Qua thêm mấy ngày thì Chân Nam Nam cũng không nhìn thấy hai cha con của Hồ Kim Tín đến tìm, vốn dĩ cô còn nghĩ rằng họ đã chịu ngoan ngoãn một lúc rồi.
Nhưng ai mà có ngờ ngay giây sau thì Vũ Tiệp Dao từ trong phòng liền bay xuống nhà với tốc độ bàn thờ, còn ngồi xuống bên cạnh cô, nói:
- Chị dâu, sáng giờ chị có lướt mạng không?
- Chị không, sao vậy?
- Ở trên mạng có một blogger đang kể chuyện, em nghe qua thì rất giống với chị đó.
Khi này Vũ Tiệp Dao cũng nhanh chóng mở câu chuyện kia lên, tuy rằng họ chỉ đang nói bóng nói gió, nhưng thật chất là đang nói về chuyện của cô và Tiêu Trọng Triết, ám chỉ rằng cô vì mang thai nên mới leo lên được vị trí thiếu phu nhân của Tiêu gia.
Chẳng những thế mà người đó còn ám chỉ rằng chẳng phải chỉ là mang thai thôi sao? Nếu như là nữ thai thì sớm muộn gì cũng sẽ bị chồng bỏ thôi, đừng tự tin quá sớm.
Vũ Tiệp Dao càng nghe càng thấy không vui, còn mắng cô ta là kẻ không biết điều nữa chứ.
Chân Nam Nam không nói gì, cô chỉ nhìn qua tên tài khoản của blogger này, có tên là “Kim Kim Thân Xảo”, không cần nói cũng biết đây chắc chắn là Hồ Xảo rồi, chẳng lẽ vì chuyện hôm đó mà cô ta đã bịa ra câu chuyện này?
- Chị dâu, bây giờ chị định làm gì?
- Còn có thể làm gì sao? Người ta cũng không chỉ đích danh mình, cũng không có bằng chứng để kiện. Chỉ có thể nhắm mắt làm ngơ, xem như là bị chó cắn thôi.
Nghe thấy vậy thì Vũ Tiệp Dao cũng có hơi bĩu môi. Nhưng đột nhiên sau đó cô ấy nhớ ra gì đó liền vội vã chạy đi tìm Lạc Vô Song.
Lúc này Chân Nam Nam cũng mở miệng thoại lên xem, nhìn thấy số máy đã lâu rồi không gọi đến, cô từ từ nhận máy, đồng thời cũng mở loa ngoài và bật luôn ghi âm.
Ở đầu dây bên kia truyền đến là một giọng nói già nua của một lão bà.
- [Nam Nam đó à? Bà ngoại đây, con có nhớ bà không?]
- Có chuyện gì?
- [Nam Nam, bà ngoại nhớ con rồi, ngày mai con cùng A Nhiên về Hồ gia một chuyến đi. Sẵn tiện cũng là để thắp hương cho ông ngoại của con.]
Chân Nam Nam nghe qua thì chỉ biết cười khẩy, mục đích thật sự của bà ta còn không phải là để Chân Nam Nam đưa Tiêu Trọng Triết về Hồ gia để đám người Hồ gia xâu xé anh sao?
Nực cười, đám người đó nghĩ rằng cô còn là Chân Nam Nam năm mười hai tuổi dễ bị lừa gạt sao?
Giả tạo! Tình thân cũng giả tạo.
- Dạo này cơ thể của con nặng nè, không tiện về.
- [Thế à. Nhưng Nam Nam này, bà ngoại nghe nói Tiểu Xảo rất thích chồng của con, cũng đã từng nhỏ ý sẽ sinh con cho cháu rể. Cậu cả con nói nhìn dáng bụng của con chắc là nữ thai rồi, hay là con…]
- Bà ngoại, chuyện vợ chồng con sinh con trai hay con gái không hề liên quan tới Hồ gia. Con họ Chân! Là Chân Nam Nam!
- [Con nói gì vậy chứ, trong người con vẫn chảy một nửa dòng máu của Hồ gia mà, còn tính là người ngoài sao? Hơn nữa bà cũng chỉ là đưa ra cho con một cách xử lý thôi. Con nghĩ xem, nếu vây giờ Xảo Xảo cũng mang thai con của cháu rể, nếu con sinh con gái, Xảo Xảo sinh con trai thì bà sẽ đổi cho con. Để vị trí của con vững vàng hơn.]
Chân Nam Nam cười nhạt, thì ra đây chính là bà ngoại của cô đó à? Đã mười mấy năm không gặp mặt rồi, lần trước khi mẹ cô bệnh nặng còn đưa cô đến Hồ gia, quỳ rách cả gối, dập máu đầy đầu ở trước cửa Hồ gia nhưng chẳng ai quan tâm. Bây giờ lại quan tâm việc cô sinh con gái hay con trai à?
