Một Lần Trọng Sinh Vô Tác Dụng

Chương 26




Edit + Beta: Vịt

**Ây gu hai hôm nay cố làm nốt cái Assigment cuối kỳ để nộp nên không có nhiều thời gian lắm nên up chương bị trễ T_T Từ mai lại đều đều rồi

Bạch lại Bạch: Sao không nói chuyện, tức giận?

Bạch lại Bạch: Xin lỗi, mình không nên tự tiện tới Hồng Khách tìm bạn.

Lại hai tin nhắn tới, Địch Thu Hạc nhanh chóng lãnh tĩnh, sau đó dùng vẻ nghiêm túc lúc thi đại học làm đọc hiểu đem tất cả tin nhắn Hạ Bạch gửi tới nhìn kỹ một lần, cho ra một cái kết luận — tiểu cẩu tử tới Hồng Khách tìm là "người mua" mình đây!

Hồng Khách, anh họ...... Khương, Tú, Văn! Tiểu cẩu tử cư nhiên cảm thấy Khương Tú Văn đáng tin hơn mình?!

Anh dựng thẳng lông mày, tức giận gõ chữ, sắp gửi đi dư quang quét qua cửa sổ sát đất, nhìn thấy phía trên mình thân ảnh gầy một vòng lớn, ngón tay cứng đờ, sau đó nhanh chóng đem toàn bộ tin nhắn đã soạn xong xóa hết, giơ tay lên đè lại trán trầm mặc vài giây, làm ra chút hình thức, chậm chạp gõ chữ.

Một con chim sinh vào mùa thu: Không sao mà, mình biết Tiểu Bạch là quan tâm mình ^-^

Một con chim sinh vào mùa thu: Quà vẫn là cần, nếu như bạn không tiện nhận, chúng ta có thể trao đổi quà.

Một con chim sinh vào mùa thu: Chờ chút, bên mình đột nhiên có chút việc.

Sau khi ổn định Hạ Bạch, anh hỏa tốc lật số điện thoại của Khương Tú Văn gẩy ra, chờ sau khi kết nối gấp giọng hỏi, "Cậu nói cái gì với tiểu cẩu tử?"

Khương Tú Văn: "...... Ha ha."

Địch Thu Hạc: "?"

Mười phút sau, Địch Thu Hạc bị chửi một trận đầy mặt lãnh đạm đặt điện thoại xuống, nghiêng đầu nhìn sắc trời dần tối ngoài cửa sổ — nhân sinh lên lên xuống xuống chính là kích thích như vậy, thế đạo này, người thiện lương lại văn minh giống như anh đã không nhiều lắm.

Thổn thức cảm thán một phen, anh một lần nữa cầm lấy điện thoại, đàng hoàng gọi điện thoại cho chủ quán hoa quả, bảo đối phương lại chuẩn bị một hộp trái cây, gửi tới Nhiếp ảnh Hồng Khách thành phố B, sau đó vạn phần không muốn tắt điện thoại. như một đống thịt chết ngồi liệt ở trên ghế — nguy cơ rớt ngựa ngay trước mắt, tiểu cẩu tử bên kia không thể tiếp tục tùy hứng muốn liên lạc liền liên lạc nữa...... Phải tính toán thời gian.

Hạ Bạch không có đợi được "Tôi đã về rồi" sau "Chờ chút", chỉ chờ được buổi chiều hôm sau chuyển phát nhanh đưa tới lại một hộp trái cây.

Cậu nhìn cái hộp so với lần trước to hơn chút, co rút khóe miệng, rút điện thoại ra gọi cho Địch Thu Hạc.

"Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi đã tắt."

"......"

Cho nên chờ Hạ Bạch đi cùng Ica bàn hợp tác, người Ica hết sức mông lung nhận được đống trái cây "hối lộ" của vị nhiếp ảnh gia trẻ tuổi này cực khổ ôm tới.

"Ngài thật là quá khách khí rồi." Lâm Hà có chút dở khóc dở cười, không phải nên phản ứng như thế nào. Người chưa gặp qua bàn hợp tác lần đầu tiên gặp mặt đã tặng hoa quả, nói là lấy lòng đi, lần này hợp tác là công ty nhà mình muốn mời, muốn lấy lòng cũng nên là bên mình lấy lòng; nói là hối lộ đi, không cần thiết, hơn nữa lượng không tính là quá nhiều, không tạo thành hối lộ; nhưng muốn nói là thuận tay...... Nhưng trái cây này vừa nhìn đã không rẻ, thuận tay này thuận tới cũng quá hào phóng rồi.

"Bạn tặng quá nhiều, tôi một mình ăn không hết, liền làm phiền mọi người giúp tôi tiêu hao một chút." Hạ Bạch đầy mặt xấu hổ, giơ tay làm thủ thế nhờ cậy, "Biết các anh chị làm trang phục ở trên ăn uống hết sức chú ý, em làm như vậy sẽ làm mọi người khó xử, nhưng trái cây ngon như vậy, lãng phí thật sự đáng tiếc, cho nên...... Cực khổ các vị rồi, cám ơn cám ơn."

