Đầu tháng 11, Triệu Khinh Hòa trở lại thành phố Yến, vào lúc Thẩm Khác nằm trong phòng ICU, cô ấy không biết gì hết, bởi vì không có bất kỳ tin tức nào được thông báo ra ngoài, sau khi lễ truy điệu được tổ chức xong thì cô ấy mới nghe Tiêu Cầm nói đến.
Vả lại, Thẩm Khác và cô không hề có quan hệ gì cả.
Nhưng sau khi Triệu Khinh Hòa biết chuyện thì đã lập tức ngồi máy bay trở về thành phố Yến vào ngày hôm sau. Chẳng trách khi đó Thẩm Di Châu chưa nói lời nào mà đã rời khỏi London. Cũng bởi vì trước đó tính cách của anh vẫn luôn là như thế này, cho nên Triệu Khinh Hòa không nghĩ nhiều.
Ai ngờ, cuối cùng là do bệnh tình của Thẩm Khác đã trở nên nguy kịch.
Thời gian đã qua lâu như thế, cũng không biết Thẩm Di Châu thế nào rồi.
Khi máy bay đáp xuống thành phố Yến thì đã là 10 giờ tối rồi. Triệu Khinh Hòa vừa xuống máy bay thì đã bị bầu không khí lạnh ở đây đập thẳng vào mặt. Tuy còn chưa đến ngày đông giá rét nhưng nhiệt độ tháng 11 đã khiến người khác thấy sợ.
Triệu Khinh Hòa nắm chặt áo khoác rồi đi nhanh vào ga sân bay.
Trước khi đến, cô đã hỏi qua Hạ Thầm rằng Thẩm Di Châu có ở nhà hay không rồi. Hạ Thầm nói mấy ngày nữa anh sẽ chuyển đến Nam Uyển ở, nếu không tìm thấy anh ở biệt thự thì đến Nam Uyển xem thử.
Triệu Khinh Hòa đã biết, sau khi lên xe thì cô bảo với tài xế là đến biệt thự của Thẩm Di Châu trong trung tâm thành phố trước.
Dọc đường đi, ánh đèn được thắp sáng rực rỡ, mang lại cảm giác tươi tốt khi năm mới đang đến gần, xe cộ tấp nập và náo nhiệt, nhưng Triệu Khinh Hoà lại cảm thấy trong lòng càng ngày càng lạnh lẽo.
Cô ấy nghĩ đến Thẩm Di Châu đã một mình ở trong căn biệt thự kia rất lâu, hôm nay vì sao lại muốn dọn đi?
Thật khó để không nghĩ rằng bởi vì ba anh đã qua đời, cho nên anh mới chuyển đến Nam Uyển, là nơi anh và mẹ đã từng sống trước kia.
Bởi vì cô đơn quá sao? Cho nên mới muốn dọn về nhà cũ ở à?
Triệu Khinh Hòa nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, khóe mắt có chút chua xót.
Lúc xe đỗ ở bên ngoài biệt thự trung tâm thành phố, Triệu Khinh Hòa nhìn thấy trong nhà có sáng đèn. Sau đó cô trả tiền rồi xuống xe.
Nhấn chuông cửa, là dì giúp việc tới mở cửa.
“Khinh Hòa!?” Giọng nói của dì giúp việc lộ ra chút ngạc nhiên và không thể tin được: “Sao con lại trở về rồi? Ngài Thẩm không có nói với tôi.”
“Tự con trở về, anh con không biết.”
Sau đó dì vội vàng nói Triệu Khinh Hòa vào nhà.
Triệu Khinh Hòa nhìn phòng khách trống rỗng, ánh mắt di chuyển lên tầng hai: “Anh con ở trên tầng à?”
Dì vội vàng gật đầu: “Đúng thế, ngài ấy đang thu dọn đồ đạc.”
“Anh ấy muốn dọn đến Nam Uyển thật ạ?”
