Một Lần Bỏ Lỡ Là Bỏ Qua Nhau Cả Đời

Chương 149




Có rất nhiều người vô ý thức cứ ngồi cho đã rồi phủi mông đứng dậy bỏ đi mặc xác cái chiến trường còn lại ai muốn làm gì thì làm. 

Mấy cô lao công phải dọn dẹp nhìn rất tội, Dĩ Nam và Thiên Vũ ra sân xếp mấy cái ghế của lớp 12 K lại phụ với người ta, Băng Tâm cũng đi ra giúp một tay, cô đang chồng mấy cái ghế lại thì bất chợt nghe thấy mấy dòng chữ ngắn ngủi mình viết đang được đọc cô dừng tay lại đứng lặng người mà nghe.

Thụy Du đi tới đánh vào Băng Tâm một cái:” Đang tìm cảm xúc để khóc hả??”.

Băng Tâm cười nhạt trông cô vô cùng mệt mỏi:” Không có…tự nhiên trời mưa tụt hết cảm xúc rồi…”.

“ Chẳng phải mày thích mưa lắm hay sao??? Hôm hay cũng mưa tụt hết cảm xúc là sao đây hả??”.

Băng Tâm nhún vai:” Thích mưa là một chuyện…nhưng mưa không đúng lúc cũng có quyền ghét mà”.

Băng Tâm nhanh chóng thu dọn hết mấy cái ghế rồi ra về, trên đường đi cô gặp heo Hàn Quốc nào đó hai đứa nói với nhau dăm ba câu tán dốc rồi thôi.

Một ngày có ý nghĩ thế này mà chẳng có đứa bạn thân nào để chia sẻ cảm xúc hết như thế cũng đủ thảm rồi…cũng may là đời bạc bẽo nên mình cũng chẳng cần thiết phải rơi lệ vì những thứ vô nghĩa.

Qua hôm sau, lúc đi về Quỳnh Dao, Lạc Sa, Linh Đan, Thụy Du, Thiện Ngôn,Uyển Uyển, Linh Đan và Băng Tâm cùng gặp nhau ở bãi đổ xe, cả đám nhắc tới cái vụ lễ trưởng thành, Quỳnh Dao liền bức xúc nói:” Tụi bây thấy mấy cái chong chóng trên sân khấu không tụi tao làm muốn hộc máu luôn mới có được đó, ông thầy nói là lễ xong thì cất để năm sau xài tiếp”.

Thụy Du chu mỏ buồn bã nói:” Trời tao còn tính xin mày một cái chơi á”.

Linh Đan:” Ừ đúng rồi đó mấy cái chong chóng giấy hôm qua đẹp tóa”.

Lạc Sa ảo não nói:” Có còn đâu mà xin”.

Quỳnh Dao liền tiếp lời:” Tụi mày không biết đâu hôm qua lúc kết thúc lễ rồi chúng nó ào ào chạy lên sân khấu giành giật nhau mấy cái chong chóng đó…tụi tao cản lại mà méo được, tụi nó cứ như ăn cướp vậy”.

Lạc Sa nói thêm vào:” Sau khi chúng nó giành giật nhau xong trên sân khấu không còn lấy một cái chong chóng nữa…công sức tụi tao bỏ ra thế mà chúng nó cứ ngang nhiên cướp lấy ahuhu”.

Thiện Ngôn nói với Thụy Du:” Trời biết vậy tối hôm qua anh lên lấy cho em một cái rồi”.

Hai cái đứa này sao không lúc nào quên quăn thức cho chó đầy mặt người khác vậy hả????

Vẻ mặt Quỳnh Dao nức cái “crack” nghĩ sao mà con hàng này dám nói thế nên liền lên giọng:” Mày hay quá ha…hôm qua mày mà lên là tao đánh cho QUÈ GIÒ rồi “.

Thiện Ngôn tỏ vẻ uất ức “ Mày đúng là thứ bạn gì đâu á”.

Thi thể dục cuối kỳ là bóng rổ, qua mấy tháng trời tập luyện mà Băng Tâm không có lần nào ném vô rổ hết, lần này thầy lại hù là nếu không ném ít nhất được 5 điểm thì sẽ cho thi lại hết.

Thụy Du và Quỳnh Dao lên thi trước đều ném trượt, ngay cả con hàng Tuấn Phong trong lúc tập luyện rất tốt còn chỉ ném được có 1 trái vào rổ thôi nên tâm trạng của Băng Tâm ngày càng nặng nề.

Nghe tên mình cô bước vào vị trí, sống chết gì cũng nhất định phải ném cho qua…trái thứ nhất Băng Tâm canh cái rổ thật chuẩn rồi ném đi…vào.

Trái thứ cô đỡ áp lực hơn lại ném vào.

Đến trái thứ ba thì ở phía dưới lớp ồn ào về chuyện cô ném vào rổ hai trái liên tiếp nên Băng Tâm có chút phân tâm…cô ném trượt trái này.

Đến trái thứ tư lại ném trượt…Băng Tâm bắt đầu run rẩy lo sợ…

Trái cuối cùng, Băng Tâm hít một hơi thật sâu rồi nhắm mắt ném đi…kết quả…vào rổ, Băng Tâm thở phào nhẹ nhõm rồi quay về chỗ ngồi.

Cô đã chính thức thoát chết rồi!!!

Đến lượt Uyển Uyển cũng giống với Băng Tâm…lúc Uyển Uyển về chỗ hai đứa đập tay ăn mừng.

Trong lúc Băng Tâm ngồi soi cái bảng điểm thầy để trên ghế đá thì phát hiện ra một chuyện rất bất ngờ, thầy dạy thể dục tên là Tâm, trùng tên thì không nói đi thầy và Băng Tâm trùng nhau cả họ luôn mới ghê chứ.

Băng Tâm quay sang khều khều Quỳnh Dao rồi nói:” Ê chắc tao với thầy có bà con họ hàng với nhau á mày”.

Quỳnh Dao nhìn Băng Tâm bằng ánh mắt nghi hoặc:” Thiệt không??”.

“ Thầy tên là Diệp Thanh Tâm tao tên là Diệp Băng Tâm”.

Cả đám trố mắt ra rồi ngồi soi cái bảng điểm trên ghế đá nhưng không phải soi điểm mà đi soi tên họ đầy đủ của thầy, sau đó quay ra nói:” Ê thiệt luôn đó”.

Băng Tâm cười khoáy một cái:” Chắc bà con xa cùng họ khác tổ tông a”.

Lạc Sa nhướng mày:” Có liên quan ghê luôn ha”.

Gần cuối năm rồi con hàng Đông Quân nổi cơn điên lên chạy qua chỗ Băng Tâm rồi hớn hở nói:”Ê Băng Tâm em làm thơ về lớp mình đi”.

Băng Tâm đanh mặt dứt khoát trả lời:”Không có rảnh…thích thì tự làm đi”.

Đông Quân sụ mặt ra:”Nếu anh làm được thì anh đã tự làm rồi cần gì phải quỳ lụy năn nỉ em…Băng Tâm làm một bài thơ kỉ niệm về lớp đi làm tên của 42 đứa trong lớp luôn đi…món quà cuối rồi”.