Vẻ mặt Lâm Ngữ Yến có chút khó xử, cô ngập ngừng lên tiếng muốn từ chối "Chắc là không tiện lắm, chỉ có hai người chúng..."
Nhưng còn chưa để Lâm Ngữ Yến nói xong, Ân Kỳ đã ngắt lời "Dự án phim sắp tới mà chúng ta cùng tham gia, chị đã qua đọc kịch bản chưa? Tôi có một số đoạn không hiểu lắm, muốn được thỉnh giáo chị. Chúng ta đã cùng quay nhiều gameshow như vậy, sắp tới còn đóng chung một bộ phim, chi bằng nhân cơ hội này kết bạn với nhau, chị thấy sao? Trong giới showbiz, việc kết thêm được một người bạn đồng nghĩa với việc mối quan hệ của chị lại rộng ra thêm một vòng, không phải là rất tốt sao?"
Lần này Lâm Ngữ Yến có phần do dự, lời của Ân Kỳ nghe có vẻ rất thuyết phục. Dù sao cũng chỉ là một bữa cơm bình thường, cũng không phải làm chuyện gì lén lút mờ ám.
Hơn nữa quả thực sắp tới bọn họ sẽ cùng tham gia vào một dự án phim, trở bạn diễn của nhau, việc mời nhau một bữa cơm cũng không có gì là quá đáng.
Ngược lại nếu cô từ chối cậu ta bữa cơm này thì mới là không hợp lý lẽ. Nghĩ vậy, Lâm Ngữ Yến gật đầu đồng ý, cô lịch sự cười đáp "Được thôi."
****
"Tối nay cảm ơn chị nhiều lắm, tôi đã biết thêm được rất nhiều khía cạnh mới về ngành diễn xuất." Ân Kỳ nở nụ cười tươi sáng chói.
Lâm Ngữ Yến xua xua tay "Không cần khách sáo. Cảm ơn cậu về bữa tối hôm nay, lần tới để tôi mời cậu."
Ngừng một lúc, Lâm Ngữ Yến quay sang nhận thẻ phòng từ nhân viên lễ tân rồi phẩy phẩy trước mặt Ân Kỳ "Tôi có thẻ rồi, lên trước nhé. Chúc cậu buổi tối tốt lành." Dứt lời Lâm Ngữ Yến liền sải bước về phía thang máy.
Ân Kỳ thấy vậy cũng vội vàng nhận lấy thẻ phòng rồi đuổi theo phía sau Lâm Ngữ Yến "Cùng đi đi."
Lâm Ngữ Yến hơi quay đầu, cô không nói gì chỉ mỉm cười coi như đáp lại. Hai người yên lặng cùng đứng đợi thang máy.
"Ding" một tiếng, cửa thang máy mở ra, Lâm Ngữ Yến và Ân Kỳ lần lượt đi vào.
Theo sau hai người là một người đàn ông độ chừng 30 tuổi vận đồ thể thao, trên tay anh ta cầm chai nước suối và xách một túi thể thao bản to màu đen. Có lẽ là một vị khách nào đó cũng đang thuê phòng ở khách sạn này. Trán anh ta lấm tấm mồ hôi, hơi thở cũng có chút không ổn định, có vẻ như vừa đi tập thể dục đêm về.
Lâm Ngữ Yến cũng không để ý mấy, cô bước vào trong rồi tự nhiên đưa tay bấm số tầng của mình, tầng 3. Người đàn ông bước vào sau cũng đưa tay bấm tầng số 4.
Thấy còn mỗi Ân Kỳ là chưa bấm Lâm Ngữ Yến lên tiếng nhắc "Cậu không định bấm tầng à?"
Ân Kỳ tự nhiên đáp lời "Tôi cùng tầng với chị.
"Vậy sao?" Lâm Ngữ Yến có chút nghi hoặc cau mày, cô rõ ràng nhớ rằng mình và Phương Trúc là hai người duy nhất trong đoàn đặt phòng ở tầng 3. Vậy mà bây giờ ở đâu lại lòi ra thêm một Ân Kỳ cũng ở tầng 3 thế này? Hay là cô đã nhớ nhâm chăng? Thật quái lạ.
Đang suy nghĩ miên man, thang máy lại "ding" một tiếng rồi mở ra. Thấy đã đến tầng 3, Lâm Ngữ Yến sải bước ra ngoài rồi quẹo phải, đi về hướng phòng mình.
Đi được nửa đường, Lâm Ngữ Yến quay sang nhìn Ân Kỳ, người vẫn còn đang đi theo mình, bước chân cô khẽ dừng lại "Cậu còn chuyện gì sao?"
Ân Kỳ vẻ mặt hồn nhiên lắc đầu "Không có."
Lâm Ngữ Yến nghiêng đầu "Vậy sao cậu không về phòng mình đi?"
