Một Lần Trọng Sinh Vô Tác Dụng

Chương 42




Edit + Beta: Vịt

Đông Ny thấy cậu giơ tay ấn trán, một bộ mê mang vừa bị đánh thức, khẽ cau mày, nghi ngờ nhìn số phòng trên cửa một cái, miệng há ra, giơ tay khép khép tóc, nghi hoặc lại chần chờ nói, "Xin lỗi, tôi chắc là gõ nhầm cửa...... Quấy rầy tới anh nghỉ ngơi thập phần có lỗi, cáo từ."

"Chờ chút." Hạ Bạch gọi cô ta lại, lại cẩn thận đánh giá cô ta ăn mặc một chút, nhu nhu trán nói, "Cô không gõ nhầm cửa, đây là phòng của Địch Thu Hạc" Rượu mơ kia uống vào giống như nước trái cây, ngấm về sau ngược lại lớn, đầu óc càng thanh tỉnh càng thấy nhức đầu.

Còn có Đông Ny đột nhiên tới cửa này...... Đầu càng đau.

Chân Đông Ny vừa bước ra lập tức thu trở lại, tầm mắt rơi vào trên người Hạ Bạch, trên dưới đánh giá một chút, vẫn duy trì nụ cười trên mặt, coi như lễ phép hỏi, "Vậy xin hỏi anh là......"

"Bạn của Địch Thu Hạc, nghỉ tới đây tham ban." Hạ Bạch đơn giản trả lời, nhớ tới mấy chuyện loạn thất bát tao trong tương lai, nguyên tắc tốc chiến tốc thắng, tốt nhất bóp chết phiền toái ở nguyên tắc trạng thái nảy sinh, gọn gàng linh hoạt mở rộng cửa phòng ra, sau khi xác định cho dù lúc này có paparazi chụp ảnh hoặc là sau này có người điều tra giám sát khách sạn gây sự đều hoàn toàn nhìn không ra người trong phòng ngoài phòng có bất kỳ khả năng ái muội nào, hướng về phía Đông Ny cười cười, nói, "Cô chờ chút, tôi đi gọi Địch Thu Hạc." Nói xong không để cho Đông Ny cơ hội cự tuyệt, trước tiến vào gõ cửa phòng rửa tay, sau đó đi tới bên giường nhấc túi máy ảnh tới, cầm lấy di động, đi trở lại trường ở cửa.

Đông Ny: "......" Trăm triệu không nghĩ tới, cô ta sáng sớm tới đây, cư nhiên sẽ là kết quả như vậy.

Cô ta nhìn một cái máy ảnh và điện thoại trong tay Hạ Bạch, lại liếc mắt nhìn cửa phòng mở ra, tiếp tục nhìn một cái giám sát cuối hành lang, lại tiếp tục nhìn một cái khoảng cách hoàn toàn không cách nào viết văn giữa hai người, cúi đầu điều chỉnh một chút biểu tình cứng ngắc, cười đáp lời, "Vị tiên sinh này, máy ảnh trong tay anh......"

"À, cái này a." Hạ Bạch tựa vào trên khung cửa, vuốt tóc một cái, mỉm cười, "Quên mất tự giới thiệu, tôi tên là Hạ Bạch, là học đệ đại học của Hạ Bạch, học chính là ngành thông tin truyền thông, tương lai có lẽ là một phóng viên. Nguyên nhân chuyên ngành, tôi thích tùy thân mang theo máy ảnh."

Đông Ny: "......"

"Có lẽ trong tương lai, tôi sẽ có cơ hội lấy thân phận phóng viên hợp tác với Đông tiểu thư." Hạ Bạch trợn mắt nói phét, lại giơ tay lên nhu nhu trán đè xuống cảm giác nhức đầu nặng trĩu sau say rượu, tiếp tục nói, "Tôi nghe Khương đạo nhắc tới qua cô, lấy thiên phú của cô, cố gắng cùng tài nguyên, đại hỏa chỉ là vấn đề thời gian, tới lúc đó tôi chính là người từng cùng minh tinh nổi tiếng Đông Ny tiểu thư sáng sớm ở cửa khách sạn tán gẫu, những người cùng ngành nhất định sẽ hết sức hâm mộ tôi."