Cái thang này cho rộng rãi lại thư thích, mọi người trong phòng họp thấy bộ dáng ngây ngô thảo hỉ của cậu, tâm mềm nhũn, rối rít thuận theo thang bò xuống, đối với thái độ của cậu bất tri bất giác trở nên càng thêm thân thiện.

Lâm Hà nhìn một đám cấp dưới có các loại "Bệnh nghệ thuật" của mình dễ dàng bị một túi hoa quả bỏ tù, nhíu mày, cười liếc mắt nhìn Hạ Bạch, vỗ vỗ bàn nói, "Nghỉ trưa vừa qua, mọi người đoán chừng vẫn chưa lên tinh thần, vậy chúng ta trước bồi nhiếp ảnh gia Hạ uống chút trà chiều, nửa tiếng nữa lại bàn chính sự."

Mọi người sửng sốt, sau đó hoan hô, rối rít cảm ơn Hạ Bạch cho bọn họ tranh thủ thời gian nghỉ ngơi nửa giờ.

Hạ Bạch bị nhiệt tình của mọi người chìm ngập, theo hoan hô nói thác mấy câu, rất nhanh liền hòa nhập vào team.

Lâm Hà ở bên cạnh nhìn, trên mặt vẫn mang theo nụ cười dung túng, nhưng trong lòng có tính toán — không hổ là người chị Kha đích thân đẩy, Hạ Bạch này mặc dù tuổi còn trẻ, nhưng trẻ con này lại là phương pháp hết sức hữu hiệu lôi kéo lòng người, so với rất nhiều người cao thủ giao du đều lợi hại hơn, nếu người này thật sự là cao thủ hết sức lợi hại trên phương diện chụp ảnh, như vậy một người vừa có thực lực lại vừa thảo hỉ, sau này e rằng sẽ hết sức đoạt tay (*).

((*) đoạt tay = best-seller, trường hợp này có thể hiểu là người được rất nhiều người tranh đoạt để làm việc)

Ăn trái cây điểm tâm, uống trà đồ uống, mọi người trong nửa giờ tán gẫu trải qua thoải mái, sau đó trong không khí hài hòa lại ấm áp, hiệu suất cao mà hoàn thành công việc ngày hôm nay.

"Tình huống cụ thể chính là như vậy, trước khi kí hợp đồng, chúng tôi còn cần Hạ tiên sinh trước chụp một bộ, lấy làm đánh giá, mong rằng Hạ tiên sinh thông cảm." Lâm Hà đóng tập văn kiện lại, đem mấy yêu cầu cuối cùng bên mình nói ra.

Hạ Bạch đóng phần hợp đồng của mình lại, hiểu gật đầu, "Vốn cần như vậy, quý công ty cho ra điều kiện hết sức hậu đãi, có qua có lại mới toại lòng nhau, làm bên được chiếu cố, tôi tự nhiên phải trước nộp một phần văn kiện nhập môn thỏa mãn tin phục người khác. Cám ơn giám đốc Lâm cho tôi cơ hội này, xin hỏi ảnh thì lúc nào chụp?"

Lâm hà liếc mắt nhìn thời gian, nụ cười trên mặt gia tăng, nói, "Nếu có thể, tôi hi vọng là hiện tại."

"Hiện tại?" Hạ Bạch ngoài ý muốn, hiện tại đều gần 4h rồi.

"Đúng vậy, hiện tại." Lâm Hà đứng dậy, hướng ngoài cửa làm thủ thế mời, "Studio đã chuẩn bị xong, người mẫu và trang phục đều đã tới, xin mời."

Đây là có chuẩn bị mà làm a.

Hạ Bạch bật cười, một chút không luống cuống đứng dậy theo, cầm túi máy ảnh lên.

Thầy Từ đã nói, chụp ảnh nghiêng về trọng điểm không giống, kỹ xảo chụp ảnh cần có liền cũng không giống. Lúc chỉ chụp người mẫu, người muốn dùng kỹ xảo gì thì dùng kỹ xảo đó, chỉ cần đẹp mắt là được, mà lúc chụp quần áo trên người người mẫu, phần lớn kỹ xảo liền thành dư thừa, mục tiêu của ngươi chỉ có một — chân thật, hoàn nguyên, khai quật cái đẹp của trang phục.

Ica là công ty trang phục rất lớn, nhãn hiệu dưới cờ rất nhiều, có nhãn hiệu xa xỉ nhằm vào đám người thu nhập cao, cũng có nhãn hiệu trung bình nhằm vào gia đình thường thường bậc trung, mà cậu hôm nay phải chụp Tiểu Nhân Ngư là thử nghiệm mới của Ica — nhãn hiệu Thiếu Nữ xa xỉ nhằm vào các bé gái gia đình thu nhập cao.

Nhiếp ảnh gia biết chụp nhãn hiệu xa xỉ rất nhiều, nhưng nhiếp ảnh gia phù hợp với phong cách nhãn hiệu của mình lại rất ít, Hạ Bạch hiểu, Ica tìm mình là vì "Phong cách" của mình, mà không phải kỹ xảo, cho nên nhiệm vụ hôm nay của cậu, chính là đem phong cách lúc chụp hình Dương Phù thể hiện ra, tái hiện ở trên trang phục.

