Vì đã tiếp xúc lâu ngày với Hầu gia Trần Quốc Tuấn nên ta dần miễn nhiễm với nhan sắc của ngài ấy, không còn hồi hộp như những ngày đầu. Nên khi ngược lại tuổi 23 của Trần Quốc Tuấn, cảm xúc của ta cũng không có nhiều dao động. Ta bình thản đánh giá nhan sắc Hầu gia 1 cách trực quan, bình tĩnh đưa ra nhận xét làm chuyện phiếm nói với Trần Thần. Hên là thế chứ không hắn lại mắng ta mê zai, biến thái này nọ hệt như 7 năm về sau mất.
Đảo mắt đã qua 3 ngày tới ngày 15 tháng 2 chính thức bắt đầu lễ hội cho giới quyền quý. Hôm nay Hầu gia không đến lễ hội. Giữa giờ tuất, sau khi việc buổi tối đã xong, Trần Thần chờ mãi vẫn chưa thấy chủ tử hắn sai bảo 'chính sự’, hắn cũng bắt đầu sốt ruột. Ta ở cạnh quan sát Hầu gia cả buổi tối, ngài 1 tay cầm sách đưa ra trước đèn để đọc nhưng thủy chung mấy giờ đồng hồ dầu đã châm thêm 2 lượt mà sách ngài vẫn chưa lật sang trang lấy 1 lần. Áng chừng 1 giờ đồng hồ sau, ngài mới vời Trần Thần lại nói chuyện.
“Trần Thần, ngươi theo ta bao lâu rồi nhỉ”. Trần Quốc Tuấn hỏi.
Trần Thần đáp: “ Dạ thưa, được 17 năm rồi ạ”.
"17 năm”. Hầu gia khẽ trầm ngâm, “Chúng ta đi cùng nhau 17 năm cũng tính như đi hết 1 phần 3 cuộc đời. Cuộc sống của ta từ cách ăn mặc đến học hành, chọn bạn bè ngươi chắc hẳn cũng quen thuộc”.
“Thưa, vâng ạ”. Trần Thần khẽ đáp.
"Ngươi đi mang tới đây 1 bình rượu, chúng ta ra sân ngắm trăng, tâm sự chút”. Hầu gia quay qua nói với Trần Thần. Hắn vâng dạ đi ra. 1 lát hắn quay trở lại mang theo vò rượu, 1 đĩa lạc rang, đặt lên trên bàn kê trước bậc thềm nhà. 2 người thong thả ngồi xuống, Trần Thần lấy chén ra rót đầy 2 chén rượu, y nâng chén rượu bằng cả 2 tay cẩn thận đưa cho chủ nhân, xong rồi y mới cầm lên chén rượu của mình. 2 người yên lặng khẽ đưa chén lên nhấm nháp rượu, vị cay nồng tê tê đầu lưỡi không làm người ta say mà lại như kích thích người ta tỉnh táo.
Vài phút sau, Hầu gia khẽ nói: “Chắc hẳn ngươi cũng chẳng lạ lẫm gì Thiên Thành công chúa, nàng là ta đường muội, từ nhỏ đã quấn quýt với ta cho đến tận bây giờ. Ta dạy nàng học chữ, dạy nàng đọc sách, làm thơ, viết thư pháp, dạy nàng chơi đàn tì bà, đàn nguyệt, nhìn nàng trưởng thành cho đến tận ngày hôm nay. Tình cảm của chúng ta sớm đã gắn bó keo sơn. Chuyện giữa chúng ta ai ai cũng biết,... vậy mà thánh thượng lại gả nàng cho Trung Thành Vương. Ta những tưởng câu chuyện xưa phế Chiêu Thánh hoàng hậu đưa Thuận Thiên phu nhân lên thay có thể trở thành bài học khắc cốt ghi tâm cho thánh thượng, nhưng không ngờ ngài ấy lại không mảy may nhớ đến tình cảnh ngày ấy, 2 anh em ngài, An Sinh Vương Trần Liễu cha ta cùng thánh thượng Trần Cảnh đã uất ức như thế nào khi không thể tự quyết định được hôn nhân của mình. Mới 14 năm trôi qua thánh thượng đã quên hết sạch, thân làm cha mà thánh thượng không hỏi 1 chút đến cảm nhận của con gái mình, cứ chỉ hôn như vậy, chẳng lẽ ngài ấy hôn nhân không được toại nguyện cũng khiến con cái mình phải chịu cùng cảnh ngộ sao”.
Trần Quốc Tuấn càng nói, tâm trạng càng phẫn nộ, giọng ngài càng lớn dần. Trần Thần ngồi bên chăm chú lắng nghe, hắn biết mấu chốt đã đến, liền tiếp lời: “thưa vâng, nô gia cũng thấy bất bình thay cho công chúa cùng chủ tử... Nếu bây giờ ngài có ý định muốn giành lại hạnh phúc, nô gia nguyện theo chủ tử đến chết không từ”.
Trần Quốc Tuấn khẽ nâng mắt nhìn Trần Thần, “ngươi nghĩ ta làm được sao, người được chỉ hôn là Vương Gia, trong khi ta chỉ là 1 hầu gia nhỏ nhoi, dám đi cướp lại công chúa, e rằng mạng ta khó giữ, lại liên lụy đến người nhà ta, liên lụy cho cả ngươi cùng gia quyến của ngươi”.
Trần Thần vội quỳ xuống chắp tay nói: “chủ tử, người đối với nô gia có tình có nghĩa, nô gia cũng muốn vì người mà liều mạng 1 lần. Nô gia tin thánh thượng cũng là người nhân nghĩa, chuyện xưa còn đấy, chỉ cần chúng ta nhắc đến, chắc hẳn thánh thượng sẽ đồng cảm mà thành toàn cho chủ tử và công chúa”.
Trần Quốc Tuấn khẽ mỉm cười: “nhà ngươi có niềm tin trận này chúng ta thắng phải không”.
“Thưa, nô gia tin chắc ạ”. Trần Thần đáp lời.
"Được, vậy ta liều 1 phen”. Trần Quốc Tuấn đập bàn nói: “Trần Thần, bây giờ chúng ta sẽ chia ra hành động. Ta sẽ tìm cách lẻn vào gặp Thiên Thành công chúa và ở nguyên tại phòng nàng, nhà ngươi vào hoàng thành tìm gặp bằng được dưỡng mẫu của ta Thụy Bảo công chúa, tâu rõ sự tình để dưỡng mẫu cấp tốc vào cung gặp thánh thượng cầu xin ngài thành toàn cho chúng ta và xin thánh thượng cho người đưa ta an toàn ra khỏi phủ Nhân Đạo Vương. Nhớ kĩ, việc này chỉ 2 ta biết, không được để lộ”.
“Vâng, nô gia tuân lệnh”. Nói xong, Trần Thần liền đứng dậy rời đi.