Một Đời Một Kiếp (Trọn Đời Trọn Kiếp)

Chương 30




Tiệc tối thật long trọng. Thậm chí có tin đồn, ứng viên sáng giá nhất trong cuộc tổng tuyển cử lần này cũng tham dự.

Chủ nhân Khăn An Cư tặng cho khách mời những món quà đã được chuẩn bị rất kĩ càng.

Điều may mắn nhất là bọn họ đã đưa đến cho hắn những thuốc trị thương tốt nhất.

Vết thương của hắn được rửa qua sạch sẽ, sau đó cẩn thận bôi thuốc. Nam Bắc thấy người tộc Khăn An Cư đưa thuốc cho cô thì có chút xấu hổ, có phải vì biểu hiện của Trình Mục Dương với cô rất rõ ràng, bởi thế mới cho họ ngầm hiểu quan hệ của hai người?

Vết thương trên lưng trải qua nhiều lần kịch liệt chiến đấu, băng vải bị lệch đi, tốc độ hồi phục rất chậm. Hơn nữa khi chạy trốn trên con đường đầy cá mập, nước biển bắn vào không ít, khi nãy lại muốn cô trong bồn tắm, vết thương này chắc chắn sẽ để lại sẹo thôi.

Nam Bắc thay hắn cẩn thận dùng băng gạc quấn vào vết thương.

Tay cô từ sau lưng hắn chậm rãi vòng ra phía trước rồi lại vòng về sau lưng: “Vừa rồi bác sĩ khám cho anh có dặn không được để vết thương chạm nước hay không?”

Hắn thực bình thản gật đầu.

Cô bất đắc dĩ cười, giúp hắn mặc áo sơ mi, lúc này Nam Bắc vẫn mặc nội y cũ của mình.

Trình Mục Dương lấy một lễ phục từ trên giá đồ lại, kiên nhẫn giúp Nam Bắc mặc vào, thậm chí còn không cho phép cô nhúng tay.

Sau khi mang vòng cổ, hắn mới xoay gương mặt cô đối diện với tấm gương gắn trên tường, nói ra sự sắp xếp trong đêm nay: “Đêm nay ở yến tiệc, anh sẽ khiêu vũ với em điệu nhạc thứ nhất, sau đó sẽ có người dẫn em rời đi.”

“Anh thì sao?”

“Anh cũng rời đi.”

“Anh không cần lo lắng cho em.” Nam Bắc nói, “Anh trai của em có quan hệ rất tốt với bọn họ. Cho nên, anh chỉ cần lo cho chính bản thân mình thôi.”

Trình Mục Dương cao hơn cô rất nhiều.

Cô nhìn trong gương, thấy mình và hắn đối diện nhau, hai người lúc này trông thật đa sầu đa cảm.

Nam Bắc xoay người dùng bàn tay vỗ vào trái tim hắn, đánh vỡ không khí này: “Những ngày vừa rồi chúng ta trải qua rất nhiều nguy hiểm, em không mơ tưởng sống được một phút, một giây đã là rất quý giá. Cho nên đối với những chuyện trong quá khứ, em sẽ không để ý.”

Hắn không hiểu vì sao bỗng nhiên cô lại nói như vậy.

“Ngoan ngoãn nói cho em biết.” Nam Bắc chuyển giọng, cố ý nghiêm trọng, “Ngoài Catherine, anh còn có hồng nhan tri kỷ nào khác hay không? Hử?”

Lúc này, Trình Mục Dương mới giật mình.

Hắn có chút buồn cười.

Nam Bắc cười dài nhìn hắn: “Vấn đề đơn giản như vậy mà phải suy nghĩ lâu thế sao?”

Trình Mục Dương lấy từ trong túi quần ra một bình rượu. Bình rượu bạc trước kia đã để lại tại nơi ở của tổ chức vũ trang, cái bình trong tay hắn lúc này là một bình thủy tinh khéo léo, bên trong toàn rượu trong suốt.

Hắn uống một ngụm, cúi đầu, mớm lại cho cô chưa đến một nửa.

Nam Bắc nhíu mi nhưng rất ngoan ngoãn hé miệng.

May mắn hai người sẽ tách ra một thời gian, nếu không cô cũng sẽ bị hắn biến thành tửu quỷ.

“Vấn đề của em có liên quan đến một số bí mật.” Hắn rời đi môi cô, thấp giọng nói: “Chờ đến khi chúng ta gặp lại, anh sẽ nói đáp án cho em biết.”

Trước khi vũ hội chính thức bắt đầu, hai người từ căn phòng đi ra.

Không biết là chủ nhân hay Catherine chuẩn bị, dường như rất quen thuộc thói quen uống rượu của hắn, đã sắp xếp sẵn một người giúp việc bưng cái đĩa đựng lá bạc hà đứng chờ ngoài cửa, giúp hai người tẩy đi mùi rượu mạnh trong miệng. Cô làm bạn gái của Trình Mục Dương, luôn đi bên cạnh hắn, nhìn hắn được chủ nhân giới thiệu với mỗi vị khách quý.