Cậu cố ý ở trên hai từ cố gắng và tài nguyên càng nhấn mạnh ngữ điệu, Đông Ny nghe tới trong lòng run lên lại căng thẳng một cái, biểu tình thiếu chút nữa không căng cứng, lúc lại nhìn cậu, trong mắt không tự chủ mang theo một tia kiêng dè và tham cứu, thử dò xét nói, "Hạ tiên sinh nói đùa, tôi hiện tại vẫn chỉ là một mới —"

"Tiểu Bạch, xảy ra chuyện gì?" Địch Thu Hạc mặc một thân áo sơ mi quần tây mới tinh từ trong phòng rửa tay đi ra ngoài, thân mật ôn nhu trong mắt sau khi nhìn thấy cửa phòng mở lớn và Đông Ny ở cửa nhanh chóng biến mất, mày nhíu lại phút chốc lại rất nhanh buông ra, nhanh chóng đeo lên mặt nạ biểu tình khách sáo nghi ngờ, tiến lên đè lại vai Hạ Bạch, lấy một loại tư thế hơi lộ vẻ thân mật đứng ở phía sau Hạ Bạch, nhìn về phía Đông Ny lễ phép hỏi, "Xin hỏi cô là......"

Đông Ny sau khi nhìn thấy anh ánh mắt xác định, sau đó xoạt một cái phát sáng, nhịn không được tiến lên một bước, trên mặt treo nụ cười ngọt ngào, nói, "Xin chào, em là hợp tác trong phim mới của anh Đông Ny, hai ngày nữa chính là cảnh đối đầu của chúng ta, em muốn......"

"Hóa ra là Đông tiểu thư." Địch Thu Hạc mỉm cười cắt đứt lời cô, trấn an vỗ vỗ vai Hạ Bạch, sau đó nghiêng người ra cửa hướng Đông Ny gật gật đầu, nện chân to dài trực tiếp đi tới trước gian phòng nghiêng đối diện, giơ tay lên ấn chuông cửa.

Đông Ny từ trong sắc đẹp tỉnh thần, ánh mắt nghi ngờ, Hạ Bạch thì co rút khóe miệng.

Mấy giây sau, Khương Quan Sơn rõ ràng vừa mới rời giường xuất hiện ở phía sau cửa, thấy ngoài cửa đứng chính là Địch Thu Hạc, nghi ngờ nói, "Sao dậy sớm thế, có việc? Tiểu Hạ dậy chưa, có muốn đi ăn sáng không?"

"Cảm ơn lời mời của Khương đạo, Tiểu Bạch vừa dậy, đoán chừng không thể cùng chú ăn sáng rồi." Địch Thu Hạc trả lời, biểu tình áy náy, "Là như vậy, Đông tiểu thư đến, nói muốn sớm quen một chút mấy cảnh sau kỳ nghỉ, nhưng cháu đã đáp ứng Tiểu Bạch hôm nay muốn cùng cậu ấy về quê tảo mộ, cho nên......" Vừa nói nghiêng người, nhường ra thân ảnh Đông Ny.

Khương Quan Sơn nhìn về phía Đông Ny, chân mày thật sâu nhăn lại, cúi đầu giơ tay nhìn nhìn đồng hồ, ngữ khí hơi mang theo chút bất mãn và ghét bỏ, "Sao giờ này tới rồi."

Đông Ny: "......" Kịch bản tựa hồ có chút không đúng.

"Người mới chăm chỉ nghiêm túc là chuyện tốt, nhưng phải xem thời gian một chút." Khương Quan Sơn biết bối cảnh của Đông Ny, nhưng lại không thể nào ưa cô ta, trong lòng bất mãn trên mặt liền mang ra một chút, nhưng vẫn là có trách nhiệm nói, "Đã tới vậy thì hảo hảo chuẩn bị đi, cảnh đầu của cháu phải treo cáp treo, có rất nhiều chỗ phải chú ý, đi theo ta, ta dẫn cháu đi tìm chỉ đạo võ thuật."

