Một Khắc Nhớ Một Đời Mong

Chương 55: 55: Tiểu Cô Nương Năm Đó




Tưởng Thư cung..

- Thái hậu giá đáo!

- Thần thiếp tham kiến thái hậu!

- Miễn lễ! Xem ra hoàng quý phi sống cũng rất tốt!

Bà ta nhìn nàng, đôi mắt có phần già nua khẽ đánh giá.

"Xem ra cũng không tệ lắm!"

- Hoàng quý phi có biết vài hôm nữa là ngày gì hay không?

Bà ta dời ánh mắt, phong thái ung dung ngồi xuống ghế nhìn nàng mà hỏi.

- Là tiệc sinh thần của thái hậu!

- Ân! Vậy ngươi có biết sau ngày hôm ấy là ngày gì hay không?

- Thần thiếp....

- Không biết sao? Vậy để ai gia nhắc cho quý phi nhớ. Sau ngày hôm ấy tròn đủ một tháng ngươi bị giam lỏng cũng như...tròn một tháng nô tì kia ở trong ngục giam!

Ánh mắt bà ta sâu thẫm như muốn nhìn thấu suy nghĩ của nàng.

Đối với ánh mắt đó, Mẫn Chi cũng cảm thấy sự áp bức nhưng cốt cách của nàng vốn là con nhà tướng nên làm sao có thể dễ dàng bị khống chế.

Nàng chậm rãi đối diện với Hoàng Yến Kiêu, từ từ trả lời.

- Vậy hôm nay thái hậu đến đây là chỉ để nhắc nhở thần thiếp?

- Khí chất tốt lắm!

Bà ta nhoẻn miệng cười, một nụ cười đầy ý tứ sâu xa.



- Hôm đó ta mong quý phi sẽ có mặt!

Mẫn Chi khẽ động ánh mắt nhưng rất nhanh lại trở về nét bình thản.

"Quả nhiên...."

-Thần thiếp vẫn chưa được rời Tưởng Thư cung...

- Ý chỉ của ai gia, ai dám cãi? Vả lại nhìn thấy ngươi, hoàng thượng tâm trạng cũng sẽ đặc biệt tốt...

Nàng nhìn bà ta, ngay từ đầu đã sớm đoán được lý do bà ta xuất hiện. Nhưng có lẽ đó chỉ là một phần...còn lý do đằng sau có thì chỉ mình bà ta mới biết...

- Thần thiếp đã rõ..

- Hảo! Ai gia rất chờ mong món quà của hoàng quý phi!

................

Đêm hôm ấy.

Mẫn Chi mở từng trang giấy, cẩn thận đọc những gì ghi chép trong đó.

"A Kì, người của thôn Điền Linh, từ nhỏ đã mồ côi cha mẹ. Lớn lên một chút lại bị ép gã cho một tên ác bá. Giữa đường chạy trốn gieo mình xuống dòng Thượng Mã nhưng may mắn thay lại được Cao Yến Nguyệt một lần đi đến thôn Điền Linh cứu giúp. Sau khi Cao Yến Nguyệt nhập cung, A Kì cũng trở thành tì nữ cận thân và nguyện vì Cao Yến Nguyệt mà hi sinh tính mạng...."

"Cao Yến Nguyệt người ở huyện Long Thành, gia cảnh không có gì đặc biệt, từ nhỏ đã sống trong cảnh thiếu thốn. Sau này lại xém bị bán vào lầu xanh nhưng may mắn được một cô nương cứu giúp. Sau này khi lớn lên nhờ vào giọng ca và sắc đẹp của bản thân mà được thái tử Sinh Phong để ý, rước vào cung lập làm phi ...."

"Huyện Long Thành?"

Nàng nhíu mày, cảm thấy cái tên này có gì đó rất quen thuộc.

"Cảm ơn tỉ tỉ!"

Giọng nói non nớt của một tiểu cô nương vang lên. Ánh mắt của tiểu hài tử đó nhìn nàng vô cùng cảm kích và tràn đầy sự ngây ngô.



Một ý nghĩ bỗng thoáng qua trong tâm trí nàng. Không lẽ...tiểu cô nương năm đó là nàng ta?

Không thể nào! Tiểu cô nương đó làm sao có thể trở thành một kẻ thâm độc như vậy!

Mẫn Chi lắc đầu, cố gắng gạt bỏ suy nghĩ kia. Nàng không dám tin một hài tử có đôi mắt trong vắt kia lại có thể làm những việc trời không dung, đất không tha như vậy...

Có lẽ là trùng hợp....

Nhưng trên thế gian này chuyện gì cũng có thể xảy ra. Huống hồ gì lúc đầu chẳng phải nàng cũng từng bị đôi mắt ngây thơ đó lừa gạt sao?

Không chỉ nàng mà còn cả A Kiều....

...........

Đêm hôm ấy, Mẫn Chi trằn trọc cả một đêm, tâm trí nàng suy nghĩ rất nhiều thứ.

Chuyện mừng thọ của thái hậu, chuyện vu cáo của Tiểu Khả và chuyện tiểu cô nương năm đó...

Nàng thật sự không dám tưởng tượng rằng người năm xưa mình cứu giúp lại có thể trở thành một người tàn độc như vậy..

Rõ ràng cô gái nhỏ kia ngây thơ và thuần khiết biết bao..

So với Cao Yến Nguyệt bây giờ thật sự là một trời một vực.

Có lẽ nàng phải tìm cơ hội để điều tra chuyện này...

Suy nghĩ của nàng quả thật rất rối rắm. Nếu nàng ta là tiểu cô nương năm đó thì nàng thật sự có chút không nỡ.... nhưng...

Nàng không thể trơ mắt nhìn Cao Yến Nguyệt tiếp tục lạc lối và gieo rắc sự tàn độc.

Nàng cũng không phải thánh nhân mà sẵn lòng tha thứ cho kẻ hãm hại mình....

Mẫn Chi nhắm mắt, đành gác lại suy nghĩ của bản thân...

Có lẽ tiệc mừng thọ của thái hậu sẽ là một ngày vô cùng khó quên...