Một Câu Chuyện Ngọt Ngào

Chương 12




29

Cả nhà cùng nhau ăn tối, ta thấy hơi buồn ngủ nên để tỳ nữ và gã sai vặt chơi đùa cho tận hứng, bản thân thì về phòng sớm.

Nhưng không ngờ vừa mở cửa đã thấy Đơn Đại đang đứng trong phòng với bộ đồ đen.

“Thế tử để cho ta tới đưa cho quận chúa một phần lễ vật.”

Vừa nói, hắn vừa đưa tay ra sau lưng và bước về phía ta.

Tiểu Hoa đang ngủ bên đống lửa than, nhìn thấy hắn đến gần ta, đột nhiên ngồi dậy và sủa “gâu, gâu, gâu”.

Tim ta lỡ nhịp, nhưng ta trên mặt vẫn nụ cười đá nó: “Đây là người quen, ngươi đi ra chỗ khác chơi đi!”

Đơn Đại đã bước tới đối diện ta, tay hắn cũng rút ra từ sau thắt lưng.

Nào phải lễ vật gì chứ? Đó là một đoản kiếm sáng loáng.

Trong mắt hắn hiện lên sự đau đớn: “Thật xin lỗi, ta chỉ là tuân theo mệnh lệnh của thế tử!”

Ta liên tục lui về phía sau, đầu óc nhanh chóng xoay tròn.

Ban ngày Thẩm Anh nói Đơn Cẩn không chấp nhận được ta, ban đêm Sơn Đại liền tới diệt khẩu.

Làm người không thể tin được.

Ta hừ lạnh một tiếng: “Ngươi ăn nói lung tung, Đơn Cẩn sẽ không gi.ết ta đâu!”

Trong phòng có rất nhiều chướng ngại vật, tốc độ của ta không có lợi thế chút nào, ta né được đòn đầu tiên, Đơn Đại vẫn không dừng lại, dùng đoản kiếm đâm thẳng vào cổ họng ta.

30

Mắt thấy bản thân sắp ch.ết tại chỗ, cửa phòng bị đá tung ra, một bóng trắng xẹt qua trước mắt ta, theo sau là những đốm máu đỏ bay cao, bắn tung tóe vào trên mặt ta.

Nóng rực, ngọt tanh.

Đơn Cẩn một tay nắm chặt đoản kiếm, tay kia ấn chặt đầu ta vào ngực hắn, giọng hắn mang theo ôn nhu mà trước nay chưa từng có: “Thật xin lỗi, ta đã tới chậm!”

Máu tươi từng giọt, theo mũi kiếm chảy xuống, “lách tách” ” nện ở trên mặt đất.

"Tay của ngươi......”

"Không có việc gì! Nếu sợ thì nhắm mắt lại đi!”

Ta cắn chặt răng lắc đầu: “Ta không sợ.”

Ta chỉ là sợ ngươi sẽ đau.

Sắc mặt Đơn Đại tái nhợt, toàn thân run rẩy.

Bàn tay Đơn Cẩn không ngừng dùng sức, mũi đoản kiếm thế mà lại bị hắn uốn cong, tay hắn cũng không ngừng đổ máu.

Hắn ta nhìn Đơn Đại với vẻ mặt lạnh lùng: “Thật sự là ngươi. Đứa trẻ trong bụng Thẩm Anh cũng là của ngươi?”

Đơn Đại “bụp” một tiếng quỳ xuống đất, lấy tay che mặt, nức nở đau đớn: “Ta vẫn luôn thích nàng, lần đó chúng ta đều uống nhiều quá, liền … Nhưng nàng chỉ yêu hắn ngươi, nói cha của đứa trẻ chỉ có thể là ngươi!”



Đầu đuôi mọi chuyện hoá ra là như vậy.

Cho nên Đơn Đại vẫn luôn nỗ lực tác hợp cho ta và Đơn Cẩn đến với nhau, vì hắn không muốn Thẩm Anh tiếp tục si mê.

Mà lần đó, hắn biết rõ Đơn Cẩn đã uống quá nhiều, nhưng hắn vẫn để ta một mình với Đơn Cẩn, thậm chí còn cố tình làm nói dối thời điểm ta rời đi trước mặt Đơn Cẩn.

Điều này khiến Đơn Cẩn nghĩ rằng chính Thẩm Anh mới là người có một đêm xuân với chính mình, thuận lý thành chương để Đơn Cẩn trở thành cha của đứa trẻ.

Không thể không nói, đây thực sự là một ý tưởng hay.

Đơn Đại ngã xuống đất, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt: “Thế tử, khi nào... ngài nhận ra có chuyện gì đó không đúng?”

Đơn Cẩn liếc mắt nhìn ta một cái: “Từ khi ta biết nàng ta có thai.”

Mắt ta chợt tròn xoe.

Hắn có biết ta có thai?

Làm sao hắn biết được.

Đơn Cẩn bình tĩnh nói: “Người bình thường một bữa có thể ăn một bát lớn đột nhiên trở nên kén ăn như vậy, tóm lại là có nguyên nhân.”

Ta là heo sao? Ta ăn một bát lớn lúc nào, cũng lắm ta chỉ ăn một nửa thôi, được không?

Ngữ khí của Đơn Cẩn mang theo áy náy: “Bên người ta có nội gián, nhưng ta tạm thời không hoàn toàn chắc chắn. Vì sự an toàn của nàng, để nàng rời khỏi phủ vào lúc này sẽ tốt hơn.”

“Một nửa số đàn ông mà mấy ngày nay nàng tìm đến đều là do ta sắp xếp.”

Cả nhà ta thật cảm ơn ngươi quá.

Cảm ơn ngươi thật sự độ lượng, tận tâm tìm kiếm đàn ông cho mẹ của con ngươi.

