Chương 21: Bùi Thanh Thảo Vy?
“Em đ·ã c·hết rồi sao?”
“Không cô vẫn chưa c·hết đâu? Cô vẫn còn nằm đây, vẫn còn nói chuyện và vẫn còn hiện diện trên đời này đó thôi”
Không, em đ·ã c·hết rồi. C·hết đi vào khoảnh khắc ấy. Giây phút em hoàn toàn mất đi tất cả những thứ mình có. Giây phút em thật sự phải trưởng thành, phải đương đầu với bão tố. Cái giây phút mà những thứ cay đắng nhất đánh em gục ngã. Thì em đã thật sự c·hết đi rồi. Cái c·hết của người khác, đều là tim không còn đập, cũng không còn hơi thở nào. Còn c·ái c·hết của em thì khác, có những c·ái c·hết không nằm ở việc ngừng thở mà nằm ở cảm giác lưu luyến, nhớ thương về một người.
Em đ·ã c·hết. Ý em là cô gái của những tháng ngày kỷ niệm ấy đ·ã c·hết đi rồi. Em của hiện tại cũng không hẳn gọi là sống tốt. Chỉ như một cái xác không hồn, tồn tại như một con rối mặc cho người khác điều khiển. Ngay cả cảm xúc của chính em cũng luôn vì người khác kia mà.
Người ta sẽ cười cợt nói những thứ em trải qua cũng không bằng một góc của họ. Nói em đang làm quá một vấn đề nào đó lên. Nào, có phải em đâu? Mỗi người đều có những vấn đề riêng của mình, không ai giống ai cả. Sao lại cố gắng chứng minh ai khốn khổ hơn ai chứ.
Chỉ riêng em mới biết rõ rằng trái tim em và linh hồn mình từ lâu đã mục nát. Những thứ đang phô bày ra bên ngoài suy cùng cũng chỉ là một màn kịch mà trong đó em phải đeo cho mình những chiếc mặt nạ với vô vàn cảm xúc tích cực khác nhau cho người khác nhìn thấy.
Từ lâu mọi thứ tận sâu bên trong linh hồn em đã sớm mục nát.
Từ lâu linh hồn trơ trọi của em đã muốn rời đi khỏi nơi vấy bẩn đi mọi thứ mà em từng mơ.
Đã từ lâu, từ rất lâu rồi, em đ·ã c·hết đi. Cái c·hết không hề đau đớn, c·hết về mặt tinh thần lẫn cảm xúc.
Hơi thở thì vẫn còn đó, tuy nhiên con người thật sự của em, không còn tồn tại nữa rồi.
Qua lời kể, tôi phần nào thấu hiểu được vẻ ngoài mỏng manh thế này cô đã phải chịu biết bao nhiêu tổn thương về thể xác kể cả lẫn tinh thần mới chấp nhận đánh đổi sự trinh trắng nhất, quý giá nhất của đời người con gái. Tôi tự hỏi liệu hai chữ “hạnh phúc” có đáng để người ta hy sinh nhiều đến thế không?
“Sao anh khóc? Đang nhớ ai à?”
“Tôi... Tôi khóc sao?”
“Ừ. Anh đang khóc đấy.”
“Chỉ là...”
Tôi nhớ ngày ấy.
Đó là một ngày mưa rất lớn, cơn mưa rào kéo dài từ sáng đến tối, đánh thức giấc ngủ cả thành phố. Nhưng với tôi, ngày ấy là một kỉ niệm đẹp, một kỉ niệm mà tôi sẽ không bao giờ quên được.
Tôi và em gặp nhau trong một khu vườn nhỏ, nơi có những hàng cây xanh mát che phủ hai đứa khỏi những giọt mưa.
Với gương mặt dễ thương, mái tóc dài đen tuyền, đôi môi hồng và ánh mắt trong trẻo, mà ngay đến cả tôi cũng không rõ tại sao, nhưng khoảnh khắc ấy tôi đã bị "hút" vào em mất rồi.
Chúng tôi đã ngồi cạnh bên nhau dưới mái hiên trạm xe, nghe tiếng mưa rơi trên những chiếc lá, cảm nhận hơi ấm từ những cặp đôi đang tìm kiếm lấy nơi trú ẩn.