Hai người không ngừng đi lại, nâng ly sâm panh, cạn liên tiếp và nói chuyện.

Tầm mắt của cô vẫn không ngừng quan sát xung quanh. Trong ánh đèn đêm rực rỡ, cô tin tưởng, CIA cài ở đây không chỉ có một người, bọn họ như hổ đang rình mồi.

Trình Mục Dương thực thông minh.

CIA không thể bại lộ dưới ánh mặt trời (tức là CIA không thể hoạt động công khai), hắn không che dấu thân phận, thoải mái đi đi lại lại ngay giữa những người Philippines này. Không cho bọn họ cơ hội.

Ánh đèn dần tối xuống, Catherine khoát cánh tay của một người đàn ông trung niên tộc Khăn An Cư.

Cả hai tiến vào sàn nhảy.

Trình Mục Dương cũng nhẹ nhàng nắm thắt lưng của cô kéo vào sàn nhảy. Cách thức tiến vào rất bắt mắt, khiến ai cũng chú ý. Ánh đèn mơ hồ chiếu qua khuôn mặt của hắn lộ ra một nụ cười nhạt. Nam Bắc đặt một tay trên tay Trình Mục Dương, phối hợp theo bước chân của hắn.

Cô bỗng nhớ tới một đêm đó trong quán bar trên du thuyền, không có ai, hai người nhảy từ khuya đến bình minh.

Khi đó cô và Trình Mục Dương không có điều gì phải kiêng kỵ, thân thiết đến mờ ám.

Suy nghĩ mông lung vài giây, khi hoàn hồn lại, đã thấy hắn chăm chú nhìn cô, giống như đêm đó, hắn cúi đầu, chóp mũi nhẹ nhàng ma sát chóp mũi, không coi ai ra gì.

“Nam Bắc?”

“Vâng.”

“Nam Bắc.”

Cô lại dạ.

Như đã thành thói quen, Trình Mục Dương mỗi lần gọi cô đều như vậy. Không ngừng lặp đi lặp lại, như để chứng thực cô tồn tại, mà cô, không hề thấy phiền toái khi trả lời hắn.

Tay Trình Mục Dương từ thắt lưng tiến lên ôm lấy khuôn mặt cô, muốn cô nhìn vào hắn.

“Em có nguyện ý gả cho anh không?”

Khoảng cách của bọn họ rất gần, gần đến mức cô không thể trốn thoát ánh mắt của hắn.

“Thật sự nghiêm túc sao?”

“Thật sự.”

Bàn tay hai người nắm lấy nhau, Nam Bắc có thể cảm nhận được độ ấm nóng rực từ tay hắn.

Tâm cả hai, loạn như ma.

“Nhìn tay của anh.” Thanh âm của hắn rất nhẹ.

Nam Bắc nhìn theo tầm mắt của hắn.

Bàn tay cô phủ lên bàn tay hắn, mà trên tay của hắn có một cái nhẫn rất đẹp.

Màu xanh trong sáng. (ngọc lục bảo)

Cái nhẫn gần trong gang tắc, treo ngay trước ngón áp út của cô.

Hắn đang chờ đợi câu trả lời, vẫn bước từng bước theo điệu nhạc. Nam Bắc nhìn cái nhẫn, rất muốn đưa tay để hắn mang vào. Cô tin rằng, cô sẽ không gặp được người nào như Trình Mục Dương nữa, có thể làm tâm hồn cô xao động thế này. Rất nhiều lần khi cùng hắn triền miên, Trình Mục Dương luôn nói những câu si mê khiến cô khắc vào trái tim.

Hắn đã nói, tuyết ở Moscow luôn khiến người ta né tránh, không muốn ra ngoài.

Mà hắn luôn muốn đem cô nhốt trong phòng, chỉ có hai người họ, ngồi trước lò sưởi mà trải qua một ngày.

Sau đó đến khuya, hắn sẽ dẫn cô đi tham quan thành phố Moscow.

Tay Nam Bắc chậm rãi nắm thành quyền.

Cô nhẹ nhàng mà thở dài một hơi.

“Lần nào anh cũng bức em đưa ra quyết định.” Cô dán mặt vào ngực hắn, “Lần này thật sự là không được. Từ lúc bốn tuổi, em đã bắt đầu theo anh trai chạy trốn. Rất nhiều đêm, anh ấy vụng trộm để em trước nhà của người nào đó rồi biến mất vài ngày, sau đó trở về mà người đầm đìa máu. Anh ấy luôn mang theo dao bên mình, mọi người đều sợ anh ấy mà không dám nhận cả hai anh em, anh ấy hi sinh rời đi để em được nhận, phần lớn những gia đình anh ấy gửi em vào đều nghèo, nhưng là vẫn có thể được ăn no. Cũng có những lúc, anh ấy đem bản thân mình ra làm mồi nhử, chỉ vì muốn em có thể được ăn được ngủ vài ngày.”

“Thực vất vả.” Hắn nói.

“Vâng, rất vất vả.” Nam Bắc nhắm mắt lại, nghe tiếng tim của hắn đập rất nhanh, “Cho nên nếu anh ấy nói, Nam Bắc, Trình Mục Dương là kẻ địch của chúng ta, thì em sẽ tuyệt đối không bao giờ gặp lại anh nữa.”

