Một Khắc Nhớ Một Đời Mong

Chương 98: 98: Sự Tự Do Yên Bình




Cao Thừa cung....

Cao Yến Nguyệt ngẩn ngơ cầm chiếc vòng bằng đá trên tay. Lúc đầu nàng ta còn tưởng là nhầm lẫn nhưng khi thấy được chữ "Nhược" được khắc trên đó thì nàng ta hoàn toàn có thể chắc chắn.

- Nương nương chiếc vòng đó thật đẹp nha!

A Kì vừa mới dọn dẹp xong thì thấy Cao Yến Nguyệt thẫn thờ suy nghĩ một điều gì đó. Không những vậy trên tay nàng ta còn cầm một chiếc vòng lạ mắt.

Hình như trước giờ nương nương chưa từng đeo nó thì phải?

- Ân, đúng là rất đẹp...

Nàng ta thuận miệng đáp.

Chiếc vòng tay là do mẫu thân nàng ta để lại.

Mẫu thân của Cao Yến Nguyệt tên là Hà Mộng Nhược, còn phụ thân của nàng ta là Cao Mạnh Khiêm, chiếc vòng bằng đá này là năm xưa ông từng tặng bà ấy. Cao Mạnh Khiêm khi ấy đã tự tay làm nó và khắc lên đó chữ "Nhược" tượng trưng cho bà ấy cũng như tình yêu mà ông dành cho bà.

Chỉ tiếc là nạn đói kéo dài khiến họ không chống đỡ được, chiếc vòng này tuy không có gì quý giá nhưng nó lại là kỷ vật của phụ mẫu nên nàng ta luôn mang bên người.

Sau khi được thoát nạn không bị bán vào lầu xanh nàng ta đã tặng cho ân nhân của mình chiếc vòng ngụ ý sau này sẽ tìm lại cố nhân mà trả ơn.

Thật không ngờ bao nhiêu năm tốn công tìm kiếm vậy mà người ấy lại là người nàng ta từng căm ghét nhất. Thậm chí chính tay nàng ta còn hại người đó không biết là bao nhiêu lần.

Nói ra quả thật hổ thẹn! Nàng ta đã từng ngỡ sẽ đền ơn đáp nghĩa vị tỷ tỷ ấy vậy mà cuối cùng ơn chưa trả chỉ toàn đem lại đau thương và mất mát cho người đó.

Đúng thật là oan trái!

Nhìn chiếc vòng trên tay, tâm trạng Cao Yến Nguyệt càng tồi tệ, sự dằn vặt day dứt lại khiến nàng ta không dám đối diện với Mẫn Chi. Một lời cảm tạ không biết liệu có đủ can đảm mà nói ra hay không?



................

Tưởng Thư cung...

- Hoàng thượng, Lệnh công công nhờ nô tì đưa cái này cho người!

Tiểu Khả cuối cùng cũng trở lại. Lúc nãy khi tìm kiếm cái ổ khóa mới nàng ta vô tình gặp được Lệnh Đặng Tử đang hướng về phía Tưởng Thư cung mà đi. Khi thấy nàng ta, Lệnh Đặng Tử không nhanh không chậm mà đưa cho nàng một phông thư, sau đó liền nói phải đưa tận tay cho hoàng thượng.

Sinh Phong nhận lấy phông thư khẽ nhíu mày nhưng rồi cũng chậm rãi mà mở ra.

