Một Lòng Một Dạ

Chương 19: Hiện trường tai nạn




Đúng 9 giờ tối, Trình Hiểu Yên làm theo lời người phụ nữ, cô đến trước quán rượu Persephone nhưng không vào trong mà đứng bên ngoài.

Trình Hiểu Yên lấy ra điếu thuốc, châm lửa vừa hút vừa chờ đợi một điều mà ngay cả bản thân cô cũng không rõ là gì.

Sau khi đứng đợi được khoảng 5 phút và hút hết điếu thứ hai, Trình Hiểu Yên chợt không hiểu bản thân sao lại vô tri vô giác tin và làm theo lời một người phụ nữ chỉ mới gặp mặt một lần cơ chứ?

Quả thật lời tiên đoán của cô ta rất chuẩn, làm cho một người trước giờ chưa từng tin vào những thứ thuật toán hay bói quẻ như Trình Hiểu Yên cũng phải rùng mình vì độ chính xác của nó.

Nhưng lỡ đâu người phụ nữ đó là một người giỏi đọc vị người khác, nên có thể nhìn ra điều đó từ biểu cảm trên gương mặt cô thì sao? Há chẳng phải cô ta có ý đồ xấu nên mới dẫn dụ cô ra đây?

Nghĩ vậy Trình Hiểu Yên liền dập điếu thuốc rồi vội vàng muốn rời đi, lỡ chẳng may người phụ nữ đó thật sự là một tú bà hoặc là thành viên của bọn buôn người thì cô hiện giờ đang gặp nguy to.

Nơi này không phải là thành phố Nam, cô mà xảy ra chuyện gì ở đây, thì chắc phải đến hơn một tháng sau Trạch Siêu và mọi người mới hay tin và đến cứu.

Nhưng Trình Hiểu Yên chưa kịp rời khỏi thì từ bên trong quán rượu Persephone, một người phụ nữ khoảng chừng 20 tuổi trông vô cùng dễ thương và xinh xắn bước ra.

Nhưng lời được thốt lên từ chiếc miệng nhỏ nhắn cô ấy lại không hề đáng yêu một chút nào “Anh đúng là thằng chó chết tiệt! Lợi dụng tôi xong liền muốn vứt bỏ? Bà đây cho anh biết, bà đây chưa chơi chán anh thì anh không có quyền gì mà chia tay trước! Tôi cho anh một cơ hội cuối, nếu anh không muốn nhìn thấy những chuyện xấu xa mà anh đã làm ngày mai bị phanh phui hết lên trên các mặt báo và bản tin, thì bây giờ lập tức đến khách sạn Thừa Vọng. Tôi đã dám nói thì chắc chắn sẽ dám làm!”

Tiếng nói chuyện điện thoại của người phụ nữ rất lớn, thu hút không ít sự chú ý của những người đứng gần đó, bao gồm cả Trình Hiểu Yên, nhưng cô ta có vẻ không quan tâm gì đến xung quanh, người phụ nữ cứ vậy đi lướt ngang qua người Trình Hiểu Yên và tiến về phía ngã tư.

Ra là chuyện cãi nhau giữa các cặp đôi, Trình Hiểu Yên nghĩ thầm trong lòng. Sau đó cô cũng không để ý nữa mà sải bước đi về phía ngã tư, khách sạn Thừa Vọng cũng là khách sạn mà Trình Hiểu Yên đang ở.

Trong lúc đứng chờ đèn chuyển xanh để băng qua đường, một bé gái bán hoa khoảng 9, 10 tuổi mặt mày lem luốc, quần áo rách rưới, xộc xệch đi đến chỗ Trình Hiểu Yên đứng, bàn tay nhỏ nhắn đưa lên nắm lấy góc áo cô rồi kéo nhẹ “Cô ơi, cô mua giúp cháu một bông hoa với ạ.”

Trình Hiểu Yên đưa mắt nhìn xuống bé gái, thật tội nghiệp, giữa cái lạnh cắt da cắt thịt thế này của thành phố Bắc mà đứa bé lại chỉ mặt mỗi chiếc áo thun rách và chiếc quần thun mỏng, đến chắn gió còn chẳng đủ chứ đừng nói gì đến giữ ấm.

Trình Hiểu yên khẽ chau mày, cô tự hỏi thế giới này sao lại có nhiều số phận cơ cực đến thế?

Trình Hiểu Yên quỳ một chân xuống để người cô ngang bằng với chiều cao của bé gái, cô mỉm cười vuốt tóc cô bé rồi lấy ra hơn một nửa số tiền mặt trong ví mà cô đem theo, nhét vào túi đeo chéo nhỏ bên hông cô bé “Cô sẽ mua hết chỗ này cho cháu, nhưng cô chỉ lấy một bông thôi, những bông còn lại, cháu hãy giúp cô tặng cho mọi người xung quanh nhé. Sau khi phát xong cháu nhớ về thẳng nhà kẻo nhiễm lạnh!”

