Một Đời An Nghiên

Chương 13




15.

Cha mẹ Kỳ Huy đã liên hệ rất nhiều người, thậm chí cả cha mẹ và bạn bè của Hàn Tranh. Vì vậy, Hàn Tranh thấy cũng đủ rồi, nhận lời, đồng ý hòa giải.

Chỉ là trước đó, cậu ta cũng “đổi tới đổi lui” các điều khoản trong thỏa thuận hòa giải, khiến cha mẹ Kỳ rất mệt mỏi.

Sau khi sự việc được giải quyết, Hàn Tranh hỏi: “Em mời chị bữa cơm được không?”

Tôi mỉm cười từ chối: “Thôi, chị không tham tiền của gia đình anh ấy đâu.”

Hàn Tranh kiên trì, khăng khăng nói: “Bọn họ đã đưa em, thì bây giờ là tiền của em rồi.”

Tôi bật cười, chọc nhẹ vào cằm và đôi môi sưng tấy của cậu ta: “Nào, miệng em thế này thì ăn được cái gì, về nhà nghỉ ngơi đi.”

Việc ở trường học cũng kết thúc, tôi xin nghỉ về quê.

Trên đường đi, tôi lướt điện thoại.

Không biết ai đã đăng video Kỳ Huy đánh người lên nhiều nhóm wechat khác nhau, điều này đã gây ra một cuộc tranh luận trong trường.

Có người nói nam sinh bốc đồng, lỗ mãng, người thì nói nữ sinh độc ác, tuyệt tình. Lại có người phổ cập lý do chia tay của chúng tôi, cuộc tranh luận càng trở nên căng thẳng hơn.



Có những người núp sau bàn phím, bình luận: “Tề đại phi ngẫu, nữ sinh tướng tá nghèo hèn, chia tay là đúng.”

Loại ngôn luận này, vậy mà cũng có không ít người đồng ý.

Không có cách nào, dù sao trên thế giới vẫn con một số loài sinh vật có tư duy đặc biệt như vậy.

Họ nghĩ rằng họ là nhất, họ độc lập với thế giới, nhưng thật ra họ chỉ là tôm tép nhãi nhép mà thôi.

Tôi không quan tâm đến điều này nữa, điều chỉnh lại cảm xúc và dành nhiều thời gian hơn cho cha mẹ.

Nhưng việc khiến tôi cảm thấy ngoài ý muốn chính là, cha mẹ tôi đã bán căn nhà ở trong thị trấn, dự định chuyển về nông thôn.

“Cha mẹ đều đã về hưu rồi, trở về trồng rau, chăn nuôi cũng tốt.”

“Căn nhà đó bán được ba mươi vạn, Nghiên Nghiên, tiền này để dành làm của hồi môn cho con.”

Tôi chưa nói với cha mẹ về chuyện chia tay của tôi và Kỳ Huy. Nhưng bây giờ, đã đến lúc phải thẳng thắn.

Cha mẹ tôi không có học vấn cao, cũng không hiểu quá nhiều đạo lý — Nhưng họ biết rằng, khi gả con gái đi, họ muốn dành cho con gái những thứ gì tốt nhất để làm của hồi môn.

Tôi tìm hiểu thì lần cha mẹ đến thành phố A thăm tôi cũng là lần đầu tiên gia đình chúng tôi đi du lịch cùng nhau.

Bây giờ nghĩ lại, lúc đó mẹ Kỳ Huy một mực phải mời bằng được cha mẹ tôi đến ăn tối ở thành phố A, có lẽ là muốn thử gia đình tôi.

Cha tôi không giỏi ăn nói, trên bàn rượu, ông ấy rất khách sáo với mẹ Kỳ Huy.

“Con gái tôi ở đây, làm cha mẹ như tôi cũng không giúp đỡ được gì nhiều. Chúng tôi cũng làm phiền gia đình mình chăm sóc con bé bao lâu nay.”