"Gửi Sinh Phong

Phong nhi, dường như cái tên này đã lâu rồi ta chưa từng gọi con thì phải....Con hận ta cũng là điều dễ hiểu dù sao cách làm của ta quả thật vô cùng độc đoán. Tuổi thơ của con là một tay ta phá nát, hạnh phúc của con cũng do ta nhúng tay vào phá hủy. Người làm mẹ như ta xem ra là vô cùng thất bại. Ta có lỗi với con và cũng có lỗi với Tưởng Mẫn Chi, chuyến đi lần này ta không chắc bao lâu sẽ trở lại, những năm tháng sống trong xiềng xích xem như đã được gỡ bỏ. Sự tự do mà con mong muốn bây giờ đã thành sự thật. Năm xưa đúng là ta hồ đồ không phân biệt lẽ phải, cứ mãi đâm đầu vào một thứ ảo mộng không có thật. Lúc bắt đầu nắm được quyền lực trong tay ta nghĩ rằng chỉ cần thêm chút nữa mọi thứ sẽ thay đổi, tiên đế chắc chắn cũng sẽ động lòng vì ta nhưng kết quả ta lại thua thảm hại. Con có nhớ ta từng nói con rất giống ông ấy hay không? Nhưng nghĩ lại con tốt hơn ông ấy rất nhiều, ít ra hậu cung của con không phải là ba ngàn giai lệ cũng như con xử trí mọi việc vô cùng anh minh không vị tình riêng như ông ấy. Cả một đời sống trong tranh đấu bây giờ nghĩ lại bản thân đã không còn nhiều thời gian, suy cho cùng thứ ta có được sau những lần tranh đấu ấy chỉ là sự đơn độc ghẻ lạnh một mình. Phong nhi sau này hảo sống tốt, đừng khiến bản thân phải cực nhọc, Tưởng Mẫn Chi nàng ta cần con chăm sóc. Cáo biệt Phong nhi của ta.....

Hoàng Yến Kiêu"

"Mẫu hậu..."

Giọt nước mắt khẽ nhẹ nhàng lăn xuống. Cuối cùng hắn cũng cảm nhận được tình thương của bà ấy, hình bóng người mẫu thân năm xưa bỗng chốc lại hiện về xoa dịu trái tim hắn..

"Mẫu hậu...bình an!"

................

Trên xe ngựa...

Hoàng Yến Kiêu mỉm cười, dường như bà nghe được giọng nói của Sinh Phong. Cuối cùng con cũng chịu gọi ta tiếng mẫu thân...

- Thái hậu....chuyến đi này khi nào người định trở lại?

Lệnh Đặng Tử ngồi đối diện bà ta khẽ hỏi.



- Có lẽ sẽ rất lâu...

Hoàng Yến Kiêu trên môi vẫn nở nụ cười, các nếp nhân bắt đầu lộ rõ nhưng gương mặt bà ta lại tràn đầy sức sống. Có lẽ gánh nặng trong lòng cuối cùng cũng đã được bỏ xuống....

- Lệnh công công, có phải ông từng thấy Tưởng Mẫn Chi kia rất giống ai gia không?

Hoàng Yến Kiêu xoa nhẹ con mèo trên chân mình hỏi.

- Ân, người cũng cảm thấy như vậy?

Ông ta thành thật đáp, nhìn biểu hiện của bà ta có lẽ là giống như ông sớm đã nhìn ra

- Quả thật là có điểm giống nhưng cũng có điểm không giống...

Bà ta mỉm cười, vén tấm vải che bên hông xe ngựa sang một bên mà ngắm nhìn bầu trời đầy nắng.

Khung cảnh này trông yên bình làm sao.

Những chú chim đang bay lượn trên cao ấy thật tự do và thoải mái....nếu trước đây bà ta suy nghĩ thấu đáo hơn có lẽ sẽ không phải tự trói buộc mình hơn hai mươi năm trời...

Lệnh Đặng Tử nghe câu trả lời ấy cũng hiểu ra hàm ý bên trong.

Giữa thái hậu và hoàng hậu đều là những người đau khổ vì tình yêu cũng như bị hãm hại và sỉ nhục nhưng hai người lại chọn cho mình hai con đường khác nhau. Nếu thái hậu là lột bỏ sự lương thiện của bản thân để giành lấy quyền lực thì hoàng hậu lại chọn cách tự bảo vệ chính mình. Và hoàng hậu may mắn hơn ở chỗ là hoàng thượng thật tâm với người còn thái hậu lại chưa từng nhận được chút tình cảm nào từ tiên đế...

Nhưng bây giờ xem ra tất cả mọi thứ đã chẳng còn quan trọng.

Lệnh Đặng Tử vẫn nhìn Hoàng Yến Kiêu, khóe môi ông cuối cùng cũng chậm rãi cong lên.

Thái hậu xem ra đã nghĩ thông tất cả....