Nói đến đây, khóe mắt bà ấy lại đỏ lên: “Đúng thế, đã mấy ngày nay rồi, ngài ấy đang thu dọn một ít văn kiện, tối nay dì còn phải thu dọn một ít quần áo còn thừa rồi sửa sang lại nữa.”
Trong lòng Triệu Khinh Hòa rất khó chịu, giọng nói có chút đứt quãng: “Dì, anh con… thế nào rồi?”
Ánh mắt dì khẽ nhìn lên tầng, môi khẽ động.
“... Tiên sinh trông thì rất bình thường, không có gì gọi là quá đau lòng hoặc chán chường gì cả. Tang sự, lễ truy điệu, đều do một tay ngài ấy làm. Nhưng mà ngài ấy không vui. Tôi biết trước đó ngài ấy không phải kiểu người sẽ cười to thành tiếng, nhưng mà…tôi có thể cảm nhận được, ngài ấy không vui. Nơi này yên tĩnh quá, ngài ấy không muốn ở nơi này nữa.”
Từng chữ dì nói ra giống như một cây dao nhỏ khẽ chạm vào lòng Triệu Khinh Hòa, khóe mắt cô ấy đỏ lên, nói: “Trước tiên dì khoan hãy lên, con đi nói chuyện với anh con đã.”
Cô ấy nói xong thì xoay người đi lên tầng.
Chỉ có một tầng ngắn ngủi, Triệu Khinh Hòa đi rất chậm.
Cô ấy đã từng ở nơi này được che chở và yên ổn sống qua một năm.
Rốt cuộc thì Thẩm Di Châu là người như thế nào, thật ra cô ấy không có tư cách đánh giá. Anh làm chuyện tốt hay chuyện xấu cũng không liên quan đến cô ấy. Nhưng làm anh của cô ấy lâu như thế, lại chưa từng đối xử tệ bạc với cô ấy.
Triệu Khinh Hòa mới vừa đi tới trước cửa phòng ngủ thì nước mắt đã không kìm được mà rơi xuống.
Còn chưa kịp giơ tay lên gõ cửa thì cô ấy đã nghe thấy giọng nói lạnh nhạt:
“Cửa không khóa.”
Cô lau nước mắt xong thì nhẹ nhàng đẩy cửa ra rồi đi vào.
Trong phòng ngủ sáng ngời, Thẩm Di Châu đang ngồi một mình trên ghế sô pha, trong tay anh cầm một chồng văn kiện.
Trên ghế sô pha dài còn rất nhiều văn kiện được đặt lung tung.
Trên chiếc giường tối màu, còn một vài bộ quần áo vừa lấy ra, chắc là dì vừa mới thu dọn quần áo nhưng còn chưa xong.
Nước mắt của Triệu Khinh Hòa lại dâng đến lần nữa, cô vừa tính lên tiếng nói thì đã nhìn thấy Thẩm Di Châu không lạnh không nhạt liếc nhìn cô rồi nói:
“Khóc sai chỗ, khóc nhầm người.”
Triệu Khinh Hòa: “...”
“Về có chuyện gì?” Thẩm Di Châu lại cúi đầu chỉnh sửa tài liệu trong tay.
Triệu Khinh Hòa xông đến ngồi vào trên ghế sô pha cạnh anh rồi nói: “Nhớ anh không được hả?”
Thẩm Di Châu không có biểu cảm nào, chỉ cười rồi liếc cô: “Không cần phải như thế.”
“Có cần thiết! Cần thiết chứ!”
Triệu Khinh Hòa nói xong thì lại thật cẩn thận liếc mắt nhìn vẻ mặt của Thẩm Di Châu. Cô ấy lo lắng anh chỉ là miễn cưỡng cười. Thẩm Di Châu dứt khoát bỏ văn kiện xuống rồi nhìn cô ấy.
Cường độ cao, ép người đối diện phải nhìn thẳng.
Triệu Khinh Hòa chỉ cần hai giây đã thua, anh trai cô quả thật là tường đồng vách sắt.