Kỳ Huy rất nhiệt tình, không muốn cha mẹ tôi ở khách sạn, khăng khăng mời hai người họ về căn nhà ngoài trường ở.



“Nghiên Nghiên mới mua một tấm đệm, nằm rất thoải mái.”

Nhớ lại lúc đó, nụ cười của mẹ Kỳ Huy có chút đắng chát.

Có lẽ, dưới cái nhìn của bà ấy, trước đó tôi đã mua đồ đạc trong nhà, hôm sau cha mẹ tôi lại qua đêm tại đây, điều này không thể nghi ngờ đã thể hiện “tham vọng” trở thành chủ nhân căn nhà đó của tôi.

Mà cha mẹ tôi sau khi bán hết vốn liếng cả đời cũng chỉ có được vỏn vẹn ba mươi vạn, chẳng đủ để mua một cái gara để xe ở thành phố A.

Sao có thể trách cha mẹ Kỳ Huy không đa tâm cơ chứ?

Tiền cũng không phải do gió thổi đến, bọn họ cẩn thận, hà khắc như vậy cũng là chuyện bình thường.

Tôi cố kiềm nước mắt, ôm chầm lấy cha mẹ.

“Cha mẹ, hai người yên tâm, con sẽ không để người khác xem thường gia đình chúng ta.”

Cuối cùng, tôi cũng thuận lợi tốt nghiệp Đại học B.

Thư giới thiệu do giáo sư của tôi viết đóng vai trò quan trọng, tôi đã thành công trúng tuyển vào một đại học top đầu khác để học tiếp tiến sĩ. Và tôi cũng trở thành sinh viên nhận được nhiều học bổng nhất của Đại học B trong năm năm vừa qua.

Tôi chuyển từ trường này sang trường khác.

Mặc dù chi phí sinh hoạt của tôi luôn đầy đủ, nhưng việc học ở nước ngoài vô cùng khó khăn.

Cảm giác trí thông minh bị lấn át luôn hiện hữu. Điều đáng ghét nhất là phân biệt chủng tộc và phân biệt giới tính. Các nam sinh ABC cùng tổ luôn là những người hay chế giễu tôi nhất.

Đôi khi khó khăn đến mức tôi không thể không trốn lên giường trùm chăn mà khóc.

Hầu như mỗi ngày tôi mở mắt ra, tôi đều tự hỏi mình, điều này có đáng giá không?

Nhưng cũng chính tôi luôn tự nhủ với bản thân rằng, hãy kiên trì thêm chút nữa.

Một kẻ tham lam như tôi, muốn nhiều thứ lắm, không chịu khổ thì làm sao có được cái gì.

Tôi mất sáu tháng ròng rã để vượt qua rào cản ngôn ngữ, lại mất thêm sáu tháng để dần khẳng định được vị trí của mình trong phòng thí nghiệm.

Lúc đó tôi mới có cảm giác “cuộc sống một lần nữa nằm trong tầm kiểm soát của mình.”

Thỉnh thoảng để điều chỉnh tâm trạng, tôi cũng lướt các trang mạng xã hội của Doãn Tiểu Y.

— Doãn Tiểu Y học chuyên ngành tệ nhất trong trường kinh doanh.

— Cô ta và mẹ thường xuyên cãi nhau, mẹ cô ta nén giận trở về nước, không nói chuyện với con gái nữa.

— Thẻ tín dụng bị đóng băng, cô ta bị ép thừa nhận sai lầm của bản thân với cha mẹ mới tiếp tục nhận được chi phí sinh hoạt.

— Học thạc sĩ đến năm thứ ba vẫn không hoàn thành chương trình đào tạo, tích lũy đủ số tín chỉ cần thiết. Nhưng việc kinh doanh hàng xách tay lại rất bận rộn.

— Sau này, cô ta về nước, chuẩn bị kết hôn.

Chú rể, không phải Kỳ Huy.