Bé gái gật đầu thật mạnh một cái và nở nụ cười vô cùng rạng rỡ với Trình Hiểu Yên, cô bé “Dạ” một tiếng rồi đưa giỏ hoa trên tay về phía Trình Hiểu Yên cho cô chọn một bông.

Trình Hiểu Yên không vội chọn hoa, cô cởi chiếc áo khoác da màu đen mà cô đang mặc trên người xuống rồi khoác lên cho cô bé, cô rút đại một bông hồng rồi dịu dàng nói “Cô sẽ lấy bông này.”

Đứa bé cảm ơn Trình Hiểu Yên rồi bắt đầu phân phát hoa cho mọi người đang đứng đợi đèn ở xung quanh.



Lúc bé gái đưa hoa cho người phụ nữ nói chuyện điện thoại lớn tiếng vừa rồi, cô ta quay sang nhìn bé gái bằng ánh mắt khó chịu và ghét bỏ, bàn tay đưa lên chặn mũi “Đứng ra xa một chút đi, bẩn chết đi được.”

Bé gái bị người phụ nữ chê nhưng vẫn hồn nhiên tươi cười đưa hoa về phía cô ta “Cô ơi, cháu tặng hoa cho cô ạ.”

Người phụ nữ thấy bé gái vẫn tiến về phía mình thì trừng lớn mắt quát “Này, đã nói là biến đi chỗ khác! Mày không biết là bản thân mình bốc mùi cỡ nào sao?”

Một vài người xung quanh đứng gần đó nghe vậy thì quay sang nhìn cô ta, ai nấy đều dùng ánh mắt bất bình và khó chịu liếc nhìn người phụ nữ.

Bé gái bị người phụ nữ không ngừng dùng những lời lẽ và câu từ nặng nề để chửi bới thì buồn bã cụp mắt xuống, gương mặt cô bé thoáng chút tủi thân nhưng nhanh chóng biến mất và thay thế bằng một nụ cười “Cô ơi cô nhận giúp cháu đi, cô vừa rồi đã giúp cháu mua hết, giờ cháu chỉ cần phát hết hoa cho mọi người là có thể về nhà rồi ạ.”

Người phụ nữ bực bội vì liên tục bị làm phiền, cô ta thẳng thừng hất bông hồng trên tay bé gái ra ngoài đường “Phiền chết đi được, cứ quăng hết vào thùng rác là được rồi không phải sao?”

Đứa bé thấy bông hoa bị văng ra ngoài đường liền không nghĩ gì mà vội vàng chạy theo nhặt, nhưng lúc này đèn dành cho người đi bộ vẫn còn đang đỏ, xe chạy trên đường đang ở trạng thái tốc độ cao.

Mắt thấy một chiếc xe bảy chỗ đang lao đến chỗ bé gái một cách cực nhanh, Trình Hiểu Yên theo bản năng lập tức lao ra ôm chằm lấy đứa bé.

Nhìn ánh đèn ô tô chói loá chỉ còn cách mình chưa đầy 10 mét nữa, tim cô đập hẫng đi một nhịp, Trình Hiểu Yên nhắm chặt mắt lại, cô xoay lưng về phía chiếc xe đang lao đến, bao bọc cô bé trong lòng mình.

Chiếc xe không thắng kịp cứ vậy đâm sầm vào Trình Hiểu Yên, hất tung cả cô và bé gái lên trời.

Trình Hiểu Yên bị văng lên theo quán tính rơi xuống rồi đập người vào kính chắn gió của chiếc xe, hình thành một vòng tròn bị bể với các vết nứt lan ra gần như toàn bộ bề mặt kính, sau cùng cô ngã xuống đất rồi lăn mấy vòng trên đường.

Vì phải ôm và bảo vệ đứa bé nên cả cơ thể cô theo bản năng căng cứng. Sau khi tiếp đất, lúc này cô mới từ từ thả lỏng vòng tay đang ôm cô bé.

Ban đầu cô chỉ cảm nhận được một cơn đau đến mức nghẹt thở ở vùng eo khi bị chiếc xe đâm vào, vì bị tác động mạnh ngay phần cột sống nên thân trên và thân dưới cảm giác như bị gãy làm đôi.

Nhưng đó mới chỉ là cơn đau ở phần eo, sau khi bắt đầu thả lỏng cánh tay ôm đứa bé, cô lúc này mới cảm nhận được nỗi đau đang lan ra toàn thân.

Trình Hiểu Yên cảm thấy như toàn bộ các khớp xương trong cơ thể dường như bị vỡ vụn, tách rời, cô không thể động đậy nổi dù chỉ một ngón tay.

Bất ngờ hứng chịu cơn đau dữ dội làm não bộ cô gần như tê liệt hoàn toàn, bây giờ thậm chí đến cả hít thở thông thường đối với Trình Hiểu Yên cũng vô cùng khó khăn.

Mọi người xung quanh chứng kiến cảnh tượng vừa rồi thì vô cùng sợ hãi mà hét toáng lên, ai nấy đều bụm chặt miệng vì sốc, đôi mắt trừng lớn bất ngờ và hoảng sợ.



