiết kế lớn thì đừng bao giờ quên bọn chị đó nha.” Bành Vũ vừa rửa cà chua vừa nói.
Con dao đang cắt thịt bò ở trong tay Lương Phong ngừng lại, cô nghiêng đầu nhìn cô ấy nói: “Chị đang cười nhạo em à.”
“Chị nói thật đấy, không phải ai cũng có thể đào Hoàng Thu Ý về làm cho đâu. Có cô ấy giúp đỡ thì chắc chắn không có vấn đề gì.”
Ánh mắt Lương Phong lại nhìn về tấm thớt, cô yên lặng một lát rồi nói: “Chị cũng biết, đúng không?”
Vòng tròn này lớn như thế, truyền đến truyền đi, cuối cùng chẳng có bí mật nào cả.
Bành Vũ cũng không giấu giếm: “Chị tôn trọng sự lựa chọn của em.”
Cô ấy nói xong mấy lời này, cũng tựa như đang đẩy Lương Phong ra xa.
Nhưng một lát sau cô ấy lại bổ sung thêm: “Nhưng mà lấy tiền thì không cần tình cảm, chơi anh ta mấy tháng đi, đào một khoản rồi thoải mái rời đi.”
Lương Phong không nhịn được bật cười, ánh mắt lại nhìn lên gương mặt của Bành Vũ.
“Em rất sợ chị cảm thấy thất vọng về em.”
“Không ai có tư cách thất vọng về người khác.” Bành Vũ nói: “Mỗi người đều đang cố gắng cho cuộc sống của mình, em có lý do của em, mặc dù chị không hiểu, nhưng dù sao thì chị cũng đã chung đụng với em hai năm, cũng biết được em là người thế nào.”
Lương Phong cúi đầu, nhẹ giọng nói tiếng cảm ơn.
“Không cần phải như thế.” Bành Vũ lại cầm một cái thớt khác bắt đầu cắt cà chua: “Nhưng mà chắc em cũng biết cô gái tên Lạc Sinh nhỉ?”
“Biết, lần trước có gặp ở sinh nhật Trần Hàm.”
“Cô ấy là người trước của Thẩm Di Châu, không biết em có biết hay không, khi cô gái nhỏ này chia tay với Thẩm Di Châu đã xảy ra chút ầm ĩ, kết quả là tất cả các mục xã giao đều bị mất, người này trực tiếp bị phong sát.”
Lương Phong im lặng.
Bành Vũ lại nói tiếp: “Cho nên chị cũng chỉ muốn nhắc nhở em, đừng bao giờ động lòng với người đàn ông như thế này, lúc em động lòng với anh ấy thì anh ấy đã đâm em một đao rồi.”
Lương Phong gật đầu: “Em chỉ làm một người phụ nữ lạnh lùng chuyên lừa tiền người ta là được.”
Bành Vũ cười to: “Lên thôi!”
Sau khi tiễn Bành Vũ về, tối hôm đó Lương Phong nhận được điện thoại của Hoàng Thu Ý.
Trên cơ bản thì phòng làm việc đã sửa sang xong rồi, Lương Phong chọn tông màu trắng đơn giản, mặt tường cũng không cần sơn lại, sàn nhà cũng có thể giữ nguyên như cũ. Phải làm nhiều nhất chính là thêm các vách ngăn, thêm nội thất, thêm ma-nơ-canh cần dùng cho việc thiết kế, cần thêm máy may, bàn lớn và nơi làm việc nhóm.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Hoàng Thu Ý nói cô trước mắt không cần quan tâm đến vấn đề hoạt động của phòng làm việc, chỉ cần làm xong việc sửa sang thì Lương Phong có thể đến làm việc luôn được rồi.
Buổi tối, đội dọn dẹp đã làm xong công việc dọn dẹp, Hoàng Thu Ý tự mình lái xe đến đón Lương Phong.
Vừa xuống xe, hai người đã bị cơn gió lạnh trong bãi đỗ xe thổi tiến về phía trước. Nhưng mà Lương Phong dường như không cảm giác được khí lạnh, sau khi xuống xe cũng quên mất việc phải cài cúc áo choàng dài lại.
Đứng trong thang máy trống trải trong suốt đi thẳng lên đến tầng 48, Lương Phong đạp từng bước chân lên tấm thảm mềm mại.
Cô có chút ngạc nhiên quay đầu nhìn Hoàng Thu Ý.
Hoàng Thu Ý nói: “Ngài Thẩm cảm thấy đá cẩm thạch này quá lạnh nên cho người trải thảm hết dọc đường đi của tầng này.”
“Anh ấy tới đây rồi sao?”