Đơn Đại đã theo Đơn Cẩn nhiều năm và nhiều lần bảo vệ Đơn Cẩn khỏi nguy hiểm, cuối cùng Đơn Cẩn đã không xử tử hắn ta.

Chỉ phế đi võ công của hắn, để hắn mang theo Thẩm anh cùng đi đến thôn trang ở cách xa kinh đô.

Có người ngày đêm trông coi bọn họ, bọn họ sẽ trở thành một gia đình, sinh con dưỡng cái, ân ái đầu bạc.

Ta không biết Đơn Đại có hạnh phúc hay không, nhưng đối với Thẩm Anh mà nói, mỗi ngày trong suốt quãng đời còn lại của nàng ta chắc chắn sẽ là một cực hình.

Khi bị bắt đi, nàng ta hét lên một cách thê lương: “Đơn Cẩn, ngươi sẽ hối hận. Những gì hầu phủ các ngươi nợ ta sớm muộn gì cũng phải trả."

Tuyết rơi.

Những bông tuyết lớn bị gió thổi bay khắp nơi.

Đơn Cẩn cầm chiếc bếp lò hỏi: “Nàng cảm thấy Hầu phủ nợ nàng ta không?”

Ta cong cong khóe miệng: “Nếu ta là hoàng hậu nương nương, lúc trước sẽ có hai lựa chọn."

"Một là giao nàng và mẹ Thẩm cho bệ hạ. Bệ hạ có vết nhơ. Cho dù đã từng yêu họ sâu sắc, sau này chắc chắn sẽ oán hận họ."

"Thứ hai là trực tiếp gi.ết ch.ết bọn họ. Về sau sẽ không có phiền phức gì nữa. Bởi vậy có thể thấy được Trấn Bắc Hầu phủ các ngươi vẫn là quá nhân từ."



Đơn Cẩn ngạc nhiên nhìn ta: “Thật ra nàng hiểu rất nhiều điều.”

"Ừ!” Ta gật đầu, ánh mắt nhìn xa xăm, "Mẫu thân thỉnh thoảng sẽ dạy ta những điều này."

Ta phất phất ống tay áo, ngáp lớn: “Ta có chút mệt, về phủ trước. Nếu có chuyện gì thì chúng ta sẽ nói chuyện vào hôm khác."

Ta trợn mắt định bỏ chạy, nhưng không ngờ vừa đi được vài bước, Đơn Cẩn đã túm lấy cổ áo sau lưng ta.

31

Bàn tay còn lại của hắn hướng về phía ống tay áo của ta.

Tốt lắm, hắn ta đã lấy đi ngân phiếu ta giấu trong tay áo.

Hắn đem ngân phiếu mở ra: “Năm trăm, một nghìn, hai nghìn, năm nghìn … ”

Hắn ta nhướng mày nhìn ta và hỏi đầy ẩn ý: “Sao trên người nàng lại mang theo nhiều ngân phiếu như vậy?”

Ta cười ngượng nghịu: “Cái gì nhỉ? Từ nhỏ ta đã sợ nghèo, nên đương nhiên phải mang theo bên mình mới yên tâm.”

Hắn cong cong môi, lấy ra một tờ giấy từ trong tập giấy: “Vậy giấy tờ tùy thân này … ”

Ta khẩn trương mà nuốt nước miếng, muốn đoạt lại, nhưng hắn đã lanh lẹ mà giấu ở trong ngực chính mình rồi.

Ta nhất thời không dừng lại được nên đã lao thẳng vào vòng tay hắn.

Hắn vươn tay ôm chặt ta, thổi hơi nóng vào tai ta: “Đừng cho là ta không biết nàng muốn trốn chạy. Hoặc là mua lớn tặng nhỏ, nàng mang theo ta đi. Hoặc là không được lấy cái gì hết, để đứa nhỏ lại. Nàng chọn đi!”

Làm thế nào để đứa nhỏ lại?

Ta sợ đến mức vội ôm bụng, cả giận nói: “Ngươi đang nói hươu nói vượn cái gì thế? Đứa nhỏ có thể nghe thấy. Chờ đến lúc nó sinh ra, sẽ đem tóc của ngươi kéo đến trọc hết.”

Hắn khẽ mỉm cười, lộ ra sợi dây thừng màu đỏ quen thuộc trên cổ tay: “Chỉ cần nàng chịu ở lại, ta sẵn sàng cho nó kéo tóc đến trọc đầu.”

Ta giương mắt nhìn nhìn hắn.

Một khuôn mặt đẹp trai như vậy, nếu hắn bị hói thì sẽ thật là đáng tiếc, vẫn là quên chuyện đó đi.

Dù sao, liền mơ màng hồ đồ như vậy, ta không đi được.

Đêm đến, ta nằm trên giường trằn trọc không ngủ được, cuối cùng trùm chăn lên đầu, ha ha ha cười không ngừng.

Cái gì nhỉ, tuy Đơn Cẩn sức khỏe có chút kém nhưng năng lực của hắn không thể nghi ngờ, hắn còn đẹp trai như vậy, hơn nữa cũng không có lời đồn tình ái nào cả.

Ông trời đối xử với ta cũng thật tốt quá đi!

Có phải ta đang mơ không?

Ma ma nghe được động tĩnh tiến vào, thấy ta run rẩy trong chăn, liền tận tình khuyên bảo: “Quận chúa, đừng quá khổ sở. Không ai ngờ Đơn Đại và Thẩm Anh lại ở bên nhau."

"Đừng che đầu lại, một lát nữa sẽ ngộp thở mất."

Bà nhấc chăn lên và sau đó...

Phỏng chừng ma ma vừa đi ra ngoài vừa mắng mỏ trong lòng.