Nhưng dù sao thì người ta cũng đã ngỏ ý hai lần rồi, nếu như vẫn từ chối thì hơi kì, nhưng đồng ý thì càng kì hơn. Cuối cùng, Chân Nam Nam lại nhìn anh, nói:
- Đợi khi nào anh hai em kết hôn đã, khi chị dâu vào nhà thì chính là lúc em đồng ý kết hôn với anh.
- Thật sao? Em nói thật không?
Chân Nam Nam ngây ra, còn gật đầu liên tục. Nhưng mà sao cô cứ có cảm giác bản thân đang tự mình chui đầu vào rọ vậy nhỉ? Rõ ràng chuyện kết hôn của anh trai và chị Lam Hiểu là chưa xảy ra, nhưng sao cô cứ có cảm giác như Tiêu Trọng Triết đã chờ đợi câu nói này lâu lắm rồi.
Rốt cuộc… Là sai ở đâu chứ?
[…]
Sau cái ngày hôm đó thì cả công ty đều biết Chân Nam Nam đang hẹn hò với Tiêu Trọng Triết, hơn nữa chức vụ của cô không phải dựa vào mối quan hệ, mà là do năng lực của cô rất xứng đáng. Cơ mà bây giờ nếu như thật sự là dựa vào quan hệ thì họ cũng không dám có ý kiến, quan hệ của cô là Tiêu gia đó, họ vẫn yêu công việc lắm, chưa muốn bị sa thải đâu.
Một tấm gương sáng chói như Trần Ngọc Tú là đủ rồi, họ không muốn đạp vào vết xe đổ đó nữa.
Còn Chân Nam Nam sau khi được công khai thì thấy có gì đó lạ hơn, bề ngoài thì bọn họ luôn miệng chúc mừng cô, nhưng trong thâm tâm có mấy ai mà thật lòng chứ. Nhưng kệ đi, họ thảo mai với cô thì cô cũng thảo mai lại thôi.
Chỉ là sau đó không lâu… Chân Nam Nam thấy có gì đó kì lạ rồi, tần suất cô ở bên cạnh Tiêu Trọng Triết ngày càng nhiều, hơn nữa tên mặt dày vô sỉ đó còn chuyển hẳn quần áo tới nhà của cô nữa chứ. Ăn dầm nằm dề ở nhà cô cũng được nửa tháng rồi, chỉ khi nào ở Tiêu gia có việc thì anh mới về, nhưng sau khi xong việc lại chạy sang nhà cô, dù là nửa đêm hay rạng sáng đều chạy đến nhà cô.
Hiển nhiên việc sống chung cũng không tránh được việc xảy ra quan hệ, tuy rằng Chân Nam Nam đã phòng thủ rất cẩn thận, nên chắc chắn sẽ không xảy ra sơ sót gì.
Nhưng dạo gần đây Chân Nam Nam cảm thấy có gì đó rất đang xảy ra với cơ thể của mình, lén lút kiểm tra thì thật tuyệt vời… Cô trúng độc rồi, là độc đắc đó!
Cầm trên tay chiếc que thử thai, hiện lên đó là hai vạch màu đỏ đủ chói mắt, cô ngơ ra một lúc, sau đó lại nói…
- Cái này không khoa học. Sao lại có thể chứ… Rõ ràng… Rõ ràng…
Nhưng lúc này trong đầu của Chân Nam Nam lại nhảy ra một ý nghĩ, cô chụp ảnh que thử thai rồi gửi cho Cao Nam Thi. Còn kèm dòng tin nhắn.
[Chân Nam Nam]: Thi Thi, que thử thai có khi nào sai không?
[Cao Nam Thi]: Ồ, hai người năng suất vậy, chưa gì đã có hỉ rồi sao?
[Cao Nam Thi]: Sai sót thì có, nhưng đa phần rất ít. Hai người… Có phòng hộ gì không? Nếu không thì có gì ngạc nhiên?
[Chân Nam Nam]: Có! Anh ấy lúc nào cũng mang… Đầy đủ mà.
Đột nhiên Cao Nam Thi ở bên kia lại im lặng không nói, sự im lặng đó càng làm cho Chân Nam Nam sợ hãi tới mức tay chân run rẩy, cuối cùng sau hơn mười phút thì Cao Nam Thi cũng đã nhắn hồi âm.
[Cao Nam Thi]: Tớ có hỏi một người bạn ở sản khoa, cậu ấy nói rằng “áo mưa” chỉ có thể phòng tránh 98% nếu như cậu dùng đúng cách.
[Cao Nam Thi]: Nói như thế thì sẽ có ba trường hợp xảy ra, một là cậu thuộc 2% may mắn còn lại, hai là cậu mua phải đồ giả, ba là do đối tác của cậu giở trò.
[Cao Nam Thi]: Nè Chân Nam Nam, tớ chỉ mới đi có hai tháng thôi đó, cậu và Tiêu Trọng Triết có phải tiến triển hơi nhanh rồi không? Bây giờ còn sản xuất em bé nữa chứ… Hai người… Ngầu!
Bây giờ Chân Nam Nam không có tâm trạng để đùa giỡn, cô bây giờ phải làm sao đây? Chẳng lẽ cô thật sự là thuộc 2% còn lại sao?
Không đúng, không thể, chắc không phải là hi hữu tới vậy chứ?
Nhưng nếu không phải khả năng đó thì chẳng lẽ cô đã mua đồ giả? Không phải, rõ ràng cô đã mua ở tiệm thuốc mà, sao lại có thể là giả… Hoặc là… Tiêu Trọng Triết giở trò?
Cũng có khả năng lắm chứ, cái tên mặt dày vô sỉ đó mà, nếu như là anh thì dám lắm.
Đến đây Chân Nam Nam liền muốn hét lên nhưng vẫn phải ngậm miệng lại, tranh thủ lúc này anh không đến đây, hay cô đi bệnh viện nhỉ?
Đúng rồi, có khi que thử thai sai sót thì sao, cô phải đến bệnh viện đã.
Nhưng không đến thì thôi, tới rồi liền bị bác sĩ vả mặt cho đau đớn, cô ấy nhìn cô, còn cười nói:
- Chúc mừng em, em có thai rồi thai nhi đã được tám tuần, em bé rất khỏe mạnh, nhưng vợ chồng sinh hoạt cần chú ý một chút, tốt nhất là đợi qua ba tháng đầu nhé.
Cô ngơ luôn… Vậy là không phải đùa… Cô thật sự… Có thai rồi?
Quay về nhà với trạng thái đóng băng, cô bây giờ… Phải làm sao đây?