Hoàng Thu Ý cười cười, đi ở trước Lương Phong: “Phòng làm việc là do ngài Thẩm đích thân đến xem.”
Cô ấy nói xong cũng dẫn đầu đi đến phòng làm việc.
Lương Phong không nhịn được mà dừng chân, tim giống như đang hơi trôi lơ lửng, có chút cảm giác rơi xuống nhưng không chạm đất.
Ánh mắt rũ xuống nhìn tấm thảm mềm mại màu xám tro kia, bên tai còn vang vọng tiếng nói của Hoàng Thu Ý: “Ngài Thẩm cảm thấy đá cẩm thạch quá lạnh. Phòng làm việc là do ngài Thẩm đích thân đến giám sát.”
Cô có thể chấp nhận chuyện Thẩm Di Châu tiện tay ném tiền, cũng có thể chấp nhận chuyện anh tiện tay làm, cũng biết rõ những lời ngon tiếng ngọt này đều là giả. Nhưng Hoàng Thu Ý nói Thẩm Di Châu đích thân đến thăm phòng làm việc, phòng làm việc này do anh đích thân giám sát.
Hơi thở của Lương Phong dần dần nặng nề hơn.
Nhưng cũng chỉ trong chớp mắt cô đã nhanh chóng thu hồi suy nghĩ của mình lại rồi nghiêng đầu, sải bước đi vào phòng làm việc.
Vừa vào cửa, cô ngước mắt đã nhìn thấy chiếc đèn treo hình xoắn ốc đơn giản nhưng không hề quê mùa. Ánh đèn trắng lạnh lẽo chiếu xuống, giống như ánh trăng đang kéo đến bên ngoài cửa sổ.
Trống trải, yên tĩnh, sạch sẽ.
Không có bất kỳ cảm giác tù túng nào.
Gian chính của phòng làm việc chính là nơi cô vừa mở cửa bước vào, tất cả các dụng cụ cần dùng đến như máy may, bàn và ghế đều được đặt ngay ngắn.
“Bên này là ba gian phòng họp.” Hoàng Thu Ý dẫn Lương Phong đi vào trong, tường kính trong suốt khiến cho phòng họp không bị cản trở tầm nhìn.
Lương Phong đến gần tấm kính, cô tưởng tượng ra cảnh mình đang đứng trước mặt mọi người giới thiệu bộ sưu tập mới của mình.
Trong lòng như có một nồi nước nhỏ đang được nấu sôi, cô không nhịn được mà đưa bàn tay đặt lên gò má mình để hạ bớt nhiệt.
“Phía sau bàn lớn là khu vực làm việc, bên tay phải là phòng trà tiếp đãi khách và phòng nghỉ.” Hoàng Thu Ý đưa Lương Phong đi thẳng đến góc trong cùng: “Sau đó bên này là phòng nghỉ ngơi riêng của cô, hiệu quả cách âm cực kỳ tốt.”
Lương Phong nói cảm ơn, cô không biết vì sao Hoàng Thu Ý lại biết cô rất dễ bị đánh thức bởi tiếng động nhẹ khi ngủ.
“Thế tôi không làm phiền cô nữa.” Hoàng Thu Ý thấy sắc mặt cô trở nên vui vẻ thì cũng yên tâm: “Sau này chuyện thành lập ban ngành, những chuyện quan trọng đều sẽ bàn bạc với cô.”
“Cảm ơn.”
“Khách sáo rồi, đều là việc tôi nên làm.” Sau khi Hoàng Thu Ý nói xong thì xoay người rời khỏi phòng làm việc.
Giờ phút này đã không còn âm thanh nào vang lên nữa, Lương Phong đứng trong phòng làm việc từ từ nhìn đồ vật trong phòng, nghiêm túc quan sát.
Hai cánh tay cô khoanh trước ngực, chặn lại nhịp tim đang đập liên hồi.
Đây là phòng làm việc của cô.
Đây là phòng làm việc của Lương Phong.
Lương Phong không nhịn được nghĩ đến lúc cô còn nhỏ, cô chơi trong xí nghiệp dệt may của Lương Trân. Nhìn kiến trúc hình ống khói cao lớn ngày đêm thải ra mấy khí thải màu xám.
Cô nhớ mỗi ngày Lương Trân đều đưa một tấm vải bông màu trắng cho cô che mũi và miệng, những công nhân khác trong xưởng đều cúi đầu cả ngày không ngừng đạp máy may.
Cô ngồi trong đống vải thừa bị ném xuống đất, cũng bắt chước xe chỉ luồn kim, khi đâm trúng tay thì sẽ đưa lên miệng mút rồi lại tiếp tục may.