"Vất vả chú rồi." Địch Thu Hạc hướng Khương Quan Sơn nói cảm ơn, áu đó xoay người nhìn về phía Đông Ny, hơi có chút áy náy nói, "Đông tiểu thư, xin lỗi không thể đích thân đón gió tẩy trần cho cô, Khương đạo sẽ hảo hảo chỉ bảo chỗ quay phim cần phải chú ý cho cô, tôi đi giúp cô gọi điểm tâm, tạm thời thất lễ."

Hạ Bạch thấy thế lập tức mở máy ảnh ra, chụp một tấm ảnh ngoài lề "Đạo diễn diễn viên hài hòa thảo luận kịch bản", mỉm cười phất tay, "Đông tiểu thư cố lên, chúc cô một pháo liền nổi."

Khương Quan Sơn nghe vậy cười mắng, "Cái này có gì phải chúc mừng, giới giải trí một pháo liền nổi nhưng chỉ là diễn viên phù dung sớm nở tối tàn nhiều, cố gắng nghiên cứu kỹ thuật diễn, tranh thủ ảnh đàn trường thanh (*) mới là thái độ chính xác một diễn viên tốt nên có, Tiểu Hạ cháu vẫn là giác ngộ không đủ."

((*) Hiểu sơ sơ là bồi dưỡng kỹ thuật diễn)

Hạ Bạch nhanh chóng giơ bàn tay nhận lỗi.

Địch Thu Hạc cười giúp Hạ Bạch nói một câu, "Tiểu Bạch là muốn chúc Đông tiểu thư có một hình ảnh đẹp trên màn ảnh trước mắt người khác, tôi tin lấy thiên phú và tài nguyên của Đông tiểu thư, nhất định sẽ không để cho mọi người thất vọng."

Đông Ny nhạt nhẽo cười cười, cúi đầu nương động tác khép tóc kéo kéo cổ áo.

Bước đầu tiên bước vào giới giải trí, tựa hồ có chút không giống trong tưởng tượng của cô ta. Có lẽ là dậy quá sớm đại não còn chưa thanh tỉnh, cô ta lúc này lại có chút phân biệt không ra đối thoại của mấy người này là đang cố ý châm chọc cô ta, hay là chỉ là đang đơn thuần lẫn nhau tâng bốc hàn huyên, mấy lời màu mè mô típ cũ mà thôi.

Túm lại, hôm nay cô ta hoàn toàn là xinh đẹp cho người mù nhìn, hoàn toàn xuất sư bất lợi.

Đưa mắt nhìn thân ảnh Đông Ny và Khương đạo biến mất ở sau cửa phòng chỉ đạo võ thuật, Hạ Bạch buông lỏng tinh thần, nhịn không được che miệng ngáp một cái.

Địch Thu Hạc vừa vặn cúp điện thoại giúp đám người Khương Quan Sơn gọi điểm tâm xoay người nhìn sang, thấy thế nhíu nhíu mày, tiến lên cẩn thận đánh giá một chút sắc mặt của cậu, ân cần hỏi, "Ngủ không ngon? Tôi thấy trong mắt cậu có tia máu, tiếp tục ngủ chút đi."

"Không phải, di chứng sau uống rượu có chút nghiêm trọng, hơi có chút nhức đầu." Hạ Bạch nhu nhu huyệt thái dương, khoát tay nói, "Tiếp tục ngủ cũng không ngủ được, rửa mặt một chút chuẩn bị lên đường, chúng ta đi sớm về sớm."

Địch Thu Hạc nghe vậy trong lòng đối với khách không mời mà đến Đông Ny khó chịu nhanh chóng tăng lên, quan tâm lấy đi máy ảnh và điện thoại trong tay cậu, nói, "Tôi mượn xe của tổ phim, chúng ta lái xe đi, cậu có thể ở trong xe ngủ tiếp một lát. Bữa sáng muốn ăn gì, tôi gọi điện đặt."