"Định vị đám người Tiểu Nhân Ngư là thiếu nữ 12 tuổi đến 18 tuổi, phong cách chủ yếu là mộng ảo, hồn nhiên. Hiện tại nhãn hiệu vẫn chưa chính thức ra mắt, cho nên hình cậu chụp chính là nhóm hình đầu tiên của nhãn hiệu này, trách nhiệm rất nặng." Lâm Hà giải thích với cậu, đưa tới một phần văn kiện, "Hôm nay cậu chụp chính là kiểu chủ đạo của chúng tôi — series công chúa, bên trong này là bản thảo thiết kế và trang phục sơ bản của series công chúa, bản sửa đổi, bản cuối cùng, cùng với các trang phục sử dụng vải vóc tính chất đặc biệt, đặc điểm trang trí bên trên, yếu tố thiết kế sử dụng...... Cậu có thời gian 15 phút hiểu chúng và studio này, sau 15 phút, chụp hình đúng giờ bắt đầu. Cố lên, mong đợi tác phẩm của cậu."

Hạ Bạch nhận lấy phần văn kiện đại biểu cho tín nhiệm và mong đợi này, hướng Lâm Hà tự tin mỉm cười, "Cám ơn, tôi sẽ cố gắng đưa trước một phần trả bài để cho mọi người hài lòng."

Nụ cười trên mặt Lâm Hà sâu hơn, giơ tay lên vỗ vỗ vai cậu, thức thời thối lui, cho cậu một hoàn cảnh công việc an tĩnh.

Văn kiện rất dày, nội dung rất hỗn tạp, Hạ Bạch kiếp trước chuyên chụp phong cảnh đối với mấy cái này hết sức xa lạ, nhưng cậu vẫn cảm thấy nhiệt tình mười phần — cái này khiêu chiến rất khó, nhưng cái này cơ hội rất lớn.

Lúc trước lúc điện thoại liên hệ Lâm Hà chỉ nói muốn mời cậu chụp ảnh cho trang phục nhãn hiệu Thiếu Nữ mới đẩy ra, lại không nói định vị nhãn hiệu này là trẻ tuổi xa xỉ. Trẻ tuổi xa xỉ, cái này đại biểu một khi hình của cậu được nhãn hiệu lấy dùng, nhưng vậy hình của cậu liền có thể được in tới những chỗ có thể để cho đám người thu nhập cao nhìn thấy, trở thành trợ lực lớn nhất phát triển bản thân cậu. Mà cũng đại biểu, nếu cậu có thể ngồi vững vàng vị trí nhiếp ảnh gia trang phục Tiểu Nhân Ngư, như vậy cậu trực tiếp từ một nhiếp ảnh gia nhỏ mới, sải bước lớn tiến vào giới chụp ảnh thời trang, trở thành nhiếp ảnh gia Hạ chân chính!

Đỉnh núi nhiếp ảnh cậu từng chụp phong cảnh sờ tới, mà ở hiện tại sau khi sống lại, trước mặt cậu có một con đường khác.

Trong lòng các loại nước nóng sôi trào, trên mặt cậu lại là bộ dáng nghiêm túc bình tĩnh.

Cậu trước tiên sơ lược lật lật văn kiện, sau đó từ từ vòng quanh studio trang trí mộng ảo một vòng — tòa thành, tường hoa, xích đu, trong góc thậm trì còn lẻ tẻ nuôi mấy con thỏ đáng yêu.

Studio hết sức phù hợp với chủ đề series công chúa, nhưng khẳng định hết sức đốt tiền.

Trong đầu mô phỏng hình ảnh người mẫu mặc quần dài tinh xảo đứng ở trong cảnh này, cậu dừng bước đứng ở cửa tòa thành, lại lần nửa mở ra văn kiện, nghiêm túc nhìn một lần bản thảo thiết kế series công chúa.

15 phút trôi qua rất nhanh, Lâm Hà một lần nữa xuất hiện, Hạ Bạch cực kỳ dứt khoát trả văn kiện lại cho cô, nhợt nhạt thở ra một hơi, hướng cô cười cười, "Bắt đầu đi, em chuẩn bị xong rồi."

Lúc nửa đêm, Địch Thu Hạc lén lút mở điện thoại ra, xoắn xuýt một chút, không có lựa chọn gọi điện thoại, mà là mặt thối mở wechat ra.

Một con chim sinh vào mùa thu: Đã ngủ chưa?

Vài giây sau, hồi âm truyền tới.

Bạch lại Bạch: Chưa.

Địch Thu Hạc sau khi nhìn thấy hồi âm không có cao hứng, biểu tình ngược lại càng thối.

Một con chim sinh vào mùa thu: Nghỉ hè bận nhiều việc?

Bạch lại Bạch: Ừ.

Địch Thu Hạc nghẹn lại, "Bận tới mình không chủ động gửi tin nhắn cho bạn, bạn cũng không định để ý mình sao" đã nhập một nửa nửa đường chết non, biểu tình cấp tốc đổi thành thân thiết, gõ chữ.

Một con chim sinh vào mùa thu: Là tìm việc làm thêm mới sao? Mệt lắm không?

Lần trước lúc cùng Tú Văn tán phét anh biết được tiểu cẩu tử đã từ Thánh Tượng nghỉ việc rồi, hẹn chụp mình giới thiệu với cậu là việc rất nhẹ nhàng, thù lao cao chỉ mấy ngày là có thể hoàn thành, theo lý thuyết tiểu cẩu tử hiện tại hẳn là rất rảnh mới đúng.

