Không lâu sau đó thì Tiêu Trọng Triết đã đem Chân Nam Nam đi đăng ký kết hôn trước, còn hôn lễ thì cũng đã bắt đầu được chuẩn bị.
Vì đã có danh phận chính thức nên anh cũng không ngần ngại mà công khai tình cảm nơi đông người, những người ở công ty nhìn thấy cũng chỉ biết giả mù cho qua, chứ có ai dám hó hé gì tới Tổng Giám Đốc và phu nhân của anh đâu, khi đó Chân Nam Nam cũng ngượng, nhưng một lần, hai lần, ba lần rồi cũng quen, cô cũng không ngượng nữa.
Buổi tối trước kia tách nhau ra thì cuối cùng Chân Nam Nam cũng đã gặp được người em trai song sinh của anh, khác với Tiêu Trọng Triết thì Tiêu Minh Triết có dáng vẻ điềm đạm hơn một chút, tuy rằng cô không biết cái hình đó sẽ duy trì bao lâu, nhưng có vẻ như Tiêu Minh Triết có rất nhiều tâm sự.
Ngồi ở nhà, Lạc Vô Song nhìn cô, nói:
- Lần này cô bạn bác sĩ của con không về sau?
- Dạ có, nhưng Thi Thi nói rằng phải đợi cậu ấy xử lý xong công việc rồi sẽ về. Chắc là khoảng hai ngày nữa ạ.
- Hai ngày nữa à? Vậy thì vẫn còn kịp.
Tiêu Minh Triết lúc này có vẻ như đang định nói gì đó, nhưng rồi lại thôi, không khí chuẩn bị hôn lễ ở Tiêu gia thật sự quá náo nhiệt, có Vũ Tiệp Dao rồi Trình Lưu Ly, bây giờ lại thêm Dương Thư Mẫn, ba chị gái này đã chuẩn bị rất nhiều thứ, chẳng những thế mà còn bày xong trò chơi chuẩn bị cho náo động phòng rồi.
Khi đó Lạc Vô Song cũng chỉ biết lắc đầu, nhưng rồi bà ấy lại nhìn Chân Nam Nam, nói:
- Nam Nam, vì con mang thai nên hôn lễ chỉ có thể thúc đẩy nhanh như vậy, nên chỉ đơn giản sơ sài, chắc là chưa chỉn chu lắm. Đợi khi nào con sinh xong em bé thì mẹ nhất định sẽ bù đắp cho con.
Nghe xong mà Chân Nam Nam cũng chỉ biết cười, khách mời cả nghìn người, lại còn đãi ở một hội trường lớn bậc nhất Đế Đô, thuê hẳn mấy nghìn chiếc máy bay không người lái, nếu như không phải cô ngăn lại thì chắc Tiêu Trọng Triết còn định tổ chức lễ cưới ở trên mây nữa kìa.
Vậy là đơn giản, sơ sài dữ chưa?
Sau khi bàn xong chuyện thì Tiêu Trọng Triết cũng đưa Chân Nam Nam về nhà trước, vì theo như phong tục trước khi đám cưới diễn ra thì cô dâu và chú rể không được gặp mặt, hiển nhiên là phải ít nhất bảy ngày, nhưng Tiêu Trọng Triết làm sao nhịn được, trả giá lắm thì mẹ anh mới gật đầu cho phép họ chỉ không gặp nhau ba ngày.
Vừa mới ra tới xe thì Tiêu Minh Triết đã chạy đến, cậu ấy nhìn cô, sau đó nói:
- Chị dâu, bạn của chị họ Cao đúng không?
Chân Nam Nam nghiêng đầu, sau đó gật đầu, nói:
- Đúng rồi, cậu ấy tên Cao Nam Thi, có chuyện gì sao?
- Không có, em chỉ hỏi vậy thôi. Chị dâu, chị đi cẩn thận.
- Ồ… Được…
Tuy rằng Tiêu Minh Triết nói không có gì, nhưng Chân Nam Nam nghĩ chắc chắn là có gì rồi mới đúng. Bây giờ cô không thể hỏi Tiêu Minh Triết, vậy thì đành đợi Cao Nam Thi về Đế Đô rồi hỏi cậu ấy vậy, chắc chắn là đã có chuyện gì đó xảy ra giữa hai người họ rồi nè.
Khi này Chân Nam Nam lại nhìn sang chồng mình, nói:
- Anh, lúc trước anh nói Minh Triết có thích một người ở khoa y, là bác kĩ của khoa nào vậy?
- Không biết nữa, nhưng hình như cô ta họ Tào. Là bác sĩ khoa tim mạch thì phải.
- Họ Tào… Vậy là không phải Thi Thi rồi, nhưng tại sao cậu ấy lại hỏi về Thi Thi nhỉ?
Tiêu Trọng Triết cũng lắc đầu, Chân Nam Nam lại càng khó hiểu, rốt cuộc thì chuyện gì thế nhỉ? Thật sự tò mò muốn chết mà!
[…]
Còn ở chỗ của Tiêu Minh Triết, sau khi xác nhận với chị dâu thì cậu ta cũng chỉ biết thở dài, mở điện thoại lên xem thì vẫn chưa thấy hồi âm. Khi đó cậu ấy lại thở dài thành tiếng, nhưng tiếng thở dài đã thu hút sự chú ý của Dương Thư Mẫn, cô ấy nhẹ nhàng bước đến, còn mỉm cười nói:
- Anh Minh Triết, lâu rồi anh không về Đế Đô, hay là ngày mai em đưa anh đi dạo nha?
- Cảm ơn Thư Mẫn, nhưng anh còn có việc nên chắc không đi với em được.
Dừng một chút, Tiêu Minh Triết cũng nhìn Dương Thư Mẫn, nói:
- Thư Mẫn, anh biết từ nhỏ em thích anh, nhưng anh chỉ xem em là em gái như Dao Dao hay Ly Ly thôi. Cho nên là…
- Em hiểu, em cũng chỉ thích anh như là thích anh trai của mình thôi, anh đừng nghĩ nhiều. Đại thư như em sẽ không thích người khô khan như anh đâu.
Sau đó Dương Thư Mẫn còn hất mặt làm kiêu, nhưng đó chỉ là giả vờ thôi, ai ngờ tên trai thẳng Tiêu Minh Triết còn cho là thật, cậu ta liền gật đầu, sau đó nói:
- Vậy là tốt rồi, anh thật sự không muốn người khác nghĩ sai về chúng ta. Thư Mẫn, cảm ơn em.
Nói xong Tiêu Minh Triết cũng đi vào nhà, bỏ lại Dương Thư Mẫn đứng chết trân ở đó, nước mắt không kiềm được mà lặng lẽ rơi xuống, nói:
- Đồ ngốc Tiêu Minh Triết, em mới không thèm thích anh!