Sau đó Thẩm Di Châu thu mắt về, nhìn xuống văn kiện trong tay.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Triệu Khinh Hòa đưa mắt nhìn một vòng xung quanh phòng ngủ, cô ấy nhìn thấy quần áo trên giường còn chưa thu dọn xong thì bỗng nhiên có lòng mà nói: “Em giúp anh thu dọn quần áo nhé?”
Cô vừa nói vừa đi vào phòng để đồ xem qua, bên trong đã trống hơn nửa, chỉ còn lại vài bộ âu phục treo trên kia còn chưa kịp sắp xếp, thu dọn.
Triệu Khinh Hòa từ phòng để đồ ló đầu ra: “Anh ơi, em giúp anh thu dọn âu phục nhé? Để em thu dọn âu phục đi, em đảm bảo quần áo của anh sẽ không có một nếp nhăn nào.”
Thẩm Di Châu cũng không ngẩng đầu lên, chỉ nói: “Theo ý em đi.”
Triệu Khinh Hòa bỗng cảm thấy thoải mái hơn một chút, nhưng cô ấy đã giúp Thẩm Di Châu làm được chút chuyện, suy nghĩ này khiến cô ấy dễ chịu hơn rất nhiều.
Vì thế cô nhanh nhẹn bắt đầu lấy âu phục xuống.
Sau đó vào phòng ngủ lấy giấy và bút.
Dựa theo thứ tự lấy xuống mà ghi chép đơn giản về màu sắc, hoa văn và chất liệu của âu phục, như thế khi đến Nam Uyển rồi thì có thể dựa theo cái này mà sắp xếp về vị trí như cũ. Hơn nữa cô ấy ghi ra, đến lúc đó cũng không sợ có món đồ nào mà mình không biết.
Chuyện này Triệu Khinh Hòa làm nhiều thành quen, trước kia khi làm các bộ sưu tập, chuyện viết nhãn hiệu cho các bộ quần áo này cô ấy đã quen từ lâu rồi.
Vì thế, một bộ, hai bộ, từng bộ đều được Triệu Khinh Hòa ghi xong và dùng bao chống bụi bọc lại rồi bỏ vào tủ trong phòng để quần áo.
Đa phần âu phục của Thẩm Di Châu đều là cắt may riêng, logo đều được in ẩn, nhưng Triệu Khinh Hòa tìm vài lần cũng quen tay, bởi vì anh chỉ mặc có vài nhãn hiệu thôi.
Triệu Khinh Hòa bận rộn một hồi, nhưng khi đụng đến bộ màu xám khói thì cô lại gặp khó khăn.
Cái này nhìn trông giống như được cắt may thủ công, nhưng từ trên xuống dưới lại không hề tìm thấy một logo nào. Không phải là những tên đã nhìn thấy trong bộ âu phục trước đó.
Sự hiếu kỳ dâng lên trong lòng Triệu Khinh Hòa, cô ấy cẩn thận nhìn lại một lần nữa nhưng vẫn không tìm được bất kỳ logo nào. Vốn dĩ có thể cho qua, nhưng cô ấy vẫn muốn biết đây là quần áo của hãng nào, sao mà chẳng thấy một logo nào cả.
Vì thế cô ấy xách bộ âu phục đó ra khỏi phòng để đồ.
“Anh.” Triệu Khinh Hòa đứng trước mặt Thẩm Di Châu vác nói về bộ âu phục đó.
Thẩm Di Châu ngước mắt nhìn, nhàn nhạt nhìn cô.
Triệu Khinh Hòa nghiêm túc hỏi anh: “Bộ âu phục này anh mua ở đâu thế? Sao em không tìm được logo của nhãn hàng thế?”
Thẩm Di Châu hơi cau mày, anh cười lạnh: “Sao em lại không hỏi anh ghế dưới phòng ăn là do người nào làm ra, do tài xế nào lái đến, nơi nào bán để mua?”
Triệu Khinh Hòa: “...”