Bạch lại Bạch: Công việc mới tìm được, rất phong phú.

Một con chim sinh vào mùa thu: Việc gì? Hẹn chụp?

Bạch lại Bạch: Không phải, là chụp cho một nhãn hiệu chưa đưa ra đầu tiên chủ yếu chụp trang phục tuyên truyền, vốn định chỉ là chụp ảnh trang phục, nhưng sau đó người phụ trách vỗ bảng để cho tôi cùng chụp ảnh tuyên truyền, cho nên gần đây có chút bận.

Địch Thu Hạc xoẹt một cái từ trên giường ngồi dậy, cau mày. Chụp ảnh trang phục tuyên truyền? Không phải là hẹn chụp? Hiện tại đã gần trung tuần tháng 7, tiệc sinh nhật của cháu gái thầy Cổ Sinh là 23 tháng 7, ảnh sinh nhật muốn tại bữa tiệc sinh nhật ngày đó chiếu ra, phải chụp ít nhất sớm 1 tuần, hiện tại Hạ Bạch lại nói cậu không có hẹn chụp, tình huống gì? Thầy Cổ Sinh nhưng không phải loại người không kế hoạch không quan niệm thời gian, kéo dài thêm nữa, ảnh sinh nhật trong bữa tiệc sinh nhật liền phải để trống.

Anh nghĩ tới đây nhanh chóng gõ chữ xác nhận.

Một con chim sinh vào mùa thu: Sao không nhận hẹn chụp? Hẹn chụp công việc nhẹ nhàng, thù lao cũng cao, bạn mới vừa ở trên mạng rất hot, người muốn tìm bạn hẹn chụp hẳn là rất nhiều.

Bạch lại Bạch: 【Lúng túng 】 Không nghĩ tới chuyện trên mạng ngay cả cậu một người ở nước ngoài cũng biết...... Kỳ thực không khoa trương như vậy, mình lúc trước là làm thêm ở Thánh Tượng, hẹn chụp phải qua công ty, hiện tại mình nghỉ việc rồi, người khác chính là muốn hẹn mình cũng không có chỗ hẹn.

Bạch lại Bạch: Hơn nữa mình cảm thấy mình công việc mình hiện tại làm tốt hơn hẹn chụp, càng có phát triển tương lai, mình rất thích ^-^

Bạch lại Bạch: Cho nên bạn xem, nhân sinh khắp nơi là kỳ ngộ, có tâm thái tốt, nỗ lực nhiều chút, cố gắng nhiều chút, cuộc sống liền sẽ từ từ tốt lên.

Bạch lại Bạch: Muộn lắm rồi, bạn sao vẫn chưa ngủ? Con gái ngủ trễ không tốt với da.

Địch Thu Hạc đã trầm mặt, tầm mắt định trên cái câu lúc cậu nói "Hẹn chụp phải qua Thánh Tượng", tức giận. Thật là một tiểu cẩu tử dễ bắt nạt, cơ hội tốt tặng không đến nhà bị công ty cũ đào hố đi mà không biết, còn ở đây đần độn khuyên nhủ một bạn qua mạng chưa gặp mặt bao giờ nữa!

"Ngốc chết cậu đi!" Anh muốn gõ chữ mắng cậu, càng muốn túm người tới trước mặt hung hăng chọt vào lúm đồng tiền của cậu, hỏi cậu có phải ăn trái cây tới ngốc rồi hay không, ngay cả bị người bắt nạt cũng không biết!

Đồng hồ qua 12h, điện thoại di động tự động truyền tới chuông gây ngủ một câu "Thu Thu ngủ ngon moa moa ta".

Anh lại mềm lòng, kìm nén bực bội gõ chữ.

Một con chim sinh vào mùa thu: Bây giờ liền chuẩn bịđi ngủ, bạn cũng đi ngủ sớm chút, ngủ ngon moa moa ta.

Bạch lại Bạch: Ngủ ngon.

Đợi hai phút, xác định đối phương sẽ không rep lại tin nhắn nữa, anh trầm mặt, đem hai chữ Thánh Tượng ở giữa răng mài lại mài, tức giận ban đầu vì không để cho Cổ Sinh tạo thành ấn tượng Hạ Bạch đi cửa sau, cho nên lúc giới thiệu Hạ Bạch cố ý qua loa chỉ nói là nhiếp ảnh gia mới của Thánh Tượng, cũng tức giận Thánh Tượng không biết tốt xấu!

Chuyện thầy Cổ đáp ứng chưa bao giờ thất tín qua, cho nên tiểu cẩu tử không nhận được hẹn chụp chỉ có thể là Thánh Tượng ở bên trong làm văn chương (*)! Anh ban đầu giới thiệu cho Cổ Sinh chính là Thánh Tượng - người mới - tốt nghiệp đại học Q - vừa mới chụp ảnh kỷ niệm cho đài truyền hình B - tiếng vang trên mạng rất lớn - nhiếp ảnh gia, nhiều điều kiện tiên quyết như vậy, ngoại trừ tiểu cẩu tử, Thánh Tượng chả lẽ còn có thể tìm ra người thứ hai?