Ân Kỳ mỉm cười rạng rỡ "Tôi đang đi về đây. Phòng tôi cũng ở hướng này."
Hoá ra là vậy, Lâm Ngữ Yến gật gật đầu rồi cũng không nói gì nữa mà đi thẳng về phòng mình.
Nhìn thấy Ân Kỳ dừng lại ở phòng đối diện, Lâm Ngữ Yến có chút ngạc nhiên quay sang hỏi "Hoá ra phòng của cậu ở đối diện phòng tôi sao? Ớ đến đêm thứ ba rồi mà tôi mới biết đấy."
"Vốn dĩ tôi ở tầng 2, nhưng hôm qua phòng tôi có chuột, nên đã nhờ nhân viên khách sạn đổi phòng cho mình.
Tôi cũng không ngờ là lại trùng hợp đến vậy, ở đối diện phòng chị." Ân Kỳ đôi mắt có chút khác lạ nhưng miệng vẫn cười tươi.
Lâm Ngữ Yến 'ổ lên một tiếng, nhướng mày gật gù "Ra là vậy. Vậy cậu ngủ ngon nhé. Tạm biệt."
Dứt lời cô mở cửa bước vào trong. Ân Kỳ thấy vậy vội tiến lên vài bước, anh còn định nói gì đó thì nghe thấy bên trong vọng ra giọng nói trong trẻo có phần hào hứng, làm động tác của anh khựng lại "Chị về rồi sao chị Ngữ Yến."
Cánh cửa khép dần rồi đóng chặt lại, Ân Kỳ vẫn còn đứng trước phòng cô nghiêng đầu, biểu tình có chút nghi hoặc. "Chị ấy ở cùng với quản lý sao?" Ân Kỳ tự mình lẩm bẩm một lúc rồi cũng xoay người mở cửa đi vào phòng.
Lúc này, trong một góc phía xa ở tầng 3, người đàn ông mặc đồ thể thao lúc nãy ở trong thang máy cùng Ân Kỳ và Lâm Ngữ Yến đang vô cùng phấn khích xem lại những bức ảnh mà anh ta đã chụp được.
Anh ta mở điện thoại lên, hào hứng gửi tin nhắn báo cáo "Đã chụp được ảnh Lâm Ngữ Yến và Ân Kỳ ở cùng tầng khách sạn. Hai người họ ở phòng đối diện nhau nhưng tôi đã chụp được ảnh hai người cùng đứng trước cửa của một căn phòng. Có thể giật tít một chút."
****
Thành phố Bắc, biệt thự Mộng Yên
Lâm Ngữ Yến vừa về tới nhà liền bắt gặp Phàm Dực đang ngồi ở sofa phòng khách với khuôn mặt đen xì. Không biết Phàm Dực lại đang bực dọc chuyện gì?
Lâm Ngữ Yến mỉm cười tiến về phía anh, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh "Sao giờ này anh lại ở nhà? Chờ tôi về sao?"
Phàm Dực quét đôi mắt sắc lạnh sang nhìn Lâm Ngữ Yến làm cô có chút giật mình, điều gì đã làm Phàm Dực tức giận đến mức này?
Lâm Ngữ Yến giả vờ điềm tĩnh, cô mỉm cười quan tâm thăm hỏi, nhưng đôi mắt không giấu được sự lo lắng trong đó "Đã có chuyện gì xảy ra sao? Ai đã chọc anh giận ư?"
"Cô đã làm gì tự mình còn không rõ sao? Rốt cuộc cô xem tôi là cái gì? Cuộc hôn nhân này là trò đùa của cô sao?"
Phàm Dực giống như bị kích hoạt công tắc phẫn nộ, anh gầm lên rồi đập tờ báo lên bàn trà trước mặt trong sự sợ hãi của Lâm Ngữ Yến.
Lâm Ngữ Yến giật bắn mình trước sự giận dữ của Phàm Dực. Từ lúc quen biết cho đến nay cô chưa từng thấy qua anh tức giận như vậy bao giờ.
Cô ngỡ ngàng nhìn Phàm Dực rồi đưa mắt nhìn xuống tờ báo trên bàn.
Ngay trang nhất mặt báo, là bức hình cô và Ân Kỳ đang đứng cùng nhau trước cửa của một phòng khách sạn, bên dưới còn có thêm hai tấm ảnh đi kèm.
Một tấm là cô cùng Ân Kỳ đang vừa dùng bữa vừa cười nói vui vẻ trong nhà hàng, tấm còn lại là cô và Ân Kỳ cùng bước ra tầng 3 của khách sạn.
Tiêu đề của tin hẹn hò này được viết bằng dòng chữ bản to vô cùng hút mắt, nằm chễm chệ ngay đầu trang báo
"Diễn viên Lâm Ngữ Yến và ca sĩ Ân Kỳ đang hẹn hò. CP là thật!!!"