Im lặng lấy đồ về, trong đầu Triệu Khinh Hòa thầm nghĩ, cô ấy tính toán sẽ nhịn một chút.
Lúc cô ấy cầm cổ áo âu phục đi vào phòng để đồ thù bỗng nhiên phát hiện ở giữa ngón tay có chút phập phồng.
Chân mày cau lại, Triệu Khinh Hòa vội vàng cầm âu phục đến gần xem. Bởi vì học thiết kế quần áo nên cô có chút nhạy bén, cô ấy cảm giác được có đường vân bên trong khe hở quần áo.
Bời vì bên trong còn một lớp chỉ nữa nên vừa nãy Triệu Khinh Hòa không thấy. Nếu không phải ngón tay của cô ấy vô tình chạm phải thì có lẽ cô ấy đã vô tình bỏ lỡ rồi.
Cô ấy chưa từng thấy nơi nào may logo thế này, lòng hiếu kỳ của Triệu Khinh Hòa bỗng dâng cao hơn.
Cô xoay người hỏi Thẩm Di Châu: “Anh, em có thể tháo chút chỉ trên quần áo anh ra được không?”
Thẩm Di Châu không nhìn cô ấy rồi nói: “Tùy em.”
Sau đó Triệu Khinh Hòa xuống tầng tìm kéo cắt chỉ, sau đó cẩn thận cắt dọc theo đường chỉ để tháo nơi đó ra.
Bên trong quả thật có một logo rất tinh xảo.
Triệu Khinh Hòa nhìn chằm chằm logo kia rất lâu, bỗng nhiên chân mày nhíu chặt lại với nhau.
Bởi vì logo kia là hai chữ tiếng Trung: Di Phong.
Sau đó Triệu Khinh Hòa lấy điện thoại ra mở Weibo lên, sau đó cô ấy tìm thấy một người lâu rồi không đăng tin mới. Mở một tấm hình trong đó ra, hai ngón tay cô ấy phóng lớn lên rất lâu.
Rồi sau đó như bị sét đánh mà đứng yên tại chỗ.
Chữ “Di” và “Hữu” là khác nhau, nhưng lại cùng một chữ “Phong.”
Cách viết này, nét bút này, cuối cùng giống như ngọn gió phiêu bạt.
Phóng lớn bức hình lên nữa.
Cùng cách thêu như nhau.
… Lương Phong?
… Đây là âu phục Lương Phong làm à?
Vì sao lại để trong nhà Thẩm Di Châu?
Chẳng lẽ Thẩm Di Châu đã biết Lương Phong từ trước đó rồi sao?
Vậy anh có biết bộ âu phục này là do Lương Phong làm không?
Hay là chỉ do anh tình cờ mua được?
Nhưng nếu là mua, thì logo chắc chắn cũng phải là “Hữu Phong”, mà không phải là “Di Phong.”
Càng không nên che giấu dưới lớp vải thế này, giống như không muốn để người khác phát hiện ra, cũng không dám để người khác phát hiện ra.
Một dự cảm mạnh mẽ vang dội trong đầu cô ấy, nhớ đến lần đó anh vừa đến London thì đã nhìn Lương Phong rồi nói: “Cô Lương, tôi đã thích em từ lâu lắm rồi.”
Lương Phong, Thẩm Di Châu, Thẩm Di Châu, Lương Phong.
Chẳng trách, chẳng trách khi đó anh vừa nghe thấy cô ấy gọi cho Lương Phong muốn Lương Phong cầm áo khoác đến hộ, thì sau đó anh đã chủ động lái xe đưa đi.
Chẳng trách đêm hôm đó, hiếm khi thấy anh bằng lòng đến tham gia party, còn chịu kiên nhẫn ngồi chơi bài với cô ấy.
Chẳng trách anh cố ý gọi điện đến rồi bảo Lương Phong trực tiếp đưa âu phục đến nhà ở London của anh.