((*) Ý là động tay động chân)

"Người của Địch Thu Hạc ta ngươi cũng dám hãm hại." Tức tới cuối cùng nhịn không được kéo lên khóe miệng lộ ra cười lạnh, anh cầm lấy điện thoại, cũng không quản hiện tại mấy giờ, lật ra số điện thoại của Khương Tú Văn liền gẩy tới, chờ đối diện tiếp điện thoại trực tiếp nói, "Tú Văn, cậu giúp tôi đi nghe ngóng —"

"ĐỊCH, THU, HẠC! Tuyệt giao đi! Không có thương lượng!"

"Tút tút tút —"

Anh đặt điện thoại xuống, nhu nhu lỗ tai sắp bị phá điếc, hơi có chút ủy khuất mở album ảnh ăn beefsteak ngày đó chụp cho tiểu cẩu tử ra, zoom lớn, duỗi ngón tay dùng sức chọt lên mặt cậu, xoa a xoa, ra vẻ hung ác, "Tôi đây đều là vì ai, ăn quả của tôi lại không liên hệ tôi, tiểu hỗn đản không lương tâm, chờ trở về thành phố B xem tôi thu thập cậu thế nào!"

Lâm Hà lật ảnh Hạ Bạch đưa tới, mắt lộ ra ca ngợi, "Cậu chưa từng có độ điều sắc là chính xác, chúng tôi bán chính là quần áo, không phải là thứ chỉnh phần mềm, màu sắc cảm nhận của vải vóc cần phải thật chân thật hoàn nguyên, cậu làm được rất tốt."

Hạ Bạch cười ra lúm đồng tiền má trái, một bộ được khen sau có chút ít đắc ý nhưng lại hết sức xấu hổ.

Lâm Hà rất thích bộ này của cậu, đặt hình xuống rồi nói, "Vốn tôi chỉ nghĩ tới, cậu có thể hợp tác làm nhiếp ảnh gia trang phục đã rất tốt rồi, nhưng cậu cho tôi kinh hỉ, cảm ơn cậu, giúp công ty giảm bớt tiền khác mời nhiếp ảnh gia chụp ảnh tuyên truyền."

"Công ty có giao cho tôi phần tiền lương cho nhiếp ảnh gia tuyên truyền, tôi là là làm cái tôi nên làm......" Hạ Bạch cúi đầu khiêm tốn một chút, thổi phồng hào phóng của công ty, sau đó nói, "Kỳ thực tôi còn rất nhiều chưa đủ, là kinh của mọi người bổ túc phần thiếu sót của tôi, tôi sẽ tiếp tục cố gắng."

Cậu này cậu nói là lời rất thật, mọi người đều cảm thấy cậu chụp rất tốt, nhưng chỉ có bản thân cậu biết, kỳ thực cậu còn hãm ở trong mô típ cũ kiếp trước cậu chụp phong cảnh, may mà có các thành viên trong team đối với trang phục hiểu rõ nghiên cứu sâu tỉ mỉ trợ giúp, cậu có thể từ từ nhảy ra khỏi vòng hạn định mình bố trí, chân chính tiến vào trạng thái, chụp ra hình làm cho mọi người vừa lòng.

"Cậu quá khiêm nhường, lấy tuổi của cậu, chụp ra thành phẩm như vậy, đã rất tuyệt rồi." Lâm Hà thật sự thấy cậu xấu hổ, liền quan tâm kết thúc đề tài này, ngược lại nói đến chính sự, "Phần đầu của series Công chúa cùng ảnh tuyên truyền đã chụp xong, chút công việc còn lại lấy hiệu suất còn lại hẳn là rất nhanh có thể hoàn thành, cho nên bàn bạc chút chuyện ký hợp đồng lâu dài."

Cô lấy ra một phần văn kiện đưa tới, sau đó đặt bút đỡ ở phía trên, chắc chắn nói, "Xem chút đi, sau đó ký, buổi tối tôi mời cậu ăn cơm."

Hạ Bạch nhận lấy văn kiện lật xem một lần, lưu loát ký, hướng cô cười nói, "Chị Lâm, sau này hợp tác vui vẻ."

Lâm Hà thấy cậu sửa xưng hô với mình, tiếu ý trên mặt sâu hơn, đứng dậy đưa tay về phía cậu, "Hợp tác vui vẻ, Tiểu Hạ."

Ký nhận chuyển phát nhanh, Hạ Bạch nhìn cái hộp vô cùng quen thuộc, sau đó lấy điện thoại ra, gẩy số điện thoại của Địch Thu Hạc.

"Xin lỗi, số điện thoại bạn vừa gọi đã tắt máy."

Lại là thế này.

Cậu đặt điện thoại xuống, đứng trước cái hộp, hai tay chống mặt, ngẩn người.

Đã qua nửa tháng rồi đi, sau cuộc điện thoại lần trước, Địch Thu Hạc liền cũng không liên hệ với mình nữa, điện thoại luôn không gọi được, chỉ đúng giờ đưa trái cây tới ngoan cường xoát cảm giác tồn tại.

Thời tiết càng ngày càng nóng, cũng không biết Đại thiếu gia sống trong nhung lụa kia chịu được thời tiết nóng bức tỉnh biên giới hay không......

