Mộng Tình - Bạc Hà

Chương 23:Chương 22




Thi Ngôn lắc đầu nguầy nguậy. Trên đời này thì ra vẫn còn người tự lừa mình dối người giỏi như thế. Diệp Cẩn Ninh đích thực là một ví dụ điển hình.

Hắn không đứng nổi nữa mà ngồi ngay xuống cạnh giường, tay nắm chặt chiếc chăn nhàu nhò.

Cô bước đến khẽ đặt tay lên gương mặt góc cạnh của hắn. “Diệp Cẩn Ninh, tới bệnh viện đi.”

Hắn chỉ cười trừ.

Tới bệnh viện, bây giờ cho dù là cô khuyên cũng không thể lay chuyển được quyết định của hắn.

Nhìn ra ngoài bầu trời sầm tối không khí có chút u ám. Tình trạng Diệp Cẩn Ninh đang dần trở xấu đi.

Cô không muốn hắn chết, nếu hắn chết thì... thì Celine sẽ không còn cha. Cho dù trước giờ cô bé luôn ở với bố mẹ nuôi nhưng mãi mãi sẽ không có thứ gì thay thế được tình máu mủ.

Diệp Cẩn Ninh gục đầu xuống đôi tay Thi Ngôn, hắn mệt rồi, muốn nghỉ ngơi chút...

Cô vẫn giữ nguyên tư thế, để nguyên tay giữ đầu hắn.

Nếu như cô nói vẫn yêu hắn, có được xem như là ngu ngốc lắm không?

“Diệp Cẩn Ninh... anh có yêu tôi không...?”

Thi Ngôn lẩm bẩm đảo mắt ra phía ngoài trời đã đổ cơn mưa nhẹ. Có phải ông trời đang khóc không? Khóc thay tiếng lòng cô!

Mọi ân oán, toan tính hãy để nó qua đi. Cuộc đời một người rất ngắn ngủi, cô chỉ muốn yên bình sống đến những ngày cuối đời, có thể có hắn, có thể không có hắn.


...----------------...


Thời gian ba ngày cũng tới rồi.

Sinh nhật tuổi 27, sinh nhật đầu tiên cô đón lại trong suốt sáu năm hôn mê, cũng có thể đây là lần sinh nhật cuối cùng có hắn.

Nhưng Thi Ngôn lại quên mất rằng hôm nay là sinh nhật mình rồi. Cô chỉ nhớ Diệp Cẩn Ninh nói hôm nay cùng hắn đến một sự kiện quan trọng.

Khoác lên mình một chiếc đầm dạ hội do hắn đưa, ngắm nhìn mình trong gương mà cô cũng phải thầm thốt lên chiếc đầm này thật đẹp. Giống như lọ lem khoác lên mình bộ đầm rực rỡ bỗng chốc hoá thành nàng công chúa, mà hoàng tử lại chính là hắn.

Địa điểm mà Diệp Cẩn Ninh đưa đến là Diệp Thị, sao hắn lại đưa cô tới đây?

Có rất nhiều nhà báo, phong viên thấy hai người họ gần như náo loạn cả lên.

Hắn nắm tay cô, cùng tiến vào trong. Thi Tâm Bạc đang híp mắt cười cùng mấy ông đối tác lâu năm, vừa thấy Diệp Cẩn Ninh thì lập tức mặt biến sắc.

“Hôm nay là ngày quan trọng như thế, sao có thể để sót tôi vậy chứ.”

Hắn trực tiếp kéo Thi Ngôn vào vị trí cổ đông lớn không một chút e dè.

Thi Ngôn vừa gặp Thi Tâm Bạc thì tự dưng trong lòng dấy lên một nổi bất an, lo sợ.

“Thì ra là chủ tịch Diệp, tôi tưởng ngài bị bệnh nặng không thể tới được.”

Gương mặt mập mạp đã xuất hiện nhiều nếp nhăn cố gắng nở nụ cười miễn cưỡng.

Diệp Cẩn Ninh hôm nay lại tới đây chắc chắn sẽ chẳng có gì tốt đẹp.

“Yên tâm, ngày nào tôi chưa chết, tôi còn có thể xuất hiện trước mặt ông được. Đúng rồi ‘bố vợ’ này, hôm nay tôi còn dẫn một vài người bạn trong sở cảnh sát đến tham dự ngày vui của ông nữa đấy, toàn chức cao vọng trọng, ông có thể vì thằng con rể này mà nở mày nở mặt rồi.”

Thi Tâm Bạc nhìn sang con gái mình, thấy cô trầm mặt cúi thấp đầu.

Ông không biết, cho dù là có chuyện gì đi chăng nữa, cô cũng không dính dáng đến một chút gì với những cuộc đấu đá trên thương trường. Nhất định phải đưa cô đến đây sao?

Phải chứng kiến một người mình từng gọi là ba, một người mình yêu chém giết lẫn nhau cảm giác như thế nào?

Diệp Cẩn Ninh cho dù là vô tình hay cố ý, hắn nhẫn tâm đến vậy ư?

“Tiểu Ngôn, con...”

“Tôi không phải con gái ông.”

Chưa đợi Thi Tâm Bạc nói hết câu, Thi Ngôn đã lên tiếng ngắt ngang.

Đối với những việc ông đã làm cho hai mẹ con cô, rốt cuộc ông có yêu thương gì họ không? Rồi lời nào là lời nói thật lòng, lời nào là giả?