Vốn dĩ cô ấy nghĩ đây là dáng vẻ lãng tử, tiện tay làm của anh, nhưng không ngờ rằng…
Triệu Khinh Hòa ngạc nhiên đến mức tay run lên, cô ấy kiềm chế sự lo lắng, sau đó nhanh chóng gửi tin nhắn cho Hạ Thầm.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Từ trước đến nay, cô ấy chưa từng hỏi qua, nhưng hôm nay cô ấy rất muốn biết có phải hay không.
Triệu Khinh Hòa: Anh Hạ Thầm, trước kia anh của em và Lương Phong từng ở bên nhau à?
Hạ Thầm nhanh chóng trả lời: Đúng thế, anh của em từng tổ chức buổi biểu diễn cho cô ấy.
Vào lúc này, tất cả manh mối đều khớp với nhau một cách hoàn hảo, ai cần tổ chức buổi biểu diễn?
Đương nhiên là Lương Phong rồi.
Khoảnh khắc này trời đất quay cuồng.
Triệu Khinh Hòa gần như không thể đứng vững nổi.
Vậy vì sao bây giờ hai người họ lại chia tay?
Triệu Khinh Hòa không nhịn được nghĩ đến Lương Phong. Cô đã một mình chịu cực khổ ở London như thế, giữa hai người họ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Có quá nhiều, quá nhiều vấn đề.
Triệu Khinh Hòa im lặng xách bộ âu phục đi vào phòng ngủ lần nữa.
Chẳng biết anh đã châm một điếu thuốc từ lúc nào, bây giờ đang nhắm mắt dựa vào ghế sô pha nghỉ ngơi.
Dưới ánh đèn sáng ngời, da anh trắng như sứ, không cần đến gần cũng có thể cảm nhận được sự lạnh lùng và hời hợt từ anh.
Triệu Khinh Hòa nắm chặt bộ âu phục kia, cô ấy gần như không dám đến gần câu trả lời, cô ấy thật sự rất sợ anh không biết bộ âu phục này từ đâu mà ra.
“... Anh.”
Trong phòng ngủ yên tĩnh, Triệu Khinh Hòa ngập ngừng lên tiếng.
Nhìn thấy Thẩm Di Châu từ từ mở mắt, nhìn sang hướng của cô ấy.
Triệu Khinh Hòa từ từ đi đến chỗ Thẩm Di Châu rồi ngồi xuống, đầu tiên là mở điện thoại lên.
Cô ấy từ từ nói: “Đây là trang Weibo mà Lương Phong đã làm trước kia.”
Thẩm Di Châu mặt không đổi sắc nhìn cô.
Triệu Khinh Hòa phóng lớn một bức hình trong đó, giọng nói nghẹn ngào: “Đây là thói quen thêu logo trên quần áo của cô ấy.”
Ánh mắt Thẩm Di Châu đầy dò xét nhìn Triệu Khinh Hòa.
Triệu Khinh Hòa ngẩng đầu lên, hỏi nhỏ: “Hai người, anh… và Lương Phong, trước kia từng yêu nhau à?”
Trong làn khói mong manh và mờ ảo đang xuất hiện từ giữa ngón tay anh, Thẩm Di Châu nhẹ nhàng cười lạnh: “Người anh từng yêu nhiều như thế, chẳng lẽ anh phải nhớ kỹ từng người à?”
“Anh từng giúp cô ấy tổ chức…”
“Thế thì thế nào?”
Triệu Khinh Hòa không ngờ Thẩm Di Châu sẽ có thái độ này, cô ấy cảm thấy môi mình khô lại, như đang có mười ngàn câu hỏi nhưng không biết phải bắt đầu từ đâu.
Cuối cùng, ngón tay hơi siết chặt âu phục, cô ấy nhìn Thẩm Di Châu đang làm ra vẻ như không quan tâm, từ từ nói: “Anh biết không? Một bộ âu phục làm thủ công thì người thợ may phải tốn ít nhất 60 giờ làm việc, đã tốt càng muốn tốt hơn, cần nhiều chi tiết tỉ mỉ hơn, thì càng tiêu tốn thời gian nhiều hơn.”