Tách ra càng lâu, miệng tiện và ấu trĩ của đối phương liền càng mơ hồ, những quan tâm mang theo độc kia ngược lại càng trở nên rõ ràng, làm cho cậu quỷ dị mà đối với đối phương dâng lên một tia tâm tình quan tâm lo lắng nhỏ bé.

Ngón tay vô ý thức chọt mở mấy tin nhắn cuối cùng đối phương gửi, cậu gẩy từ trên xuống dưới, đột nhiên định trụ tầm mắt, ngón tay dừng ở trên một tin nhắn nào đó, đầu tiên là nghi ngờ, sau đó suy tư, ngay sau đó lật một cái mắt trắng, ấn hồi đáp tin nhắn.

Hạ Bạch: Địch ba tuổi, anh nói hẹn chụp ư? Có phải lại lừa tôi hay không?

Địch Thu Hạc: Không lừa cậu.

Địch Thu Hạc: Dám oan uổng tôi, tiểu cẩu tử cậu xong đời rồi.

Địch Thu Hạc: Tôi lập tức trở về thành phố B, cậu chờđó cho tôi.

Địch Thu Hạc: Buổi tối gặp.

Hạ Bạch: "......"

Không phải tắt điện thoại sao? Người hiện tại reply tin nhắn của cậu là ai? Quỷ sao?

Cậu nhanh chóng lại gọi một cú điện thoại qua, lại như cũ là nhắc nhở tắt điện thoại. Vốn giọng nữ nhắc nhở chỉ là đơn điệu máy móc đột nhiên trở nên âm trầm, cậu chà xát cánh tay, nhìn quanh phòng ngủ trống rỗng một cái, quyết đoán nhảy dựng lên thu thập ra hai bộ quần áo tắm rửa, gọi điện thoại cho Ngưu Tuấn Kiệt: "Lão Tam, cậu, cậu đang ở thành phố B không? Phòng ngủ ma, ma quỷ lộng hành, cầu chứa chấp......"

Ngưu Tuấn Kiệt đang trên du thuyền xa hoa mơ mơ màng màng: "Là Tiểu Bạch a...... A? Ma quỷ lộng hành?"

Trợ lý Vương cầm lấy điện thoại di động đi tới bên cạnh Địch Thu Hạc, thấp giọng nói, "Đại lão bản nói gần đây không tiện gặp ngài, có việc điện thoại liên hệ."

Trợ lý An cũng đi tới, "Đại thiếu gia, phải lên máy bay rồi."

"Tôi hiểu rồi, trước lên máy bay." Địch Thu Hạc đem điện thoại chỉ mở 3 phút tắt đi, tâm tình rất tốt đứng dậy đeo kính râm vào, nói, "Khoảng thời gian này cực khổ các người rồi, sau khi về thành phố B cho các người nghỉ, nghỉ ngơi thật tốt."

Hai trợ lý liếc mắt nhìn nhau, sau đó do trợ lý Vương trả lời, "Không vất vả, Đại thiếu gia sau khi về thành phố B hẳn còn có rất nhiều chuyện phải xử lý, bên cạnh không thể thiếu người, không bằng tôi và trợ lý An nghỉ xen kẽ? Như vậy ngài cũng có thể nhẹ nhàng chút."

Địch Thu Hạc ở trong lòng cười nhạo một tiếng, trên mặt lại là bộ dáng hết sức cảm động, gật đầu đồng ý, "Vậy theo hai người, trợ lý An là con gái, liền để cô ấy nghỉ ngơi trước đi, trợ lý Vương lại vất vả hai ngày."

Trợ lý Vương nhanh chóng tỏ vẻ không vất vả, lại tâng bốc anh mấy câu, theo anh cùng nhau lên máy bay.

Ngưu Tuấn Kiệt đi suốt đêm trở về thành phố B, đem Hạ Bạch cùng một cái hộp trái cây từ khách sạn nhỏ bên ngoài trường lôi léo lên xe của mình.

"Trực tiếp tới nhà cậu không tốt lắm đi, tôi nghe nói cậu còn có một căn hộ nhỏ......" Có người quen ở bên cạnh, Hạ Bạch cuối cùng thả lỏng chút, cho nên lý trí hấp lại, tâm xấu hổ ló đầu.

"Không sao không sao, cha mẹ tôi vẫn ở trên du thuyền, không có nhà, cậu đừng khẩn trương." Ngưu Tuấn Kiệt thuần thục chuyển động tay lái, không chút lưu tình cười nhạo, "Tiểu Bạch, cậu không phải là người vô thần luận sao, thế nào đột nhiên sợ ma chứ? Đều nói ma sợ dương khí, tòa bọn mình ở đều là nam, dương khí dồi dào như vậy, có ma cũng không dám đi vào."

Hạ Bạch nhớ tới ngày đó đối phương rõ ràng tắt điện thoại, mình lại có thể tình huống quỷ dị nhận được tin nhắn của đối phương, sắc mặt đen mấy phần, lau mặt nói, "Tôi từng là không tin, nhưng mà......" Nhưng mà trọng sinh đều xảy ra rồi, trên đời này còn có cái gì là không thể?

