Ban đầu Tiêu Trọng Triết kích động tới mức muốn đem tin này báo cho cha mẹ ở nhà, nhưng cũng may là Chân Nam Nam đã ngăn cản được. Cơ mà… Cái tên này hình như vẫn chưa hết kích động đâu.
Buổi tối đó tuy là anh đã nằm bên cạnh cô rồi, cũng ôm cô ngủ rồi, nhưng tự nhiên bản thân anh lại bị giật mình, sau đó cứ đưa mắt nhìn cô chằm chằm, giống như là đang lo lắng sợ hãi cái gì đó vậy.
Khi này Chân Nam Nam bị nhìn tới mức phải mở mắt, nhưng rồi Tiêu Trọng Triết lại ôm lấy cô, nhỏ giọng nói:
- Em không ngủ được sao?
Dáng vẻ của Chân Nam Nam bây giờ chính là không hiểu người đàn ông này đang phát bệnh gì, cô nhìn anh, sau đó lại nói:
- Anh không ngủ được sao?
- Anh không có, em sao vậy Nam Nam? Em không khỏe ở đâu à?
- Em không có, trái lại là anh đó, anh không khỏe ở đâu à?
Tiêu Trọng Triết lắc đầu, sau đó anh lại ôm lấy cô, hôn nhẹ lên trán của cô, sau đó mới nói:
- Anh không biết nữa, đột nhiên không ngủ được, anh sợ rằng mọi chuyện chỉ là anh đang mơ, tới lúc tỉnh dậy thì em không còn ở đây nữa.
Chân Nam Nam cũng chỉ biết phì cười, hóa ra Tiêu đại tổng tài cũng lo sợ được mất như vậy sao? Thú vị thật đó.
Sau đó cô cũng “dỗ” anh đi ngủ, đúng rồi, chính là dỗ anh đó.
Nhẹ nhàng vỗ vỗ lên anh, rồi sau đó nói:
- Ngủ đi đồ ngốc.
Tiêu Trọng Triết cũng ôm lấy cô, tựa như là muốn ôm chặt cô không tách rời, vì anh sợ, anh sợ rằng khi anh thả tay ra thì cô sẽ biến mất, hoặc là khi anh tỉnh lại sẽ không thấy cô nữa.
Cứ như thế, dần dần anh cũng chìm vào giấc ngủ.
[…]
Buổi sáng hôm sau, Tiêu Trọng Triết lại đột nhiên mở mắt, việc đầu tiên anh làm chính là xác nhận xem ở bên cạnh có người không, nhưng Chân Nam Nam không làm anh thất vọng… Cô đã biến mất rồi.
Lúc đó anh còn chưa kịp chỉnh quần áo chỉnh tề, tóc tai cũng rối tung rối mù mà chạy ra khỏi phòng ngủ để tìm cô.
Vừa hay khi anh đến phòng bếp thì đã nhìn thấy cô đang đeo tạp dề và chuẩn bị bữa sáng, Chân Nam Nam nghe thấy tiếng động cũng đưa mắt sang nhìn, sau đó lại nói:
- Anh dậy rồi sao? Em đã chuẩn bị quần áo ở trong phòng rồi đó, anh tắm rửa rồi… Ể? Anh làm gì vậy?
Còn chưa để Chân Nam Nam nói hết thì anh đã ôm lấy cô từ phía sau, hành động bất thường của anh khiến cho cô phải giật mình. Nhưng rồi sau đó anh lại nhỏ giọng nói:
- Anh còn nghĩ em biến mất rồi… Nam Nam, đừng dọa anh như vậy.
Chân Nam Nam nghe còn không hiểu tên này đang nói gì, nhưng rồi sau đó cô cũng ngộ ra rồi. Nhẹ nhàng đưa tay chạm vào đầu của anh, sau đó nói:
- Em làm sao biến mất được. Anh đúng là chỉ biết nghĩ linh tinh.
- Ba năm trước em cũng biến mất, còn không nói với ai… Khi đó anh tưởng rằng em sẽ không bao giờ quay lại nữa. Nam Nam, đừng biến mất như vậy.
Chân Nam Nam nghe xong vừa xót xa vừa buồn cười, ba năm trước mối quan hệ của họ có thân đến mức sẽ nói chuyện gia đình cho nhau nghe à? Ai bảo Tiêu Trọng Triết đơn phương không chịu nói ra làm gì, đó là anh đáng đời.
Nhưng cô cũng có hơi ngạc nhiên đó, một tổng tài cao cao tại thượng như anh mà lại thiếu cảm giác an toàn thế sao?
- Được rồi, em không có chạy, ngoan, mau đi tắm rửa thay đồ đi, sau đó chúng ta còn phải đến công ty.
Tiêu Trọng Triết cũng nhẹ nhàng hôn lên gương mặt của cô một cái, sau đó mới ngoan ngoãn đi tắm rửa thay đồ chuẩn bị ra ăn sáng với bé yêu của mình.
Đợi khi Tiêu Trọng Triết đã chịu đi thì Chân Nam Nam mới thở dài một tiếng, mới có như vậy thôi mà đã không chịu được, sau này khi cô lên bàn sinh con chắc Tiêu Trọng Triết sẽ đánh bác sĩ luôn quá.
Đột nhiên nghĩ đến, Chân Nam Nam bắt đầu thấy hóng hớt rồi.
Bữa sáng của hai người diễn ra khá suôn sẻ, đầu tiên thì hai người họ sẽ đến công ty, buổi trưa này sẽ hẹn Lạc Vô Song đến phòng bệnh của cha cô, để bà ấy giúp cha cô châm cứu, sẵn tiện cũng nói đến chuyện kết hôn của Tiêu Trọng Triết và Chân Nam Nam.
Kế hoạch này quả nhiên là đủ hoàn hảo rồi.
- Phải rồi Nam Nam, bây giờ em có thai rồi, đi lại nhiều cũng không tiện, hay là anh giúp em thuê một hộ lý chăm sóc cho cha nha?
- Không cần đâu, em có thể làm được mà.
- Anh biết em làm được, nhưng anh không nỡ.
Nghe vậy Chân Nam Nam cũng không còn gì để nói, chẳng lẽ cô còn nghi ngờ tình cảm mà Tiêu Trọng Triết dành cho mình à? Đương nhiên là không rồi.
Tuy không biết hộ lý mà anh sẽ thuê là ai, nhưng cô thật sự cũng không yên tâm lắm.
Đang mải mê suy nghĩ, đột nhiên cô lại cảm thấy nhộn nhào buồn nôn, thôi rồi, kiểu này cô phải thuê hộ lý thật rồi…
- Nam Nam, em ổn không? Chúng ta đến bệnh viện nha?