Tôn Mịch bên ngoài, vừa vào xe chuẩn bị đóng cửa lại thì bị Âu Trấn Phàm chặn lại ngay cửa xe.
Cô giật mình buông tay ra, ngước mặt lên nhìn hắn có hơi ngại ngùng. Sao tên này cứ theo cô mãi thế nhỉ, cô làm gì đắc tội với hắn sao, Tôn Mịch thầm suy nghĩ từ tốn hỏi hắn.
"Âu tiên sinh..có chuyện gì sao ?"
"Cô quen với Ngô Thiết Vân ?"
Giọng điệu của hắn khàn lạnh nghiêm nghị một cách đáng sợ, Tôn Mịch cũng bị ánh mắt sắc lạnh của hắn doạ đến run người trả lời.
"Là bạn..chúng tôi là bạn thôi"
Cũng không hiểu nỗi sao cô lại trả lời hắn như thế, cô như bị bỏ bùa vậy. Đây là chuyện cá nhân mà, cũng có liên quan gì đến hắn đâu chứ.
"Vậy cô làm nữ nhân của tôi đi..tôi sẽ cho cô những gì mà cô muốn"
Âu Trấn Phàm không ngập ngừng mà thẳng thắng một câu với thái độ kiêu ngạo đến đáng ghét, cô giật mình trợn tròn mắt nhìn hắn.
"Âu tiên sinh..tự trọng một chút đi, tôi không có nhu cầu cần sự giúp đỡ của anh"
"Tôi cho cô suy nghĩ kĩ trong vòng một ngày"
Hắn chậm rãi nói một câu đầy ám mị rồi quay lưng bỏ đi vào chiếc siêu xe cạnh bên rồi rời đi khỏi đó.
Tôn Mịch vẫn còn chưa tỉnh hồn, những câu nói của hắn khiến cô thật sự không thể suy nghĩ. Cô đâu phải đồ ngốc mà không biết Âu Trấn Phàm có thế lực mạnh như thế nào, thứ cô muốn chỉ là một phần bé nhỏ đối với hắn.
Một lúc sau, Tôn Mịch đóng cửa xe lại chuẩn bị lái xe đi thì nhìn thấy Hà Uyên đuổi theo Ngô Thiết Vân ra tận ngoài xe, bộ dạng cô ta có vẻ như tức giận đến bị điên luôn rồi đây.
Mặt cô ta đúng là dày đến nỗi cả Tôn Mịch cũng khó tin trên đời này lại có loại người như cô ta.
Tôn Mịch lái xe đi, Ngô Thiết Vân nóng giận đến nỗi tát vào mặt cô ta một cái. Không khí như đứng yên lại cả tài xế của anh ta cũng sửng sờ không dám lên tiếng hay nhúc nhích.
"Cô nói đủ chưa ?...cút về Hà Gia của cô và chờ ngày ra toà ly hôn đi là vừa"
"Thiết Vân..xin anh đừng đối xử với em như vậy mà em hứa với anh..sau này em sẽ không nói xấu chị Tôn Mịch nữa..đừng ly hôn mà Thiết Vân"
Hà Uyên sợ đến lạnh người, hai tay run rẫy nắm lấy tay anh ta khóc lóc năn nỉ ỉ oi. Ngô Thiết Vân hất tay cô ta ra nhanh chóng vào xe lệnh cho tài xế nhanh lái đi, bỏ mặc cô ta ngồi quỵ xuống đó. Trông thê thảm thật sự.
*"Tôn M*ịch..tất cả là tại mày..đừng hòng tao sẽ chịu thua như thế..."
Hà Uyên đứng dậy, sắc mặt trầm lạnh nhanh chân vào xe rồi rời đi ngay.
Âu Trấn Phàm định về dinh thự Cát Hoa nhưng đột nhiên giữa đường lại nhận được cuộc gọi của Âu phu nhân gọi về gấp.
BIỆT PHỦ ÂU GIA.
Âu Duật Phong ngồi trên sofa sắc mặt trầm lặng đến nổi cả Kim Bách Giao cũng thấy lo lắng theo.
Âu Trấn Phàm rời gia đình tự lập năm hai mươi tuổi và chính thức tiếp nhận chức vị chủ tịch đổi tên tập đoàn năm hai mươi sáu tuổi. Ngoài những ngày như sinh nhật của Kim Bách Giao hay mừng thọ của ông bà thì hầu như Âu Trấn Phàm không hề về đây.
Hắn vừa từ cửa bước vào đã bị Âu Duật Phong quát một trận tơi bời.
"Con bị điên rồi sao..kế hoạch tác hợp Âu Thị không hề nói với ta một tiếng, con nghĩ ông già này chết rồi sao..."
Âu Trấn Phàm có hơi chột dạ, cách đây hai ngày kế hoạch phát triển công ty có vài phần thay đổi và hắn định nói trực tiếp với ông nhưng lại quên mất.
"Con định sẽ nói vào ngày mai.."
"Cái thằng này..con muốn chọc ta tức chết hả.."
Âu Duật Phong tức giận mặt mày chau lại khó coi làm cho hai ông bà Âu lão gia gia và Âu lão thái cũng tỉnh giấc đi xuống.
Âu lão thái nhìn thấy Âu Trấn Phàm thì hai mắt sáng rực tỉnh ngủ hẳn ra, Âu lão gia cũng mắng Âu Duật Phong vài câu.
"Cháu nó vừa về..con làm gì mà to tiếng thế hả.."
"Phải đó..Phàm Nhi hôm nay con ngủ lại đây đi, sáng rồi về"
Kim Bách Giao từ tốn dịu dàng hoàn toàn khác với tính cách nóng nảy lớn tiếng của Âu Duật Phong.
"Vâng ạ..khuya rồi ba mẹ và ông bà cũng ngủ đi ạ"
"Được rồi..thôi đi ngủ nào cả nhà"
Mọi người rời đi hết vào phòng, chỉ còn có Âu Duật Phong và Âu Trấn Phàm đối mặt lại ở đó.
"Ngủ sớm đi"
Âu Duật Phong đột nhiên trầm giọng xuống, dáng vẻ quan tâm nói một câu rồi quay về phòng.
Kim Bách Giao hơi mỉm cười nhìn Âu Duật Phong đi vào khẽ cất tiếng.
"Ông cứ phải lớn tiếng với con như thế..thì nó sẽ ghét ông mất"
"Hừ..thằng nhóc đấy tôi còn lạ gì nữa..nó giống hệt tôi và ...cả anh trai nó nữa"
Khi nhắc đến câu cuối, cả hai người tối sầm mặt mày buồn bả, Kim Bách Giao nuốt ngược nước mắt vào trong rồi cố gượng cười bảo Âu Duật Phong mau vào ngủ, như không có chuyện gì xảy ra.
Âu Trấn Phàm về phòng nhìn những món đồ vẫn giữ nguyên không thay đổi, căn phòng luôn được dọn dẹp nên sạch sẽ vô cùng.
Hắn trầm lạnh như một tản băng nhìn vào tấm ảnh để trên bàn mà khẽ cười điềm đạm.
*"Em làm đ*ược rồi..anh trai"