"Tùy tiện gọi chút thanh đạm đi." Hạ Bạch trả lời, sau đó híp mắt nhìn Địch Thu Hạc, đem anh đánh giá trên dưới một lần, bí hiểm sờ cằm, "Kỳ quái, tôi đều tỉnh lâu như vậy rồi, anh cư nhiên vẫn không nói chuyện chọc tức tôi, còn quan tâm tôi như vậy, chả lẽ......"

"Chả lẽ cái gì?" Địch Thu Hạc bị cậu đánh giá tới thân thể cứng ngắc, đột nhiên cảm thấy áo sơ mi tỉ mỉ chọn lựa trên người có chút đốt da, biểu tình không tự chủ căng lên, trong lòng có chút sợ. Anh vừa nãy có phải biểu hiện tới quá rõ ràng hay không, tiểu cẩu tử có thể đã nhận ra tâm ý của anh hay không? Nếu như bị phát hiện rồi, anh có nên hay không nhân cơ hội biểu......

"Chả lẽ anh trúng tà?" Hạ Bạch tay trái đập xuống tay phải, vẻ mặt say mê mỉm cười phát hiện chân tướng, "Hoặc là anh đang cảm ơn tôi giúp anh ngăn chặn Đông Ny? Kỳ thực anh không cần khách khí như vậy, mọi người đều là huynh đệ, giúp anh ngăn chặn chút hoa đào nát là nên. Bất quá nói tới, Đông Ny kia mặc dù vóc người không tệ lớn lên xinh đẹp, nhưng mỹ nữ trình độ này, học viện điện ảnh và truyền hình túm một cái một bó to, đại lão kia rốt cuộc là cô trọng điểm gì của cô ta? Còn có, anh vừa nãy lúc đối với Đông Ny giống như là người khác vậy, tôi thiếu chút nữa nhịn không được vì kỹ thuật diễn của anh vỗ tay."

"......" Bạch......

Hạ Bạch mắt phát sáng nhìn anh, đau đầu sau say rượu đều ngăn không được tâm bát quái, "Anh cảm thấy đại lão kia là coi trọng điểm nào của Đông Ny?"

Địch Thu Hạc giơ tay lên lau mặt, xoay người đưa lưng về phía Hạ Bạch, cảm giác mình cần yên lặng.

Ngồi lên xe thắt xong dây an toàn, Hạ Bạch gặm bán rán ven đường mua được, nhìn Địch Thu Hạc một cái lại một cái.

"Nhìn cái gì?" Địch Thu Hạc rốt cục nhịn không được nghiêng đầu hỏi một câu.

"Nhìn anh đẹp trai."

Địch Thu Hạc dùng sức dẫm chân ga một cái.

Thân thể Hạ Bạch bởi vì quán tính sau dựa tới trong lưng ghế, chờ tốc độ xe một lần nữa vững vàng sau đó vội vàng nuốt xuống bánh rán thiếu chút nữa mắc ở cổ họng, trợn to mắt nhìn về phía Địch Thu Hạc bên cạnh, "Bằng lái của anh rốt cuộc làm sao thi tới tay? Tôi chưa từng thấy tài xế nào kỹ thuật lái xe thối nát hơn anh."

Địch Thu Hạc giơ tay lên kéo lỏng cà vạt, đột nhiên nghĩ tới cách chứng minh bản thân.

"Xe này chân ga có chút lỏng, tôi vừa nãy còn chưa thích ứng." Anh nghiêm mặt giải thích.

"Tôi tin." Hạ Bạch lật mắt trắng, xác định tốc độ xe đã triệt để ổn sau đó lại cúi đầu gặm miếng bánh rán, hàm hồ nói, "Bất quá anh hôm nay thật sự đẹp trai, bộ tây trang hưu nhàn này sẽ không quá chính thức cũng không quá tùy tiện, rất tôn lên anh, cám ơn." Người bình thường mặc quần áo lấy thoải mái làm chủ đột nhiên đổi lại chính trang, chỉ vì cùng cậu đi tảo mộ, phần thái độ trịnh trong này làm cho cậu cảm thấy rất ấm áp.