Trình Mục Dương mang chiếc nhẫn để vào túi áo sơ mi trên ngực: “Xem ra em không thích hợp với ngọc lục bảo, lần sau em có muốn anh đổi qua ruby không?” Hắn nói thật nhẹ nhàng.

“Cũng được, em rất thích màu đỏ.”

Cô đáp lời thoải mái.

Trình Mục Dương cười một cái, không thèm nhắc lại, chỉ là đem cô ôm chặt vào người.

Vũ khúc tiến vào cao trào, hai người phối hợp ăn ý đến hoàn mỹ, bỗng nhiên thấy được Catherine cùng một người đàn ông xa lạ đi tới. Catherine vui mừng kêu tên hắn, còn người đàn ông kia dùng đôi mắt xanh lam lễ phép nhìn bọn họ.

“Chúng ta đổi bạn nhảy được không?” Catherine đề nghị.

Nam Bắc lập tức hiểu được ý tứ của cô ta.

Rất tự nhiên, hai người trao đổi bạn nhảy.

Khi cô đặt tay vào tay người đàn ông Châu Âu kia, rõ ràng nhìn thấy ánh mắt vui sướng của Catherine. Nam Bắc dời tầm mắt, cảm giác được bạn nhảy đang nhìn cô.

Cô nhìn hắn, người đàn ông dùng giọng Anh hỏi: “Tiểu thư, cô là bạn của Catherine.”

Cô vuốt cằm cười cười.

Dưới ánh đèn, Trình Mục Dương đã ôm lấy Catherine đi đến ngoài sàn nhảy, tùy ý cầm một ly sâm panh, nhìn về phía cô nhẹ nhàng nâng ly, lặng yên tạm biệt.

Những ngọn đèn trên sàn nhảy thay đổi liên tục, mọi người đều đắm chìm trong vũ khúc, lời tạm biệt của hắn, có vẻ không ai chú ý.

Nam Bắc theo phép lịch sự cùng người đàn ông kia hoàn thành điệu nhảy.

Trình Mục Dương theo kế hoạch biến mất khỏi yến tiệc. Cô cầu nguyện hắn có thể thuận lợi đến sân bay, đồng thời cũng nhân lúc sàn nhảy náo nhiệt mà nâng váy lên đi khỏi đó.

Sau lưng tòa kiến trúc này là một thác nước tự nhiên.

Nơi đó cũng có rất nhiều người tụ tập, nói chuyện thân mật vui vẻ, cũng có những âm thanh ái muội không rõ ràng và những tiếng nói đấu tranh chính trị gay gắt. Rất nhiều người nói, cô nghe không hiểu và cũng không có quan hệ gì.

Nam Bắc nhớ rõ, đây không phải là lần đầu tiên cô cự tuyệt lời cầu hôn.

Khi Thẩm Gia Minh mười tám tuổi, trong buổi tiệc sinh nhật của hắn, tại cửa phòng ngủ của cô hắn đã lấy ra một cái nhẫn. Việc cầu hôn bất thình lình này, bị cô nói giỡn mấy câu liền nhanh chóng trở thành trò đùa vui.

Cô cự tuyệt rất nhẹ nhàng, nhưng trong lòng vẫn có áy náy.

Nhưng đêm nay, cô đã trực tiếp cự tuyệt Trình Mục Dương như thế nào, có lẽ, đây là cơ hội cuối cùng hắn có thể cầu hôn, chính xác hơn là khẩn cầu cô theo hắn đến Moscow.

Nam Bắc ngồi trước thác nước, tùy ý lấy cớ mượn điện thoại đi động của đôi tình nhân bên cạnh.

Gọi một chuỗi số dài này lại nghe thấy âm thanh quen thuộc.

Cô im lặng chờ Nam Hoài.

Đây là số điện thoại liên lạc riêng giữa cô và Nam Hoài, cho nên khi Nam Bắc vẫn còn chưa mở miệng thì Nam Hoài đã lên tiếng: “Bắc Bắc.”

“Dạ.”

“Chơi đã rồi sao?”

Nam Bắc nở nụ cười nhẹ: “Vâng.”

“Anh sắp xếp người đón em trở về.” Thanh âm Nam Hoài bình tĩnh hơn dự kiến của cô, như là đã hiểu rõ hết mọi việc, “Có chuyện gì về Uyển Đinh rồi nói.”

Nam Bắc nở nụ cười nhẹ: “Vâng.”

“Về phần Trình Mục Dương ——”

Lòng của cô thắt lại khi nghe đến cái tên này.

Thanh âm chợt biến mất, di động trong tay bị người lấy đi.

Đồng thời, có họng súng chĩa vào lưng cô.

“Nam Bắc tiểu thư.” Giọng Anh quen thuộc, là người đàn ông nhảy với cô điệu nhạc kia, “Tôi nghĩ thác nước này rất ầm ỹ, chúng ta cần tìm một nơi yên lặng để nói chuyện.”

—Hết chương 30—