Sau đó lớn lên một chút, cô biết dùng máy may ở nhà của Lương Trân để khâu vá sửa lại quần áo đơn giản. Sau này cô học mỹ thuật vì một lòng muốn làm một nhà thiết kế thời trang xuất sắc.
Sau này nữa, cô không đi học tiếp. Sáng sớm ra ngoài đi làm, cô cho là cả đời này chỉ có thể sống ở đây và thỏa hiệp với giấc mơ của mình.
Sau này nữa, cô đứng ở nơi này.
Bảng tên phòng làm việc ghi: Studio thời trang Lương Phong.
Thật khó để hình dung được đây là cảm giác gì, nhiệt huyết đã từng trải qua một lần lạnh lẽo có lẽ rất khó sôi trào trở lại, nhưng cô cũng thật sự cảm nhận được nó đang bắt đầu cháy trở lại rồi.
Sau lưng bỗng nhiên truyền đến tiếng mở cửa.
Lương Phong xoay người thì nhìn thấy Thẩm Di Châu không biết từ lúc nào đã đi ra khỏi phòng nghỉ.
Anh từ từ dựa vào cánh cửa cạnh tường, sau đó nói: “Chờ tận nửa ngày cũng không thấy em vào, anh còn tưởng rằng…”
Nhưng anh còn chưa nói xong thì Lương Phong đã đi nhanh đến chỗ anh rồi ôm chặt lấy cổ anh.
Thẩm Di Châu có chút ngạc nhiên, ngay sau đó cũng kịp phản ứng lại, anh đưa tay ôm lấy Lương Phong.
Cánh tay Lương Phong dùng rất nhiều sức.
Nắm bắt chút sự tồn tại chân thực, những suy nghĩ trống rỗng và cảm xúc sôi trào trong lòng lại lần nữa quay trở về.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Cảm ơn anh.”
Giọng nói mang theo chút ẩm ướt vang lên từ trong lòng Thẩm Di Châu, anh cúi đầu nhìn thấy khóe mắt Lương Phong hơi đỏ lên.
Dưới ánh đèn trắng lạnh lẽo càng khiến đường nét gương mặt của cô lộ ra thêm vẻ thản nhiên và trong sáng, không chút chỉnh sửa nào.
Đôi mắt xếch tự nhiên giống như chiếc giếng ước nguyện sáng ngời trong đêm, mặt nước lung linh mỏng manh phản chiếu ánh trăng thành những miếng vàng ròng.
Giờ phút này nếu cô có nguyện vọng gì thì chỉ cần mở miệng nói ra là Thẩm Di Châu cảm thấy anh đều sẽ đồng ý với cô.
Khoảnh khắc này anh như bị ma xui quỷ khiến.
Thẩm Di Châu luồn tay vào trong áo choàng dài của cô, đồng thời cũng cúi đầu ngậm lấy đôi môi của cô.
Mang người về hướng phòng nghỉ, lúc Lương Phong bị đè xuống giường mới miễn cưỡng hít được một chút khí.
Thẩm Di Châu đang muốn cởi áo khoác của cô ra thì bỗng nhiên cổ tay anh bị Lương Phong kéo lại.
“... Em còn muốn nhìn phòng làm việc thêm chút nữa.”
Thẩm Di Châu chống ở hai bên người cô, anh nói: “Sau này còn nhiều thời gian.”
“... Không giống mà.”
“Chỗ nào không giống chứ?”
“Chỉ có hôm nay là ngày đầu tiên thôi.”
Hơi thở trầm tĩnh một chút, Lương Phong đưa mắt nhìn Thẩm Di Châu.
“Vậy em giới thiệu cho anh nghe một chút nào.”
Thẩm Di Châu ngồi dậy.
Lương Phong cười: “Là vinh hạnh của em.”
“Cái bàn này chính là linh hồn của phòng làm việc.”
Lương Phong cởi áo khoác ra rồi đi đến bên cạnh cái bàn lớn, chỉ cần vừa bước vào phòng làm việc là có thể nhìn thấy ngay. Thẩm Di Châu chắp tay sau lưng đi theo phía sau cô.
“Máy tính, anh biết rồi.” Lương Phong trêu chọc Thẩm Di Châu, anh cũng nhỏ giọng bật cười.
“Bên này đều là máy may cả.” Ngón tay Lương Phong phủ lên thân máy màu trắng một cách trân trọng: “Chắc anh chưa từng thấy người khác ngồi máy may đâu nhỉ?”
Thẩm Di Châu lắc đầu: “Không có nhà thiết kế nào hiểu như cô Lương đây.”
Lương Phong mím môi cười, tiếp tục đi về phía trước.
