Mộng Về Tiền Kiếp

Chương 23: Linh hồn thứ 2 - Hùng Duệ Thần 7




Bọn ta vâng dạ nghe theo, sau khi cha ta hoàn tất nghi thức cúng tổ, chúng ta cùng cha mẹ mới ăn sáng, sau đó rời nhà đi chúc tết bà nội ta. Nhà bà nội ở bên kia sông, gia đình ta ở Luật Nội thôn, còn ông bà nội ở Luật Ngoại thôn. Chúng ta phải đi bộ chừng 1 khắc tới bờ sông Trường Giang, rồi lên cây cầu lớn bắc qua sông do chính bà nội ta xây là tới nhà bà nội. Bà ta là Ả Phương Dung phu nhân, ông ta Hùng Tuệ Công trước đây là bồ chính (quan huyện), đã mất đến giờ được 5 năm, sau khi mẹ sinh ta được vài tháng thì ông bệnh mà qua đời, nên nhà chỉ còn mình bà. Nơi bà ở chính là đất được vua ban. Ta từng hỏi bà nội về việc này: “ bà ơi, sao nhà vua lại ban nơi này cho bà ạ”

Bà nội mỉm cười nhìn ta, “Là do ta sinh được ra 1 người con tài giỏi là cha con nên mới được vua ban thưởng”.

“Thật ạ?” ta hoài nghi

"Là thật, bà kể con nghe chuyện bà sinh ra cha con cho con nghe nhé”

“vâng ạ, bà kể đi” ta hào hứng thúc giục.

Bà bắt đầu kể: Chuyện phải kể về hơn 35 năm về trước, lúc ý ta đã ngoại tứ tuần, kết phu thê với ông nội con gần 25 năm mà chưa có lấy 1 mụn con. Lần đó, ta nghe tin ở đền Phù Đổng Thiên Vương tại Tiên Du, phủ Từ Sơn, Huyện Kinh Bắc rất linh thiêng, có khẩn cầu tất ứng, bèn sắm sửa lễ đến để xin trước cửa nhà ngài. Ngày 9/4 ta đến dâng lễ, cầu báo mộng. Đêm hôm đó, ta mộng thấy có 1 người từ trên điện sáng rực rỡ đi xuống, báo với ta:



“Do bà chăm chỉ hành thiện nên thiên đình thương, Ngọc Hoàng sẽ cho vợ chồng bà 1 người con trai. Là Thạch thần đại tướng quân sẽ xuống để đầu thai. Khi về tới nhà, bà hãy khắc 1 tượng đá, đèn hương cầu đảo ngày đêm, ta phù hộ cho. Phải nhớ chớ có lộ, chớ có lộ. Phải cẩn thận, phải cẩn thận”. Nói xong, ngài bay lên trời, trên thinh không có tiếng nhạc khúc vang lừng.

Tỉnh dậy ta mới biết là chiêm bao. Y theo lời dặn, ta tạc tượng, bí mật cầu khẩn trong 1 tháng liền đậu thai sinh ra cha con.

Đúng ngày 15 tháng Giêng, trước giờ ta lâm bồn, ta ngửi thấy 1 cỗ hương thơm mát, lan ra khắp nhà, tới giờ dần thì sinh ra cha con, tướng mạo trang nghiêm, mặt sắc đỏ, bụng to, rốn sâu, chân có lông, hình tướng kì lạ, sau lưng có 1 hàng chữ màu xanh “Thạch thần đại tướng quân”. Chúng ta vui mừng mà đặt tên cho cha con là Hùng Thạch Công, lên 3 tuổi cha con đã hiểu biết âm luật, 16 tuổi cao tới 6 thước, thông minh đĩnh ngộ, sức mạnh phi thường. Năm đó ông nội con viết sớ dâng lên Hùng Vương, vua thấy đúng như sớ tấu mới ban thưởng cho ta. Sắc phong danh hiệu “Ả Phương Dung Trinh Thục Bộ Phu Nhân” và ban về đất Luật Ngoại này. Sau này khi ta mất đi, nơi này cũng sẽ trở thành đền thờ do vua ban. Lúc mới nhận chiếu chỉ vua ban, vợ chồng ta vừa mừng vừa lo, sợ cha con không cống hiến được nhiều cho dân cho nước, nhưng đến nay, chứng kiến từng bước trưởng thành của cha con, từng chiến công nối tiếp nhau, ta thực sự hạnh phúc...

Ta một bên vừa nghe bà kể chuyện, 1 bên nhớ lại hình dáng cha ta xem có đúng như bà nói, hay bà lại lừa trẻ con, ta luôn cảnh giác khi tiếp xúc với người lớn, họ luôn tìm cách gạt trẻ con, dọa cho chúng ra sợ xanh mặt ví như hồi ta 2 tuổi rất lười ăn, dì ta đến chơi thấy thế liền hù: “con còn không chịu ăn coi chừng ông ba bị bắt đi đấy”, hay có khi dì đổi giọng dỗ ngọt ta: “ngoan, ăn hết chỗ này rồi dì đưa đi chơi”, cuối cùng khi ta ăn xong, đi chơi đâu chẳng thấy, ta lại bị bắt đi ngủ trưa, tức ơi là tức. Cơ mà ngẫm lại, cha ta vóc dáng đúng to cao vạm vỡ, lông chân dài mượt, bắp tay bắp chân cuồn cuộn, vai rộng, bụng còn tạo tới 8 múi lận.

Phía sau lưng cha ta...ừm...đúng là có 1 dòng chữ nhỏ màu xanh nằm ngang phần lưng phía trên, ta không biết mấy chữ nên cũng không biết nội dung là gì. Trước đây có lần ta đã hỏi mẹ, mẹ ta xác nhận đích thực là ghi “Thạch Thần Đại Tướng Quân”, vì cha ta vốn dĩ là đại tướng quân, ta chỉ nghĩ đơn giản có lẽ cha đã cho người xăm lên mình dòng chữ này, nhưng bây giờ nghe bà kể thì ra không phải cha ta tự xăm, mặc dù với tộc Bách Việt, xăm mình là 1 nét văn hóa, nhưng mọi người thường thích xăm hoa văn biểu tượng của dân tộc là chim hạc, hoa sen... vị trí xăm sẽ là trước ngực hoặc bắp tay, ta chưa từng thấy ai tự xăm lên tên cùng chức vị của mình cả.

Hơn nữa cha ta dùng trông khá dữ tướng, mày kiếm, mắt hơi nhếch lên nghiêm nghị, chòm râu dài, trán cao vuông vắn, nhưng về bản chất như mẹ ta nói, ông rất trầm ổn, không kiêu không ngạo nên sẽ không tự xăm tên và chức vụ lên cơ thể mình như vậy. Sau này ta còn cẩn thận xác nhận với các bác lớn tuổi hơn cha, bọn họ đều nói đúng là từ bé cha ta đã có dòng chữ ấy, ngày sinh cha ta, xảy ra chuyện lạ như thế, bọn họ cũng rủ nhau tới xem nữa kìa.