Tôi không nói gì nhiều, chỉ nhìn em và cảm nhận được sự yên bình nhưng khóe môi lại muốn thổ lộ với em rằng tôi thích em rất nhiều, rồi lại thôi vì sợ em từ chối đi thứ tình cảm ở độ tuổi đôi mươi này.
Khi mưa tạnh, em đứng dậy rồi khẽ nói lời tạm biệt. Tôi nhìn bóng hình em đến khi dường như biến mất hẳn trong mưa, bỗng lòng tôi cảm thấy mình đã bỏ lỡ đi một điều gì đó vô cùng quan trọng, nhưng lại không biết đó là gì. Tôi chỉ biết rằng, từ ngày đó, tôi đã đem lòng yêu hình bóng bé nhỏ ấy.
Đến khi tôi và em chia tay.
Dù tôi cố gắng thế nào để quên đi những ký ức về em, nhưng vẫn không thể, những kỉ niệm hạnh phúc vẫn cứ ùa về trong tâm trí, như những đợt sóng lớn gặp bờ.
Ánh trăng vằng vặc từ trên cao rọi xuống một phần gương mặt cô gái, càng làm cho cô gái này càng trở nên bí ẩn hơn trong màn đêm tối.
Người con gái trước mắt tôi giờ đây trông thật thuần khiết và yêu kiều biết bao. Gương mặt cùng đôi mắt cô như viên ngọc lấp lánh, đôi môi mơ màng, đong đưa dưới cơn gió dịu êm như bông tuyết nhẹ rơi trên đôi má nhỏ bé, tạo nên một vẻ đẹp huyền ảo, mơ màng, một nàng tiên từ cõi mộng bước ra, mang theo sự thanh cao và trong sáng của thiên nhiên.
Gió thổi từng cơn lành lạnh, cuốn bay mái tóc dài đen nhánh của cô gái khiến tôi như cảm thấy bình yên và thanh thản khi được ngắm nhìn khung cảnh trước mắt mình.
Mọi ồn ào của cuộc sống hàng ngày dường như đã tan biến trong giây phút này.
Cô gái cùng bầu trời đêm vô tận, tựa hồ không có ranh giới, một cảm giác tựa hồ như đang lạc vào một thế giới khác, xa lạ nhưng bỗng lại thân thuộc biết bao.
Nó không chỉ là vẻ đẹp của xác thịt mà còn là vẻ đẹp của tâm hồn, của những giấc mơ và những hy vọng trong sáng. Một thứ ánh sáng tỏa sáng trong không gian đêm tĩnh lặng, tràn đầy sức sống và mong manh như giấc mơ đang rực rỡ trong tâm trí.
“Không gì đâu. Chỉ là nhìn cô giống với một người quen của tôi thôi.”
“Ai thế? Bạn anh à?”
Bạn?
“Ừ, một người bạn.”
Nói đến đây giọng tôi bỗng nghẹn lại. Cả hai dần chìm vào thứ không gian tĩnh lặng dưới ánh trăng đẹp tựa một câu truyện cổ tích.
Có lẽ, đối với mỗi người trong tình yêu, việc chấp nhận một lối đi khác, một kết thúc không như mong đợi sẽ rất khó khăn. Nhưng đôi khi, để yêu thương một ai đó, chúng ta cũng phải học cách buông tay.
Tưởng chừng như mọi thứ sẽ trở nên xa lạ, nhưng có lẽ, những ký ức đó sẽ luôn đọng lại trong tâm trí mỗi người chúng tôi. Những tháng ngày bên nhau, những nụ cười, những lời nói, những lần ôm ấp, tất cả sẽ trở thành một phần của quá khứ, nhưng cũng là động lực để hai đứa có một ngã rẽ mới và hạnh phúc hơn trong cuộc sống.
“Ừ, nhưng cô có thể đừng nhìn chằm chằm vào tôi thế được không?”
“À ờ ha.”
Nói rồi cô gái liền trở người ra khỏi tôi, nhưng...