Trước thái độ đó của cô, Diệp Cẩn Ninh chỉ nở nụ cười khá là hài lòng. Mặc dù cô không đứng về phía ông ta nhưng không có nghĩa cô sẽ đứng về phía hắn.

“Ông không cần để ý tới chúng tôi, cứ việc tiếp tục tiếp đãi khách quý của ông đi. Chúng tôi làm khách mời nhỏ ngồi đây xem là được rồi.”

Câu nói ‘khách mời nhỏ’ phát ra từ miệng hắn nghe đúng là có chút gượng gạo. Có khách mời nhỏ nào mà vừa vào đã ngồi ngay vị trí đại cổ đông của công ty không chứ.

Thi Tâm Bạc trong lồng ngực phập phồng vì tức giận, sau khi ông ta quay đi thì Diệp Cẩn Ninh thuận tay cầm lấy ly rượu trước mặt uống một ngụm.

“Đừng uống...”

Thi Ngôn lên tiếng nhắc nhở, đó chỉ là câu nói trong vô thức. Điều cô ngạc nhiên chính là sau khi hắn nghe xong thì cũng không uống thêm chút nào nữa.

Tới giờ, các lãnh đạo công ty, phóng viên, nhà báo đều có mặt đầy đủ. Thi Tâm Bạc nhanh chóng lên bục phát biểu.

Những lời trăng hoa mây gió ban đầu cũng rất là dễ nghe đấy.

“Tiếp theo xin mời đại cổ đông của công ty lên phát biểu vài lời.”

Cả hội thường sau vài giây tĩnh lặng thì lập tức tất cả phải bật lên tiếng hô kinh ngạc.

Diệp Cẩn Ninh đứng dậy thong dong lướt qua mười mấy nhân vật lớn đã tiếp tay cho Thi Tâm Bạc mà phản bội lại mình, khiến họ gần như tái xanh mặt.

Thi Tâm Bạc trợn tròn mắt nhìn hắn ngang nhiên bước lên. Sao lại như vậy? Không phải phó tổng giám đốc mới là cổ đông lớn sao?

Cho dù là lúc trước hay bây giờ, đại cổ đông của công ty vẫn chỉ có một, là hắn!

Số cổ phần hắn nắm trong tay còn cao hơn cả vị chủ tịch hiện giờ nữa.

“Xin chào các vị, đã lâu không gặp.”

Hắn đảo mắt xuống dưới khán đài một lượt, đám phóng viên đều trố mắt ra nhìn quên luôn cả việc chụp ảnh.

“Không thể như thế được, Diệp Cẩn Ninh chắc chắn không phải. Chắc chắn hắn đã mua chuộc người khác rồi...”

Thi Tâm Bạc như phát điên lên, ông ta liên tục nói vào máy ghi hình đang phát trực tiếp tại nhiều kênh nổi tiếng.

Diệp Cẩn Ninh mà là đại cổ đông thì trong công ty này thì ông làm chủ tịch còn có tác dụng gì nữa chứ.

“Ông cũng đừng quá kích động, vị trí cổ đông này tiếp theo sẽ thuộc về cô ấy.”

Hắn hướng mắt về phía Thi Ngôn làm tất cả mọi người đều tập trung dồn về một phía.

Cô dường như vẫn không hiểu được là đang xảy ra chuyện gì, vì thế có hơi ngẩn người.

Trong lúc mọi sự tập trung đều về phía cô ấy, thì bên trên Diệp Cẩn Ninh đang phải cố chịu đựng cơn đau quằng quại của cơ thể, hắn vừa ho thì sự chú ý lại một lần nữa trở về phía hắn.

Đưa bàn tay dính máu ra sau lưng, hắn lấy lại phong thái thường ngày rồi nói tiếp.

“Tuy gần đây tôi không có ở Diệp Thị nhưng vẫn rất khâm phục sự lãnh đạo đầy nhiệt huyết của chủ tịch Thi Tâm Bạc đây. Với tất cả mọi chuyện ông đã làm đích thực là rất... ‘xứng đáng’ với kết quả như ngày hôm nay.”

Hai từ ‘xứng đáng’ lộ rõ sự cợt nhã, châm biếm.

Những điều hắn muốn nói sắp tới mới thực sự là trọng điểm.

“Tôi thật muốn chủ tịch Thi đây chỉ giáo nhiều hơn.

Tham nhũng, tham ô, hối lộ, vụ lợi, lấy hết tài nguyên công ty về làm tài sản riêng,... những việc làm cao cả như thế mà ông có thể làm ra được, hậu bối như tôi rất cảm phục!”

Tham ô, hối lộ, vụ lợi,...

Thi Tâm Bạc tái xanh mặt, lắp bắp trừng mắt chỉ vào Diệp Cẩn Ninh. Biết ngay mà, hắn tới đây đâu đơn giản chỉ để tham dự.

“Diệp Cẩn Ninh... Ăn nói hàm hồ! Bằng chứng, chứng cớ đâu lại dám nói tôi như thế!”

Vừa dứt lời, đội ngũ cảnh sát đã khí thế bức người đi vào. Làm hội trường đang náo loạn càng thêm loạn hơn.

“Đúng rồi... Xin lỗi tôi quên mất một việc. Ông còn giết người nữa!”