Địch Thu Hạc lần này chân không động, tay ngược lại động, thế là xe lượn hình chữ S một cái.

Hạ Bạch nhanh chóng giơ tay lên túm lấy tay vịn, ngay cả bánh rán cũng không kịp quản, gấp giọng nói, "Giao lộ phía trước anh dừng xe, tới lượt tôi lái, cái kỹ thuật lái xe này của anh tôi e là phải mắc bệnh tim."

Nhảy nhót trong lòng Địch Thu Hạc bởi vì được người yêu khẳng định dung mạo xì một cái biến mất, nhíu nhíu mày có chút thẹn quá hóa giận nói, "Cậu giữ yên lặng tôi liền có thể hảo hảo lái xe, tối hôm qua không phải không ngủ đủ sao, tiếp tục ngủ."

"Giờ còn trách tôi?" Hạ Bạch nhịn không được đề cao thanh âm, cố kỵ anh đang lái xe, lại nhanh chóng áp xuống, tâm hoang mang nói, "Cái kỹ thuật lái xe này của anh, tôi sợ tôi ngủ rồi, anh trực tiếp đưa tôi đi đoàn tụ với cha mẹ."

Địch Thu Hạc nhịn không được nghiêng đầu trừng cậu một cái, "Chớ nói nhảm!"

"Anh nhìn đường, nhìn đường!" Hạ Bạch túm chặt dây an toàn, cảm thấy việc để cho Địch Thu Hạc đưa cậu về quê là quyết định sai lầm nhất hôm nay, không dám tán gẫu với anh nữa, mặc cho số phận kéo thấp ghế ngồi nằm xuống, cầm lấy chăn lông chỗ ngồi phía sau phủ vào mặt, thanh âm run rẩy nói, "Hướng dẫn đã nói cho anh xong rồi, anh theo đó lái là được, tôi không làm ồn anh, anh hảo hảo lái, đừng cô phụ tín nhiệm của tôi đối với anh."

Địch Thu Hạc nhịn không được đưa tay xoa eo cậu.

Hạ Bạch giống như cá chết ở trên ghế ngồi uốn éo, vén chăn lông lên trừng anh, "Địch ba tuổi anh muốn chết phải không!"

Địch Thu Hạc tâm tình đột nhiên tốt, giương khóe miệng tà tà nhìn cậu một cái, hừ lạnh một tiếng, nhấn ga.

Hạ Bạch cũng ngồi lại ghế, nhìn anh hí hửng sau đó khuôn mặt càng lộ vẻ anh tuấn, mắng lại không dám mắng, đánh lại không thể đánh, chỉ có thể biệt khuất ở trong lòng hung hăng ghi nhớ anh một khoản, bứt chăn lông nhắm mắt làm ngơ.

Người trên ghế phó lái từ từ buông lỏng thân thể, nghiêng đầu ngủ say.

Địch Thu Hạc giữa lúc đợi đèn đỏ giúp cậu kéo kéo chăn lông xuống, đưa tay chọt vị trí lúm đồng tiền má trái của cậu, cười hừ một tiếng, "Tiểu cẩu tử đáng ghét."

Xe cuối cùng dừng ở trước một ngôi mộ ngoại ô thành phố bên cạnh khu D, Địch Thu Hạc đánh thức Hạ Bạch, mang theo đồ dùng tảo mộ sớm chuẩn bị xong đi theo Hạ Bạch cùng nhau vào mộ viên.

"Anh chuẩn bị mấy thứ này lúc nào?" Hạ Bạch trong ngực ôm hoa, trên mặt một chút không có nặng trĩu của đi tảo mộ, đầy mặt tò mò nhìn mấy thứ tiền giấy Địch Thu Hạc xách trong tay.

Địch Thu Hạc chỉnh lại cà vạt và ống tay áo, trả lời, "Tôi tối qua bảo trợ lý Vương chuẩn bị."

Hạ Bạch theo động tác của anh liếc mắt nhìn tây trang hoa văn chìm tinh xảo của anh, cong mắt lên cười cười, đột nhiên giơ tay lên ôm vai anh, cười nói, "Ba mẹ tôi nhất định sẽ rất thích anh."