“Này, cho tôi được ôm cô thêm một lúc nữa nha.”
“Anh...”
Hình bóng ấy, giọng nói ấy, cảm giác khi được ở bên người con gái có thể vá lấy đi trái tim đã chằng chịt v·ết t·hương mỗi khi đêm xuống.
Khi màn đêm buông xuống giữa một không gian tĩnh lặng với hai con người cô đơn, những dư vị của quá khứ lại ùa về, cùng vô vàn vì sao từ trên cao kia, nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất. Đôi khi, để kìm nén đi nỗi nhớ nhung về một người con gái, về một nụ cười tươi như hoa, đôi mắt màu nâu ấm áp và mái tóc dài óng ả. Tất cả những kỷ niệm với nàng đều chạm vào tâm hồn tôi mỗi khi ánh sao lấp lánh với từng gió nhẹ nhàng mỗi khi thổi qua.
Tôi ôm cô gái ấy vào lòng giống khi đó em ôm lấy tôi vào lòng sau tám tiếng làm việc mệt mỏi trong môi trường công sở.
Dáng hình nhỏ bé nằm gọn vào lòng, và mỗi lần được ôm trọn lấy cô gái bé nhỏ ấy vào lòng, tôi cảm nhận được sự ấm áp và hương thơm nước hoa ngọt ngào trên cơ thể bé nhỏ, làm tôi như muốn giữ lấy cảm giác ấy mãi mãi, không bao giờ để cô ấy ra khỏi tay. Tôi muốn dành cả cuộc đời của mình để bảo vệ và yêu thương em nhiều hơn.
Nhưng đột nhiên cô gái đang nằm gọn trong lòng bỗng chồm lấy, mặt kề mặt sát với tôi, sau đó điều tôi bất ngờ hơn chính là ngay khoảnh khắc thời gian, không gian tưởng chừng ngưng đọng khi cô gái này choàng tay qua cổ và trao cho tôi một nụ hôn ngay môi, như đang kéo tôi vào một thế giới mới hoàn toàn.
Chưa bao giờ trong đời tôi lại cảm thấy bất ngờ đến thế này.
Tất cả mọi thứ đều xảy ra quá nhanh khiến tôi hoàn toàn bị choáng như thể cô gái trước mắt tôi lúc này đã đánh cắp một phần trái tim mình. Tuy vậy cũng chẳng thể nào lay động lấy mục đích ban đầu tôi đến đây nên đành đẩy nhẹ cô ra rồi xin lỗi cô vì lúc này bản thân mình vẫn còn rất nhiều việc cần phải làm trước mắt nên không thể nhận nụ hôn đầy ngọt ngào và lãng mạn từ cô.
“Không sao, tôi không trách cậu đâu, hãy xem như tôi cho cậu vay nụ hôn đầu lần này đi. Nào có dịp tôi sẽ bắt cậu trả lại vốn lẫn lời.”
Nụ hôn đầu? Quả nhiên thứ sức mạnh của ma pháp sư Thánh cấp bậc năm thật đáng kinh ngạc, có thể thay đổi cấu trúc kí ức người khác chỉ bằng ma pháp “Cánh Cửa Tâm Thức” một loại ma pháp có khả năng kết nối với tâm thức của người khác hoặc của chính bản thân mình. Nhờ vào khả năng này, người sử dụng ma pháp "Cánh Cửa Tâm Thức" có thể tìm kiếm, xâm nhập hoặc thậm chí kiểm soát tâm trí của người khác.
Sức mạnh của ma pháp này có thể thay đổi tùy theo cường độ và khả năng của người sử dụng. Nếu được sử dụng bởi một ma pháp sư có cấp bậc càng cao, "Cánh Cửa Tâm Thức" có thể điều khiển suy nghĩ, thay đổi ký ức, tạo ra các ảo giác hay thậm chí kiểm soát hoàn toàn tâm trí đối phương, đồng thời các Ma Pháp Sư cần phải tuân thủ các quy tắc đạo đức và tránh sử dụng ma pháp này vào mục đích xấu.
“Cô cảm thấy trong người thế nào rồi? Có khó chịu chỗ nào không?”
