“Đúng vậy! Ngẫm lại mới thấy, việc Phàm Dực và Phàm Dương xảy ra tranh chấp, không phải nguyên nhân là từ cô ta sao? Vì sao đã kết hôn một năm rồi, nhưng Phàm Dương lại đột nhiên trở nên nhạy cảm và ghen tuông với Phàm Dực cơ chứ? Tôi dám chắc cô ta ít nhiều có liên quan đến chuyện này. Chúng ta bắt đầu điều tra từ cô ta đi.” Trạch Siêu đưa ra suy nghĩ sắc bén của mình.
“Vâng!” Giang Mặc và Từ Phong đồng thanh.
Mấy hôm sau, trong một căn phòng riêng ở quán rượu Thanatos, Trạch Siêu cùng Giang Mặc và Từ Phong đang thảo luận về manh mối mới điều tra được “Quả nhiên, không nằm ngoài dự đoán, Lâm Ngữ Yến có vấn đề ạ.” Giang Mặc báo cáo kết quả mà anh điều tra được.
Trạch Siêu không lên tiếng, anh chăm chú nghe Giang Mặc nói tiếp “Em đã theo dõi cô ta liên tục mấy ngày và nhìn thấy cô ta lén lút đi gặp phó chủ tịch của Thế Vũ, Phàm Huân, ở trong khách sạn.”
“Má nó, tôi biết ngay!” Trạch Siêu đập bàn lên tiếng.
“Vậy không lẽ người giết Phàm Dương thật sự là cô ta?” Từ Phong cau mày, sắc mặt nghiêm trọng lên tiếng.
“Nhưng không phải bên pháp y đã giám định dấu tay trên cổ của Phàm Dương được tạo ra bởi một người đàn ông sao?” Giang Mặc thắc mắc.
Trạch Siêu trầm ngâm “Khoan nói đến việc dấu tay được xác định là của đàn ông, một người phụ nữ như cô ta căn bản khó có thể nào siết cổ Phàm Dương đến chết được. Chắc chắn cô ta có đồng phạm.”
Cả ba người cùng thở dài, sự việc này càng điều tra càng rắc rối, càng điều tra càng có thêm nhiều khúc mắc và điểm đáng ngờ không thể lý giải.
Trạch Siêu ngừng một lúc rồi quay sang tiếp tục hỏi Giang Mặc “Tối hôm đó sau khi khách đến dự tiệc mừng thọ về hết, không có gì xảy ra nữa sao? Ví dụ như ai khác đến chẳng hạn?”
Giang Mặc trầm ngâm suy nghĩ một lúc, lát sau sựt nhớ ra điều gì anh liền cất lời “À đúng rồi,…"
Nhưng còn chưa kịp nói xong, Tư Kỳ từ bên ngoài hồng hộc mở toang cửa chạy vào, điệu bộ gấp rút nói với Trạch Siêu “Ông chủ Trạch, không hay rồi, vừa có kết quả xét nghiệm máu của anh Dực, kết quả cho thấy anh ấy dương tính với ma tuý! Bọn họ cũng ở trong phòng làm việc của anh ấy tại Hoằng Dạ tìm thấy vài gói ma tuý tổng hợp.”
“Cái gì!” Cả ba người đồng loạt đứng bật dậy.
Giang Mặc là người phản ứng dữ dội nhất “Tuyệt đối không thể nào! Anh Dực chưa từng đụng đến ma tuý.”
Nói rồi anh gấp gáp quay sang nói với Trạch Siêu “Anh cũng biết mà ông chủ Trạch, nguyên tắc kinh doanh của anh Dực và anh giống nhau, không đụng đến mại dâm và ma tuý. Trước đây không, bây giờ càng không!”
Trạch Siêu đầu mày cau chặt nhìn Giang Mặc “Tôi đương nhiên biết.”
Nói rồi anh không kiềm được mà mắng “Mẹ nó, khốn kiếp thật!”
Từ Phong cũng bực dọc chửi tục “Chết tiệt! Chuyện gì đang xảy ra thế này?”
Ngừng một lúc, Trạch Siêu đột nhiên ngước lên hỏi Tư Kỳ “Khoan đã, tại sao bọn họ lại xét nghiệm máu? Quá trình thủ tục hình sự không nên có bước này mới phải?”
Tư Kỳ đảo mắt một vòng, hơi ấp úng lên tiếng "Cái đó… không biết đám công tố viên và cánh sát từ đâu có được thông tin rằng anh Dực trước khi trở thành chủ tịch Hoằng Dạ từng kinh doanh rất nhiều quán rượu và sòng bài, hơn nữa còn có giao thiệp rất rộng với nhiều người trong thế giới ngầm, nên bọn họ yêu cầu anh ấy làm xét nghiệm, phòng trường hợp… anh ấy trong lúc sử dụng chất kích thích đã không tỉnh táo mà ra tay sát hại em trai mình.”
