Tôn Mịch đã lái xe suýt nữa thì đâm phải vào lang can đường, trong vòng mười phút mà cô đã đến được chân núi Phương Sơn.
Trên núi, Trữ Yên Vân ngồi thật thảnh thơi hút thuốc ngắm cảnh. Tên này bị thần kinh hay sao vậy, mẹ con của Hà Uyên đang cố tìm cách thoát ra thì bị hắn cảnh cáo bằng đầu súng chỉa vào đầu nên đành bất động.
"Trữ Yên Vân..tôi đến rồi, mau thả con tôi ra"
"Đúng là sức mạnh tình thâm mà..cô làm tôi cảm động quá đấy"
Tôn Mịch nhìn sang hai mẹ con Hà Uyên và Mã An Hi cũng bị trói hai tay bịch miệng lại ở đó.
"Cô có biết trong một đêm..Âu Trấn Phàm làm tôi bị mất cả một công ty không ?"
"Đáng đời ông..nói với tôi làm gì"
"Giờ ta đã không còn gì..nên..chết chung đi"
Dứt tiếng, từ đâu xa xa tiếng boom phát nổ kinh hãi khiến ai nấy giật mình cuối người xuống, tên này điên thật rồi.
Hai mẹ con Hà Uyên và Mã An Hi đã cắt được dây và định chạy khỏi đó nhưng không biết tại sao cả hai đều dừng lại.
"Cô có biết..mẹ của cô đã hại ta như thế nào không"
"Là do ông thôi..ông cố chấp mà mù oán đến mức điên khùng hết cứu chửa"
Đột nhiên Trữ Yên Vân khựng người sửng sờ nhìn cô chằm chằm. Bắt đầu những hồi ức lẫn giọng nói của Tư Diệp Nhi cứ vang vẫn trong đầu ông ta.
"*Anh đúng là đ*ồ điên hết thuốc chửa..tôi chưa bao giờ yêu anh..đồ điên.."
Ngay lúc này, Hà Uyên xông thẳng ra tông ngã ông ta rơi xuống núi chết ngay tại chỗ.
Tôn Mịch sững người, Âu Trấn Phàm cũng đến kịp và nhanh chóng đưa tất cả xuống núi. Cảnh sát cũng đồng thời đi lên bảo vệ bọn họ xuống núi an toàn.
Tiểu Hàn chỉ bị thương ngoài da còn Tiểu Ly bị làm cho hoảng sợ đến ngất xỉu. Hai đứa bé nhanh chóng được đưa đến bệnh viện ngay.
BỆNH VIỆN HOÀNG GIA.
Kim Bách Giao và Âu Duật Phong cũng nhanh chóng đi đến. Bác sĩ từ trong phòng đi ra.
"Sức khoẻ hai cháu bé không sao..vết thương ngoài da chỉ cần bôi thuốc đầy đủ sẽ không sao"
"Cảm ơn bác sĩ"
Tôn Mịch mừng đến nỗi thở phù ra ngồi xuống, tất cả cuối cùng cũng chấm dứt. Vòng dây oan nghiệp đến cuối cùng cũng được gỡ bỏ, cái chết của Trữ Yên Vân có vẻ là dấu chấm hết cho chúng ta.
HAI NGÀY SAU.
Vụ án của Trữ Yên Vân gây trấn động cả dư luận, mọi người không ngừng kinh ngạc nhưng rồi cũng thôi.
Hà Uyên và Mã An Hi quyết định sang nước ngoài sinh sống. Tất cả cũng tiêu tan rồi nên cũng chẳng còn gì phải luyến tiếc.
SÂN BAY QUỐC TẾ.
"Chờ đã.."
Giọng nói quen thuộc của Tôn Mịch bỗng reo lên làm cho cả hai người sựng lại.
"Cô..cô đến đây làm gì ?"
"Cảm ơn..hai người"
"Hừm..không có gì"
Hà Uyên thật không biết từ lúc nào mà ngượng ngùng trước mặt Tôn Mịch như thế. Cả Mã An Hi cũng thấy có lỗi nên chỉ khẽ gật đầu rồi lên máy bay.
Âu Trấn Phàm đi đến ôm vai cô ngọt ngào nói.
"Chúng ta đi thôi..."
MỘT NĂM SAU.
Buổi lễ cưới thật linh đình, người qua kẻ lại náo nhiệt vô cùng. Tôn Mịch nhìn Âu Trấn Phàm mà cảm động rơi nước mắt, cuối cùng chúng ta cũng chính thức bên nhau..
Hôn lễ diễn ra suôn sẻ, ai nấy đều cười mừng hạnh phúc. Ngô Thiết Vân từ xa cũng khẽ cười chúc phúc cho cô...
Từ sau hôm đó, tập đoàn Hoắc Thị chính thức xác nhập với Âu Thị cùng nhau phát triển, người điều hành đương nhiên là Âu Trấn Phàm.
Tôn Mịch cũng đổi họ là Hoắc Mịch Nhi cùng cả hai đứa con cũng đổi họ Âu.