“Tôi... Tôi... Ấy à?”
“Ừ, chứ ngoài cô với tôi ở đây thì còn ai nữa? Ma à?”
“Hì, tôi đâu có sao đâu.”
“Không sao là tốt rồi.”
Để cho chắc chắn tôi liền thi triển ma pháp hệ thống “Thẩm Định” mình vừa mới học để kiểm tra một lần nữa, đảm bảo những thông tin sức khỏe cô thật ổn định tôi mới yên tâm bỏ tay ra khỏi người cô.
Phải công nhận ma pháp “Thẩm Định” này tiện lợi thật, chỉ cần dựa vào khả năng đánh giá, kiểm tra và phân tích sức mạnh, tình trạng và tính chất của ma pháp khác, từ đó tìm ra điểm yếu và t·ấn c·ông một cách hiệu quả.
Chính vì khả năng đó mà việc phải vận dụng nguồn ma lực trong người rồi truyền xuống tay để thi triển ma pháp này thì quả thật hết sức rườm rà hoặc nếu có thể tại sao không khắc ấn ma pháp vào vị trí khác để tiện sử dụng hơn nhỉ?
Mà thôi trước mắt bỏ chuyện khắc ấn đó qua một bên cái đã, sau này có thời gian mình sẽ tìm hiểu thêm sau.
“Hình như trời cũng sắp sáng rồi, chúng ta cũng nên mau về trước khi thủ thư vào mới được. Không thì lớn chuyện mất.”
“Ừ ha, một nam một nữ đêm hôm khuya khoắt ở thư viện với nhau cũng không hay cho lắm nhỉ.”
“Mặc dù chúng ta chỉ là ngủ quên đến tận bây giờ.”
“Ngủ như heo ấy ”
“Cô mới như heo đấy.”
“Anh đấy.”
“Cô đấy.”
Chẳng mấy chốc hai chúng tôi cũng bước ra đến cửa, đành phải nói lời chia tay từ đây. Một cảm giác tủi hờn như bao lần lại tôi lại dâng tràn lên trong lòng, mặc cho tôi đã cố gắng miễn cưỡng thôi thúc bản thân cười, nhưng dường như tài năng diễn xuất của tôi thật tệ nhỉ, tôi lại ngăn lấy giọt nước mắt đang chực trào ở cuối nơi khoé mi.
“Này, khoan đã.”
Đôi chân tôi vừa bước được mấy bước bỗng phải khựng lại vì giọng nói vọng tới phía sau, tôi hít thở sâu một hơi rồi quay lại nhìn cô như mong cô gái này sẽ không làm trái tim mình tổn thương thêm lần nào nữa, rồi cô chạy đến đưa cho tôi một tấm danh th·iếp, nói tiếp:
“Nào có thời gian hãy đến địa chỉ ghi trên tấm danh th·iếp này trả lại món nợ của cậu.”
Nói xong cô gái bé nhỏ ấy liền quay lưng rảo bước thật nhanh, dần dần chìm vào dòng người lữ thứ đang bận rộn chuẩn bị cho buổi sáng.
Tấm danh th·iếp vẫn còn hơi ấm từ đôi bàn tay mảnh mai đó, mặt trước là hình huy hiệu với hai thanh trường kiếm bắt chéo nhau, tấm khiên cùng ánh mặt trời được cách điệu ở giữa. Dưới hình huy hiệu còn có thêm dòng chữ “Học Viện Ma Pháp Uy Minh Thiên Long”
“Học Viện Ma Pháp Uy Minh Thiên Long sao?”
Có lẽ thế giới này rộng lớn hơn mình nghĩ rồi, vì thế mình phải cố gắng tìm hiểu thật kĩ về thế giới này, cũng như tiếp nhận các loại ma pháp mình chưa bao giờ thấy qua, cũng như cải thiện khả năng thực chiến lên mức cao nhất mới được.
Để xem phía sau tấm danh th·iếp này có ghi gì nữa không nhỉ?
“Bùi Thanh Bảo Vy, hội trưởng hội học sinh Học Viện Ma Pháp Uy Minh Thiên Long.”
...