Trạch Siêu nghe vậy thì tức giận đá vào bàn “Con mẹ nó đúng là khốn kiếp!”
****
Những ngày tiếp theo Trạch Siêu, Từ Phong, và Giang Mặc vẫn tiếp tục điều tra Lâm Ngữ Yến và những người làm ở Tô gia trong âm thầm, nhưng ngoại trừ việc Lâm Ngữ Yến lén lút gặp mặt và ngoại tình cùng Phàm Huân, bọn họ vẫn không tìm thấy điểm bất thường nào khác ở cô ta.
Những người làm của Tô gia cũng không có gì đáng ngờ. Bọn họ cũng liên tục ngày đêm xem lại camera giám sát ở nhà họ Tô vào hôm đó nhưng vẫn không tìm ra manh mối mới nào.
Cuộc điều tra của bọn họ cứ vậy mà rơi vào bế tắc.
Sự việc cũng không giấu được giới truyền thông lâu, chẳng bao lâu sau, bên phóng viên và báo chí đã đánh hơi được sự bất thường của tập đoàn Hoằng Dạ và sự vắng mặt trong thời gian dài của ảnh đế Phàm Dương.
Vụ án nhanh chóng được phanh phui và ngay lập tức trở thành đề tài nóng tràn ngập trên khắp các mặt báo cùng các bảng tin thời sự.
Phàm Dực, chủ tịch tân nhiệm của tập đoàn Hoằng Dạ trở thành tiêu điểm bàn tán và hứng chịu làn sóng chỉ trích dữ dội từ dư luận.
Cổ phiếu của Hoằng Dạ cũng rớt liên tục, và gần như chạm đáy vào ngày hôm qua.
Cuộc khởi tố cũng diễn ra nhanh chóng, mọi bằng chứng đều đang chỉ ra Phàm Dực chính là hung thủ.
Bên công tố viên cũng muốn đẩy nhanh quá trình xét xử nên ở toà án vô cùng quyết liệt mà cáo buộc Phàm Dực với hai tội trạng là mưu sát và sử dụng chất cấm, không chút khoan nhượng dồn anh vào chân tường.
Cuối cùng, trước sự công kích dữ dội từ phía công tố viên, một tháng sau vào ngày công bố kết quả xét xử, với hai cáo buộc mà công tố viên đã đưa ra là sử dụng chất cấm và sát hại Phàm Dương, toà án đã đưa ra mức án nặng nhất đối với vụ án của Phàm Dực là tử hình.
Phàm Dực nghe thấy phán quyết của chính mình nhưng cũng không hề biểu lộ ra chút cảm xúc nào, anh như một người vô hồn bị dẫn vào nhà giam.
Tô Vũ Tịnh, mẹ của Phàm Dực, bà vừa mất đi một người con trai, sau khi nghe phán quyết của đứa con còn lại thì khóc đến chết đi sống lại ở toà án và cuối cùng không chịu nổi mà ngất xĩu.
Giang Mặc cũng sốc không nói nên lời, anh chết trân tại chỗ nhìn Phàm Dực bị người ta dẫn đi.
Trạch Siêu từ đầu đến cuối im lặng không nói gì, nhưng ánh mắt của anh lúc này chất đầy những phiền muộn cùng phẫn nộ.
****
Trạch Siêu lần nữa vào trại giam gặp Phàm Dực, vẻ mặt anh không có nhiều cảm xúc, nhưng động tác rít xì gà một cách liên tục của anh đã đủ nói lên những hỗn loạn và ngổn ngang trong lòng.
Phàm Dực vẫn như trước đây, đờ đẫn vô hồn được cai ngục dẫn ra, nhìn anh không có chút sức sống nào.
Giống với lần trước, Trạch Siêu đưa tiền cho tên quản ngục bảo hắn ra ngoài để hai người nói chuyện riêng.
Sau khi tên cai ngục ra ngoài, Trạch Siêu ngồi xuống phía đối diện Phàm Dực, gấp gáp nói “Tình hình không ổn rồi. Cuộc điều tra không có tiến triển gì, chúng tôi cũng rơi vào bế tắc rồi. Cứ cái đà này thì không thể kháng án mà chỉ còn nước chờ chết.”
Nói đoạn, Trạch Siêu liếc mắt nhìn ra ngoài rồi ghé đầu về phía Phàm Dực, thấp giọng nói “Vượt ngục thôi! Tôi sẽ giúp anh lo liệu. Sau khi ra ngoài, tôi sẽ sắp xếp một thân phận mới cho anh. Anh hãy ra nước ngoài tạm lánh một thời gian, đợi cho vụ này lắng xuống rồi anh có thể quay về thành phố Nam. Nơi đó là địa bàn của tôi, dù không hoàn toàn tự do nhưng ít ra cũng không cần lẩn trốn.”