“Người như bọn em thì mấy cái bàn lớn này đều dùng để thiết kế. Biết vẽ, phác thảo và cắt vải, cho nên bàn càng lớn càng tốt, cũng có thể thuận tiện cho nhiều người giúp đỡ cùng lúc.”
“Trước kia lúc em còn làm việc cho Bành Vũ, ở đó cũng có một cái bàn lớn nhưng không lớn như thế này.” Lương Phong khua tay múa chân một cái: “Nhiều người cùng bận rộn thì sẽ gặp tai nạn, người đụng người trúng, vải vóc chất đống có thể che khuất cả nửa bên bàn.”
Dường như cô chợt nhớ ra điều gì đó thú vị, đôi mắt cô biến thành những chiếc lá liễu xanh mỏng.
“Có một lần bọn em làm quá nhiều thứ trong phòng thiết kế, sau đó có một trợ lý nhỏ dọn ma-nơ-canh ra khỏi chỗ làm việc.”
Lương Phong đi đến cạnh ma-nơ-canh màu trắng.
“Chính là cái này nè, nhưng mà lúc mang ma-nơ-canh ra ngoài thì lại đang có quần áo em chưa cắt xong. Kết quả đêm hôm đó Bành Vũ trở về phòng làm việc lấy đồ, hơn nửa đêm bị bóng đen đứng trong góc này dọa sợ gần chết. Từ đấy bọn em chẳng bao giờ mang ma-nơ-canh ra khỏi phòng thiết kế nữa, nếu ai làm sai sẽ bị phạt tiền.”
Gò má Lương Phong bởi vì vui vẻ mà dính thêm một tầng đỏ ửng nhàn nhạt.
Thẩm Di Châu rất hiếm khi nghe thấy cô nói chuyện lưu loát như thế. Có nhiều lúc cô luôn ở trong trạng thái muốn nói lại thôi và không nói nhiều.
Người này lúc nào mới có thể không cần nhìn trước ngó sau, không chút nghĩ ngợi mà nói ra suy nghĩ của mình đây?
Đương nhiên là lúc nói thật.
Cô tươi sáng như một đóa hoa tươi có thể nâng lên cũng có thể chạm vào, mùi thơm ngào ngạt, xúc cảm nhẵn mịn.
Lương Phong lại đứng quay mặt về phía bàn. Lúc cô đang chuẩn bị đi thì bỗng phát hiện Thẩm Di Châu đang đứng ngay sát sau lưng cô.
Quay đầu lại cũng cảm giác được anh hơi khom người, cằm anh đặt trên đầu vai của cô.
Hơi thở cũng vì thế mà vô tình tiến sát gần nhau, Lương Phong nhanh chóng quay đầu trở về, cô nghe anh nói:
“Thật sự là một chiếc bàn tốt.”
Lương Phong không rõ ý tứ trong lời nói của anh, cô vừa định tùy ý phụ họa một câu thì lại nghe anh nói:
“Rộng lớn, chắc chắn, có thể làm em ừm…”
“Anh đừng nói nữa!” Ngay sau đó Lương Phong giơ tay lên che kín miệng của anh.
Tiếng cười cũng vì thế mà sâu hơn, lồng ngực của anh phát ra chút run rẩy cũng giống như thân thể của Lương Phong.
Ngay sau đó Thẩm Di Châu đưa tay tới trước người của cô, nắm lấy cằm cô đang hơi ngửa về phía sau, ngậm môi cô thêm lần nữa.
Như đang trừng phạt cô mới vừa “To gan làm bậy”, Thẩm Di Châu lại kéo Lương Phong rồi ôm người lên trên bàn.
Lương Phong muốn giãy dụa một chút nhưng cũng dần dần từ bỏ. Anh muốn làm gì sẽ làm cái đó, cô không cản được.
Hai tay cô ôm lấy cổ anh cầu xin chút thăng bằng sau cùng nhưng lại phát hiện lúc hơi thở anh di chuyển đến ngực cô thì dừng lại.
Lương Phong mở mắt, thấy Thẩm Di Châu có chút trêu đùa nhìn vẻ mặt “Anh dũng hy sinh” của cô.
“... Sao thế?” Cô hỏi.
Sao lại dừng lại?
Ánh mắt từ từ chuyển đến mặt Thẩm Di Châu, nhìn thấy anh đưa tay vuốt những sợi tóc đang rũ xuống ra sau tai cô, sau đó ngón tay nghiền ép đôi môi đỏ thẫm của cô.
“Có thể làm sao được chứ?”
Hơi thở Thẩm Di Châu tiến sát đến gần tai cô, đưa tay nắm cằm cô.
Anh khẽ cười rồi nói: “Nếu không dừng lại, sẽ khiến cô Lương của chúng ta khóc nhè.”