"Nhưng mà cái gì?" Ngưu Tuấn Kiệt ly kỳ nhìn bộ dạng héo xìu lúc này của cậu, mặc dù trong lòng đã cười nổ bụng, nhưng cũng may tình huynh đệ vẫn ở đây, liền tri kỷ nói sang chuyện khác, "Thôi vậy, không đề cập tới cái này nữa, tôi nói với cậu, trên du thuyền kia quả thực không phải người ở, đi một ngày hay hai ngày còn mới mẻ, ở hơn nửa tháng, ngày nào cũng đi về phía biển, tôi đều sắp ói ra rồi, cha mẹ tôi vẫn hăng hái bừng bừng, may mà điện thoại của cậu, nếu không tôi còn không kiếm được cớ sớm trở lại."

Hạ Bạch oán hận kẻ giàu nhìn hắn, không thể yêu thương. Sống hai đời, du thuyền cậu lên qua, nhưng bởi vì đi chụp một sông băng, lúc ấy cậu thiếu chút nữa đã bị chết rét, chơi? Không tồn tại.

"Được rồi được rồi, đừng nhìn tôi như vậy, anh trai mời cậu ăn bữa tiệc lớn! Tôi từ trên du thuyền mang theo một hộp hải sản trở lại, chúng ta trở về nướng hải sản ăn." Ngưu Tuấn Kiệt nói nói, nước miếng của mình đều sắp rơi xuống, "Tôi nói với cậu, tay nghề đầu bếp nhà tôi mời cực giỏi, làm hải sản là số 1......"

Hạ Bạch nghe hắn dính lấy lôi kéo nói chuyện, nhớ tới cuộc sống kiếp trước của mình muốn ăn gì thì ăn, lại nghĩ nghĩ cuộc sống hiện tại vì kiếm tiền đi sớm về tối, ưu thương thở dài một hơi.

Hiện tại cậu đã rất ít nghĩ tới nguyên nhân cậu trọng sinh, nhưng hôm nay, cậu hết sức muốn thâm tình nói một câu — cái nguyên nhân hại cậu trọng sinh trở lại kia, xuống địa ngục đi!

"Hắt xì!"

Địch Thu Hạc niết niết mũi, nhìn về phía trợ lý Vương đưa xong trợ Lý an về, nhàn nhạt hỏi, "Căn nhà trung tâm thành phố đã xử lý?"

"Đúng vậy, đại thiếu gia." Vương trợ lý dừng ở trước mặt anh, kính cẩn trả lời.

Địch Thu Hạc gật đầu một cái, trầm mặc một hồi, mặt nạ ôn nhu chẳng biết lúc nào đã biến mất, ánh mắt mang chút tà khí, tự tiếu phi tiếu hỏi, "Biết sau này chỉ vì một mình tôi làm việc đại biểu cái gì không?"

Trợ lý Vương trong lòng run một cái, nhớ tới nhược điểm của mình bị đối phương nắm trong tay, khẽ cắn răng, trả lời, "Hiểu ạ, sau này Vương Bác Nghị tôi chỉ là trợ lý của một mình đại thiếu gia ngài." Nếu hôm nay không rõ ràng xếp hàng, không đề cập tới những nhược điểm kia, liền chỉ nói mình nhìn thấy điểm tính tình thật này của đại thiếu gia, cuộc sống sau này của mình e là đều sẽ không quá dễ chịu.

"Kẻ thức thời là tuấn kiệt." Địch Thu Hạc câu lên đôi môi, mỉm cười nhìn hắn, "Xem ra trợ lý Vương là người nổi bật trong tuấn kiệt."

Trợ lý Vương cúi đầu, không dám nhìn thẳng tầm mắt anh, yên lặng thừa nhận đánh giá mang chút trào phúng này của anh.

"Cậu đã quyết định chỉ làm trợ lý của một mình tôi, vậy cái xưng hô Đại thiếu gia này liền cần đổi lại." Địch Thu Hạc từ trong túi móc ra một đồng tiền xu, chậm rãi vuốt vuốt, "Còn có, chuyện trợ lý An họ Tần, cậu có phải nên tới chỗ đại lão bản của cậu, người cha thân ái của tôi hồi báo một chút không?"

Trợ lý An họ Tần?

Trợ lý Vương xoạt một cái ngẩng đầu, thất thố nói, "Không thể nào! Trợ lý An và tôi là đồng thời được đại lão bản thu nhận, cô ấy không thể nào......"

"Cô ấy là người của Tần Lỵ." Địch Thu Hạc giơ tay lên chống mặt, ngón tay thon dài ở trên mặt điểm a điểm, ánh mắt mang theo chút thờ ơ, lại làm cho người không dám nhìn thẳng, "Không chỉ có cô ấy là người của Tần Lỵ, bạn trai cô ấy cũng vậy, cho nên trợ lý Vương, cậu bị cô ta đùa bỡn rồi."

Trợ lý Vương như bị sét đánh, mờ mịt nói, "Cô ta, bạn trai cô ta? Vậy tôi......"

"Mỹ nhân kế là thứ dùng rất tốt, Tần Lỵ thích dụng, thủ hạ bà ta bồi dưỡng cũng thích dùng." Địch Thu Hạc nhìn về phía ánh mặt trời ngoài cửa sổ dần dần yếu xuống, chỉ chỉ biệt thự đang ở và cảnh sắc khu biệt thự ngoài cửa sổ trùng điệp, sâu xa nói, "Tiền là thứ tốt, có vài người không có ranh giới, vì nó, chuyện gì cũng làm ra được."