Địch Thu Hạc trong lòng động một cái, nhanh chóng giơ tay lên đỡ lấy sau lưng cậu giúp cậu ổn định thăng bằng, cố gắng tự nhiên hỏi, "Vì sao chú dì sẽ rất thích tôi?"

"Bởi vì anh lớn lên đẹp mắt." Hạ Bạch vỗ vỗ vai anh, buông anh ra nhìn về phía chỗ mộ viên sâu nhất, trong mắt mang theo chút hoài niệm, "Ba mẹ tôi có lẽ là lúc làm phóng viên nhìn quá quá nhiều thứ xấu xí, cho nên phá lệ thích những vật có thể làm cho tâm tình người trở nên tốt. Ví dụ như hoa đẹp, người lớn lên đẹp mắt, bức tranh vẽ đẹp...... Anh lớn lên đẹp mắt, hôm nay lại ăn mặc soái khí như vậy, bọn họ muốn không thích anh cũng khó khăn."

Địch Thu Hạc không nghĩ tới cậu sẽ nói ra loại lý do này, khóe miệng vểnh lên, nghiêng đầu nhìn về phía cậu, biểu tình từ từ tự nhiên thanh tĩnh lại, thấp giọng ôn nhu nói, "Có thể làm cho chú dù thích, tôi rất vinh hạnh."

Hạ Bạch cũng cười, cho anh một ánh mắt "Anh rất thức thời", mang theo anh dừng lại trước một ngôi mộ hợp táng.

"Chính là chỗ này." Hạ Bạch khom lưng đặt hoa vào trước mộ bia, dứt khoát nhanh nhẹn ngồi xuống, giống như bạn cũ gặp nhau phất phất tay về phía mộ bia, cười nói, "Ba mẹ, con tới thăm hai người, hai người ở bên kia sống tốt không? Lần này con mang theo một người bạn tới đây, anh ấy rất tuấn tú phải không? Cho nên lúc 2 người phù hộ cho con, cũng nhân tiện phù hộ chút cho anh ấy đi."

Địch Thu Hạc nghe vậy dừng một chút, thật sâu nhìn cậu một cái, cũng tiến lên một bước, đặt bó hoa và tiền giấy xuống sau đó chỉnh lại một chút nghi dung, trịnh trọng cúi chào mộ bia, chân thành nói, "Con chào chú dì, con là Địch Thu Hạc."

Hạ Bạch hướng anh cười cười, cúi đầu kéo túi đựng tiền giấy quá, từng chút từng chút đốt lên, vừa đốt vừa lải nhải mấy chuyện phát sinh gần đây.

Địch Thu Hạc ngồi xổm người hỗ trợ, một bên an tĩnh nghe, một bên ở trong lòng hướng Hạ cha Hạ mẹ bảo đảm sẽ hảo hảo chiếu cố Hạ Bạch.

Hai người ở mộ bia mấy canh giờ, Hạ Bạch cuối cùng đem lời muốn nói toàn bộ nói xong, đứng dậy vỗ vỗ tro trên quần, cầm lấy một bó hương đốt xong, hướng mộ bia bái lạy, "Ba mẹ, con lần sau trở lại thăm hai người, nhớ phù hộ con phát đại tài."

Địch Thu Hạc cũng học bộ dáng của cậu đốt một bó hương, ở trong lòng mặc niệm, "Chú dì, hi vọng hai người có thể giao Tiểu Bạch cho con, con sẽ hảo hảo chiếu cố em ấy."

Hạ Bạch vái xong cắm hương vào trước mộ.

Địch Thu Hạc sau một bước làm theo.

Đột nhiên ầm ầm một tiếng sấm vang, bầu trời một đường chớp xoẹt qua, một trận mưa lớn không chút dấu hiệu nào rơi xuống.

Xì, hương hai người cắm xong trực tiếp bị giội tắt.

Hạ Bạch: "...... Ba mẹ, hai người cứ như vậy không muốn để cho con phát tài?"

Địch Thu Hạc: "......" Không, đây nhất định chỉ là trùng hợp.