Những cô gái sợ hãi ôm lấy nhau thốt lên “Ôi trời ơi, làm sao đây? Chết người rồi!”

Vài người nhanh chóng gọi cho xe cấp cứu đến, vài người lấy điện thoại ra ghi hình lại cảnh tượng này và phát tán lên mạng.

Mọi người xôn xao vây quanh Trình Hiểu Yên. Giữa đám đông đang xì xào la hét, một giọng nói trong trẻo bỗng cất lên khiến xung quanh chợt im lặng “Trình Hiểu Yên?”

Một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp từ trong đám người bước lên phía trước.

Trình Hiểu Yên nghe thấy có người gọi tên mình thì chầm chậm nâng tầm mắt lên nhìn. Đường Nguyệt?

“Trình Hiểu Yên!!! Cô làm sao vậy? Trời đất ơi, chuyện gì xảy thế này? Này, cô có nghe được tôi nói gì không? Cô phải giữ tỉnh táo đấy, không được nhắm mắt! Dù có buồn ngủ thế nào cũng tuyệt đối không được nhắm mắt!” Sau khi xác nhận người đang nằm trên nền đất với một vũng máu đáng sợ thực sự là Trình Hiểu Yên, Đường Nguyệt liền lao đến quỳ xuống bên cạnh cô, không ngừng run rẩy xem tình hình vết thương.

Đường Nguyệt cả người run lên bần bật, nước mắt rưng rưng chực trào, cô quay sang gào lên với mọi người đứng gần đó “Ai đó mau gọi cấp cứu đi, ai đó giúp chúng tôi đi!!!”

Lúc này một người đàn ông vội chạy đến bên cạnh Đường Nguyệt, đưa tay ôm lấy hai vai cô “Em làm sao vậy Nguyệt Nguyệt? Có chuyện gì xảy ra?”

Đường Nguyệt nhìn thấy người đến là Quang Hạo thì như nhìn thấy hy vọng sống mà víu chặt gấu áo anh, ngón tay không ngừng chỉ chỉ vào Trình Hiểu Yên “Hiểu Yên… cô ấy là Hiểu Yên.”

“Em nói cái gì?” Quang Hạo sửng sốt mở to mắt, anh đưa mắt nhìn xuống cô gái đang nằm trong vũng máu trước mặt. Đúng thật là Trình Hiểu Yên!

Cả người Quang Hạo bỗng chốc cũng trở nên cứng đờ, anh cố gắng giữ bình tĩnh lấy điện thoại ra gọi cho xe cấp cứu nhưng những ngón tay run rẩy đã bán đứng sự điềm tĩnh đó.

Trình Hiểu Yên hô hấp ngày càng yếu ớt và ngắt quãng. Cô đưa tay kéo lấy vạt váy của Đường Nguyệt, đôi môi khô khốc khẽ mấp máy “Đứ… đứa…. b…. bé…”

“Đứa bé?” Biết Trình Hiểu Yên đang hỏi đứa bé bán hoa mà vừa nãy cô đã cứu, Đường Nguyệt đưa mắt nhìn xung quanh tìm kiếm thì nhìn thấy một vài cô gái đã ôm và che mắt cô bé lại, không để cô bé nhìn thấy hiện trường tai nạn đẫm máu này.

“Đứa bé không sao, cô đã cứu được đứa bé rồi.” Đường Nguyệt lên tiếng trấn an Trình Hiểu Yên, giọng cô vì không kìm được xúc động mà nức nở, nhưng vẫn cố gắng mỉm cười với cô ấy.

Trình Hiểu Yên nghe vậy thì khoé miệng yếu ớt cong lên, cơ thể cô dần thả lỏng, tầm mắt trở nên mờ dần rồi tối sầm lại. Những tiếng xì xào ồn ào xung quanh cũng bắt đầu trở thành những tiếng ong ong, hơi thở vốn đã yếu ớt của Trình Hiểu Yên tắt hẳn.

Nhận thấy sự khác thường Trình Hiểu Yên, tim Đường Nguyệt đập hẫng đi một nhịp, giọng cô run rẩy “Trình Hiểu Yên? Trình Hiểu Yên? Cô đừng đùa mà. Cô mau dậy đi Trình Hiểu Yên! Quản lý Trình!!!” Từng giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên má Đường Nguyệt, cô không ngừng lay lay người Trình Hiểu Yên rồi gào khóc.

Quang Hạo cố gắng khắc chế sự sợ hãi, anh tiến gần đưa tay lên mũi cô kiểm tra hơi thở, sau khi xác nhận mấy lần, Quang Hạo ánh mắt đau xót im lặng cúi thấp đầu.

Không khí xung quanh đột ngột trầm xuống, ngoại trừ tiếng gào khóc thảm thiết của Đường Nguyệt vang vọng, không một ai lên tiếng nữa. Ai nấy đều cảm thấy xót xa thay cho cô gái trẻ đẹp mà bất hạnh này.