Mộng Về Tiền Kiếp

Chương 74: Theo dấu Đức Thánh Trần 43




Nói xong câu hắn cũng ngừng roi chờ đợi. Nhưng người tù binh không đáp lại hắn. Hắn lại vung roi lên: “cho ngươi cứng đầu này, có khai hay không”. Tiếng roi da vun vút xé gió văng vào người tù binh, nhưng người ấy chẳng rên lên 1 tiếng. Tên lính lại tiếp tục đánh, hắn chuyển câu hỏi: “quân Đại Việt rút chạy đi đâu rồi.....tướng lĩnh gồm những tên nào..... đội cảm tử quân còn bao nhiêu tên nữa”...

Màn tra khảo diễn ra với âm thanh của tên lính và tiếng roi da xé gió vù vù, 2 thứ âm thanh ấy ngừng lại là toàn trường im ắng. Sau hồi lâu tra tấn, tên tù binh Đại Việt vẫn không hé răng kêu 1 tiếng dù áo quần đã sớm rách te tua, trên người rướm máu vì roi da cứa nát thịt. Hắn cứ im lặng đứng đấy, mắt nhìn lên trời cao [cuối tháng 2 trời còn se lạnh mà lại có nắng lên thật đẹp]. Tên tù binh như không nghe thấy tiếng tra khảo, hắn tham lam ngắm nhìn trời đất Đại Việt thêm 1 lúc nữa, hắn đã quyết tâm chuyến này đi sẽ chết, chỉ có 1 con đường ấy, tuyệt không có đường thứ 2.

Thoát Hoan khẽ cau mày, y cho người mang ra chậu than đỏ, thêm 1 bàn là sắt – 1 loại dụng cụ tra tấn chuyên nghiệp. Tên lính mang đồ ra, ngước nhìn y đợi lệnh. Y khẽ nói: “làm đi”. Ngay lập tức, tên lính nhúng bàn là sắt vào chậu than đỏ, để 1 lúc lâu, chiếc bàn là nhỏ ấy cũng bị nung đỏ rực lên. Tên lính Mông Nguyên cầm nó lên, đem lại gần sát ngực tù binh đe dọa: “ta hỏi 1 lần nữa, ngươi có khai hay không”.

Tù binh vẫn làm như không nghe thấy, mắt hắn vẫn hướng lên nhìn trời. Tên lính hết kiên nhẫn liền dí miếng sắt nóng vào ngực tù binh, lần này tên tù binh mới cúi xuống, hắn thản nhiên nhìn ngực mình, rồi đưa mắt ngước lên nhìn thẳng vào Thoát Hoan, cái nhìn sắc bén khiến Thoát Hoan có chút giật mình, chột dạ. Thêm vài lần dí sắt nóng nữa nhưng không thu được kết quả. Thoát Hoan cho lính dừng lại, y liếc Lý Hằng, Lý Hằng hiểu ý, đã cứng không ăn thì chuyển sang mềm.

Lý Hằng nhẹ nhàng đứng dậy khỏi ghế, y lại gần nói như tâm sự: “huynh đệ, sinh ra làm người đã khó, ngươi phải biết trân trọng cuộc sống tươi đẹp này. Đứng thẳng cũng là người, khom lưng vẫn là người, việc gì ngươi phải khổ vậy. Cung cúc đi theo 1 người chủ nhân mà năng lực giữ thành cũng không có, đáng sao. Ngươi xem, tình cảnh của ngươi hiện tại thảm cỡ nào, ngươi bị bắt, bị tra tấn lâu vậy rồi có tên lính An Nam nào đến cứu ngươi không. Hay bọn chúng mặc kệ ngươi sống chết chỉ lo chạy phần mình. Ngươi ngoan cố trung thành với kẻ làm chủ nhân hèn nhát ích kỉ như vậy, đấy là...ngu trung. Chi bằng ngươi nghĩ lại 1 chút, chọn đường sáng mà đi, đầu hàng Đại Nguyên, chúng ta sẽ xin Vua Đại Nguyên cho ngươi trở thành Vương Gia đất bắc, từ rày về sau, ngươi sẽ có cuộc sống an nhàn vui vẻ mà hưởng thụ vinh hoa phú quý”.



Lý Hằng vừa dứt lời, tên tù binh đương câm như hến bỗng nhiên mở miệng nói, giọng hắn to mà rõ ràng: “Ta thà làm ma nước Nam, chứ không làm Vương đất Bắc. Ta đã bị bắt thì chỉ có đường chết mà thôi, cần gì phải tra hỏi dụ dỗ lôi thôi”.

“Được, được lắm, vậy ta cho ngươi toại nguyện”. Lý Hằng rút đao bên eo ra, y hét to vung mạnh hướng vào tên tù binh. Tên tù không sợ hãi, hắn khẽ nhắm mắt lại như hưởng thụ. Lưỡi đao gần tới cổ, Lý Hằng khéo léo nâng tay cho đao chệch lên trên cắt đứt lìa phần thân gỗ phía trên sát đầu tù binh. Y cáu kỉnh nhìn về phía Thoát Hoan. Thoát Hoan cũng dần mất kiên nhẫn. Y hạ lệnh: “tiếp tục dụng hình cho đến khi hắn chịu khai thì thôi”. Buông ra câu ấy, y chán nản mà đi lên gác lâu trên thành tiếp tục uống rượu giải sầu....

Vài giờ sau, 1 tên lính chạy lên báo cáo: "thưa thủ lĩnh, tù binh không chịu nổi tra tấn đã tắt thở rồi à. Ngoại trừ câu nói với Lý Hằng tướng quân khi nãy, hắn 1 câu cũng không hé răng nói thêm”.

“Chết rồi thì thôi vậy”. Thoát Hoan bĩnh tĩnh đáp, mọi chuyện đều trong dự liệu của y. Đoạn y ra lệnh: “đem hắn ném ra bãi sông ngoài thành làm mồi cho quạ rỉa”.

Đán lính vâng lệnh, 2 tên lính khiêng tù binh đem ra ngoài bãi ở tít đằng xa mới quăng tù nhân nằm ngửa trên bãi, tù binh người Đại Việt đã chết, cả thân thể chằng chịt vết roi da, dao cứ, vết thịt chín do sắt nung dí vào thân thể. Chỉ còn lại gương mặt là lành lặn, nét mặt ngoại trừ nhợt nhạt do mất máu, mất đi sự sống thì không ai có thể nhìn ra bất cứ biểu hiện đau đớn nào, đôi mắt nhắm nghiền tưởng như đang ngủ, bình yên đến lạ !!!