Trợ lý Vương theo anh nhìn về phía ngoài cửa sổ, tay không tự chủ nắm chặt, gian nan nói, "Ngài nói đúng, tiền đúng là thứ tốt...... Đại lão bản hẹn tôi sáng mai gặp mặt, Địch thiếu."

Địch Thu Hạc quay đầu lại nhìn hắn, vừa lòng câu lên đôi môi, "Ừ, sáng mai, là một thời gian tốt."

Đuổi trợ lý Vương đi, đơn giản giải quyết bữa tối một chút, Địch Thu Hạc cầm lấy ba lô, đi ra khỏi tòa biệt thự lâm thời thu dọn này, chuẩn bị tới đại học Q cùng tiểu cẩu tử "Vô tình gặp được".

"Không đúng không đúng, cậu nướng như vậy hoàn toàn lãng phí đồ ăn, tôi không muốn buổi tối tiêu chảy."

"Chỗ nào không đúng, mùi này thơm như vậy."

"Vậy cậu lật qua xem chút, không chỉ có thơm, còn khét."

Một trận tiếng va chạm dụng cụ mơ hồ truyền đến.

"Được rồi, tôi kỳ thực chính là không thạo, nướng nhiều — A! Tiểu Bạch! Không cho ném thịt của tôi! Tôi cảm thấy nó còn có thể cứu vớt một chút!"

Địch Thu Hạc chợt dừng bước, hướng tường viện căn biệt thự nào đó nhìn tới.

"Không thể cứu được, từ bỏ trị liệu đi, lại cứu nữa chúng ta tới trời tối cũng không ăn được bữa tối, để cho đầu bếp đến đây đi, tôi rất đói."

"Được rồi...... Vậy Tiểu Bạch chúng ta trước bơi, cậu mặc quần bơi của tôi. Hôm nay nóng muốn chết, chúng ta trước bơi một vòng mát mẻ chút, nước bể bơi vừa thay, bảo đảm bơi sảng khoái!"

"Được."

"Cậu trước cởi áo quần dài ra, tôi xem xem...... cậu gầy hơn tôi, liền mặc quần bởi này đi, cái này tôi mới mặc một lần...... Đừng đừng đừng, trong sân chỉ có bọn mình và đầu bếp, đều là nam, đừng vào trong thay, liền ở đây đi, cậu nếu ngại quần bơi này tôi mặc rồi, có thể trực tiếp trùm nó bên ngoài quần lót, chính là có thể sẽ không quá thoải mái."

"Vậy tôi trực tiếp trùm đi, cậu cũng trực tiếp trùm cho tôi, tôi không muốn xem cậu thả trym!"

"Cũng không phải chưa nhìn qua, hai bọn mình ai với ai...... Ai nha Tiểu Bạch, ha ha ha ha, trên lưng cậu bị muỗi cắn cái u thật to, cậu không ngứa hả, ha ha ha, tôi còn tưởng là con sâu đấy."

"Đừng sờ! Đương nhiên ngứa!"

Địch Thu Hạc chân mày nhảy nhảy, rút điện thoại ra gẩy tới số của Hạ Bạch.

"Tiểu Bạch, điện thoại của cậu hình như đang kêu."

"Tôi xem xem...... Đờ mờ! Quỷ, quỷ gọi tới!"

"Quỷ cái gì quỷ cái gì! Ế, Địch Thu Hạc."

Địch Thu Hạc không thể nhịn nữa, mặc đen lên ấn tắt điện thoại, lui về sau mấy bước, sau khi chạy lấy đà một phen lưu loát nhảy lên tường rào, hướng Hạ Bạch bên tường cách đó không xa dưới tàng cây chỉ mặc một cái quần bơi u ám nói, "Tiểu cẩu tử, cậu nói ai là quỷ!"

Tinh tinh tinh tinh tinh —

Chuông báo động của biệt thự phô thiên cái địa vang lên, đèn chiếu góc tường vây theo tiếng động mà mở lên, thẳng tắp bắn vào trên người Địch Thu Hạc.

Phù phù, Hạ Bạch bị dọa tới tay buông một cái, điện thoại rơi xuống đất, đập vào tảng đá, lăn vào hồ bơi.

"A." Ngưu Tuấn Kiệt cúi đầu, ngây ngẩn nhìn mặt hồ bơi, trên mặt lại có chút kinh hoảng, "Tiểu Bạch, điện thoại cha mẹ cậu để lại cho cậu, còn có tin nhắn bên trong......"

Hạ Bạch hậu tri hậu giác cúi đầu, nhìn về phía bàn tay trống rỗng của mình, nhất thời có chút mờ mịt.

Đúng a, điện thoại đâu?

Địch Thu Hạc nghe vậy sửng sốt, liếc mắt nhìn Hạ Bạch ngây ngốc nhìn chằm chằm bàn tay, cau mày thật sâu, sau đó lưu loát nhảy xuống tường vây, bỏ ba lô và mũ lưỡi trai trên đầu xuống, bước tới bên bể bơi, tung người nhảy xuống.