Một Đời Một Kiếp Vì Em

Chương 33: Anh có cưới em không ?




Ánh mắt của Tôn Mịch phút chốc đờ ra một lúc, cô ta nói cũng không phải là sai. Âu Trấn Phàm nói yêu cô nhưng hắn ta chưa bao giờ đề cập đến chuyện sẽ cho cô một danh phận cả.

Nhìn Tôn Mịch không nói gì, Lý Tu Mai khẽ cười rồi nói tiếp. Giọng điệu không quá kiêu căng nhưng lại tỏ rõ vẻ khiêu khích mỉa mai.

"Tôn Mịch..cô là người thông minh, tôi mong cô sẽ tự lựa chọn nước đi đúng đắn nhất"

"Cho dù tôi có lựa chọn rời đi... cũng chẳng đến lượt cô đâu, nếu có thì chỉ có thể ép buộc không cảm xúc"

Tôn Mịch dù nặng lòng rối trí nhưng vẫn cố bình tĩnh không để cô ta đắc ý, cô nhẹ nhàng nhưng lại rất thâm thuý từng lời nói làm cho người khác phải dè chừng.

Lý Tu Mai siết chặt bàn tay, khuôn mặt thể hiện rõ sự căm phẫn muốn giết chết Tôn Mịch vậy, cô nhẹ nhàng cất bước đi vào trong tiếp tục bữa tiệc.

Khi vào trong, Âu Trấn Phàm đang cùng một Kim Bách Giao và Âu Duật Phong nói chuyện gì đó nên cô không làm phiền mà đứng một bên chờ hắn. Lâm Uy Nạp lúc này định tiến lại nhưng đã bị Cố Liên Thành chặn ngang mặt, không thể làm lơ hắn được nên miễn cưỡng ở lại nói chuyện với hắn.

Từ đầu tiệc đến giờ, Cố Liên Thành để ý ánh mắt của Lâm Uy Nạp cứ chỉa thẳng vào Tôn Mịch một cách lạ lùng, không phải nguy hiểm hay gì khác mà tràn ngập vẻ nhớ nhung không nguôi.

"Lâm tổng..lâu rồi mới gặp anh"

"À..chào, cũng khoảng nữa năm nhỉ"

"Tôi nghe nói anh định mở rộng thị trường trên đất Viên Thành sao ?"

"Cố Tiên Sinh nắm bắt tin tức hay thật..tôi mua mảnh đất đó cũng khá lâu rồi nhưng không phải là để kinh doanh mà là xây một căn nhà tặng cho..một người bạn của tôi"



"Người bạn đó thật có phúc nhỉ"

Lâm Uy Nạp lúc này nhìn qua phía Tôn Mịch thì cô đi đâu mất rồi, hắn nhìn xung quanh cũng không thây cả Âu Trấn Phàm cũng không thấy đâu.

Trên đường về vinh thự, Âu Trấn Phàm khá lo lắng cứ liên tục hỏi cô.

"Em thật sự ổn chứ..anh đưa em đến bệnh viện.."

"Không..không sao..em chỉ hơi đau dạ dày thôi.."

Dạo này không hiểu sao cơ thể cô lại thấy khó chịu thế này, thường hay đau bụng lại nhức đầu nữa.

Cô có hơi im lặng, nhưng rồi quyết định lên tiếng cô khẽ nhìn hắn không đổi sắc nói.

"Trấn Phàm..anh yêu em chứ ?"

"Tất nhiên..em sao thế ?"

"Anh có cưới em không ?"

Âu Trấn Phàm trong đầu hơi suy nghĩ, quả thật hắn chưa bao giờ nghĩ đến chuyện này. Việc cưới hỏi là chuyện quan trọng cả một đời không phải là việc nhỏ nên cần suy nghĩ thật kĩ khi trả lời.

"Em hiểu rồi"

Tuy hắn không trả lời nhưng có lẻ bản thân cô hiểu rõ kết quả, thời hạn giao kèo cũng đã hết cô chẳng còn gì phải ở lại để làm tổn thương nhau cả.



Công việc của cô ngày càng tiến triễn nên việc mà đạt được ngôi vị ảnh hậu cũng sớm muộn mà thôi, dường như cô không còn vướng bận gì ở hắn nữa cả...

Cả khoảng thời gian về nhà, hai người cứ lặng im như thế thật là đáng sợ. Sắc mặt ai cũng trầm ngâm, thật sự ảm đạm nhàm chán.

Ngày hôm sau, Tôn Mịch trong lúc quay quảng cáo thì một cuộc gọi lạ gọi đến số của cô.

"Alo ?"

"Đây có phải là cô Tôn Mịch không ?"

"Vâng..anh là ai vậy ?"

"Ngài Hoắc muốn gặp cô..chúng tôi đang chờ cô ngay trước cổng"

"Alo..alo.."

Bọn người lạ lùng đó chỉ nói nhiêu đó rồi cúp máy thế đấy, nếu cô nhớ không lầm thì người mà tên đó nói là chủ tịch của tập đoàn Hoắc Thị - Hoắc Đại Yên người đàn ông cô đã gặp lần trước tại buổi đấu giá.

"Chị Mộ..em đi mua cafe một lát nhé"

"À..được, đi cẩn thận nhé"

"Vâng"