Lại còn đổi con? Thật hoang đường mà!
- Bà ngoại, năm đó Hồ Xảo cướp bạn trai của tôi, tôi đã không nói gì rồi, lẽ nào bây giờ tôi phải hai tay dâng chồng mình cho chị ta sao? Các người không biết xấu hổ à?
- [Mày nói cái gì đấy? Cướp gì mà cướp, năm đó rõ ràng là mày ngu! Không giữ được bạn trai lại còn đổ lỗi cho Xảo Xảo?]
- Đúng vậy, cuộc đời của tôi ngu nhất chính là nghĩ Hồ Xảo là chị em của mình. Tôi hối hận xanh ruột rồi, bây giờ cho dù có chết tôi cũng không dâng chồng mình cho người khác.
Dừng một chút, Chân Nam Nam lại nói:
- Đường Thụy Nha, tôi nói cho bà biết, từ nay về sau giữa Chân gia và Hồ gia sẽ không còn bất cứ quan hệ gì nữa. Nếu bà dám để Hồ Xảo nhòm ngó đến chồng tôi, thì tôi sẽ không tha cho ả đâu!
- [Con điên mày, mày với con gái mẹ mày đều điên rồi sao? Tao là bà ngoại của mày đó!]
- Từ sau khi mẹ tôi chết thì tôi điên rồi! Cho nên Hồ gia các người đừng chọc vào con điên này, tôi không nể mặt đâu! Nghe chưa!
Nói xong thì Chân Nam Nam cũng giận dữ mà tắt máy, sau đó cô cũng hít một hơi thật sâu để hạ hỏa.
Hồ Xảo này đúng là cần đổi đời đến sắp điên rồi, ngay cả chuyện trái với luân thường đạo lý như vậy mà cũng nói ra được, còn thêm một Đường Thụy Nha không phân biệt đúng sai nữa chứ.
Điên mất thôi, không biết trước kia mẹ cô đã sống ở Hồ gia kiểu gì nữa, sao bà ấy lại chịu đựng được đám điên đó chứ.
Còn lúc này Lạc Vô Song từ trên phòng đi xuống, vừa hay bà ấy cũng nghe hết cuộc trò chuyện giữa con dâu và người phụ nữ được gọi là “bà ngoại” kia. Lúc này Chân Nam Nam có hơi giật mình, cô còn tưởng rằng mẹ chồng sẽ ghét cô, vì cô quá xốc nổi.
Nhưng ai ngờ Lạc Vô Song lại nói:
- Nam Nam, con có muốn dạy dỗ đám người đó một trận không? Quân đội Quân gia mẹ có quen nhiều người, có thể nhờ vả được.
- Mẹ… Cái đó con… Vừa rồi chỉ là con hơi tức giận thôi. Con xin lỗi…
- Không cần xin lỗi, mẹ thấy con mắng rất hay, mẹ cũng rất thích.
Dừng một chút, Lạc Vô Song lại nhẹ nhàng xoa xoa đầu của con dâu, nói:
- Trước kia mẹ cũng từng như con vậy, đều là đứa trẻ không ai cần, còn bị cho là điềm rủi của gia đình. Nhưng bây giờ con xem, chẳng phải cả mẹ con mình đều rất tốt sao? Còn tốt hơn những kẻ lắm lời kia nữa mà. Cho nên Nam Nam, đừng nghĩ nhiều, chỉ cần Trọng Triết yêu con, thì con vĩnh viễn là vợ của Tiêu Trọng Triết, là con dâu hợp pháp, hợp tình của Tiêu gia.
- Mẹ…
- Với cả mẹ thích cháu gái, nếu sinh cháu gái cho mẹ càng tốt, ít nhất là mẹ còn có cháu để bế bồng… Chứ đợi thằng Nhị thì… Thôi bỏ đi.
Chân Nam Nam cũng chỉ biết cười, cô cũng không biết kiếp trước mình có cứu thế giới không, sao kiếp này cô vừa có một người mẹ ruột yêu thương mình, lại có thêm một người mẹ chồng cũng thương yêu hết lòng.
- Con cảm ơn mẹ.
- Nhưng mà… Con có muốn cảnh cáo họ không?
Chân Nam Nam ngơ ra, cô còn tưởng bà ấy nói đùa để an ủi cô, nhưng hình như bà ấy đang hóng hớt thật thì phải.
- Tùy ý mẹ ạ.
- Được! Mẹ dám chắc bọn họ sẽ không dám tìm con nữa đâu!