“Anh nhìn bộ âu phục trong tay em đi.” Triệu Khinh Hòa để bộ âu phục màu xám tro đó lên trên ghế sô pha.
Ánh mắt Thẩm Di Châu im lặng nhìn sang, lại nghe thấy cô ấy nói:
“Một chiếc khuy áo được may bằng tay như vậy, đòi hỏi một người thợ lành nghề phải may ít nhất 3 giờ. Chỉ có một chiếc vạt áo tốt tự nhiên thì mới có được độ cong nhất định như thế này, những đường nét của bộ đồ này đều đều, đẹp đẽ, không hề có chút sai sót nào, nếu ngày nào cũng nhìn chằm chằm như thế này, thì chỉ mấy giờ đồng hồ thôi là sẽ không thể chịu nổi nữa, anh lại nhìn đi——”
“Em muốn nói cái gì?” Thẩm Di Châu chưa từng chạm vào, giọng nói chầm chậm cắt ngang lời cô ấy.
Triệu Khinh Hòa mím chặt môi, sau đó cô ấy vén lớp trong của bộ âu phục lên.
Cô ấy kiềm chế lại rồi chắc chắn nói: “Chỗ này thêu chữ Di Phong, trên trang của Lương Phong có thêu chữ Phong. Chữ “Phong”, cùng một phương pháp thêu, cùng một nét thêu.”
Thẩm Di Châu im lặng nhìn bộ âu phục kia, nhưng anh không nói một lời nào.
Nước mắt Triệu Khinh Hòa sắp rơi xuống: “Anh, đây là âu phục Lương Phong làm cho anh, không phải là từ trước đến giờ anh cũng không hề biết đó chứ?”
Giọng nói dường như trở nên rất xa.
Trong phòng ngủ yên tĩnh, Thẩm Di Châu như rơi vào vòng xoáy rất to.
Khi nào? Là chuyện bao lâu rồi?
Tại sao đến bây giờ anh vẫn không biết?
Vì sao cô không hề nói cho anh biết điều gì cả?
Suy nghĩ bỗng chốc chìm vào hồi ức dày đặc.
--- “Còn muốn làm cà vạt cho anh à?”
--- “Lần này muốn làm một cái khác.”
--- “Cái gì?”
--- “... Bây giờ đương nhiên không thể nói cho anh.”
Cả người Thẩm Di Châu cứng đờ, bỗng nhiên anh đứng bật dậy.
Triệu Khinh Hòa gọi anh: “Anh ơi!”
Nhưng Thẩm Di Châu làm như không nghe được gì, anh bước đi đến cái rương dì đã thu dọn xong, mở rương ra, đổ hết quần áo xuống đất.
Anh lật từng cái từng cái một ra, càng nhiều quần áo rơi ra thì anh càng giống như không nhìn tới chúng, cuối cùng cũng tìm thấy chiếc cà vạt màu xanh đậm phía dưới cùng.
Dưới ánh đèn sáng chói, Thẩm Di Châu nhìn chiếc cà vạt mà anh chỉ đeo qua một lần.
Nhưng anh yên lặng rất lâu cũng không làm gì khác.
Triệu Khinh Hòa như biết cái gì đó, cô ấy đi lên muốn lấy chiếc cà vạt kia. Nhưng Thẩm Di Châu không hề buông tay.
Trong phòng ngủ yên tĩnh, lần đầu tiên Thẩm Di Châu mở mặt sau của cà vạt ra, sau đó cẩn thận kiểm tra nó.
Hơi thở bỗng chốc như ngừng lại, ánh mắt cũng đóng băng ---
Bởi vì phía trên cùng của mặt sau chiếc cà vạt kia, là hai hàng chỉ kim tuyến đã được che giấu đi, không hề có cảm giác nổi bật, nhưng dưới ánh đèn lại chiếu sáng lấp lánh.
--- Chính là Di trong Thẩm Di Châu, Phong trong Lương Phong.