Mấy ngày tiếp theo, Lâm Ngữ Yến vẫn đều đặn chăm chỉ đi quay quảng cáo và chụp hình tạp chí. Nhưng hiện tại cô đang trên đường đến Quân Thuy để xin nghỉ phép một thời gian.
Có lẽ là do gần đây nhận lời tham gia quá nhiều gameshow và liên tục quay chụp quảng cáo, Lâm Ngữ Yến bắt đầu cảm thấy có chút lười biếng cùng mệt mỏi.
Hơn nữa, cô cũng muốn tạm ngừng công việc để dành thêm thời gian ở bên cạnh Phàm Dực. Dù sao thì tình cảm của cả hai cũng vừa mới chớm nở, đây là thời gian quan trọng để vun đắp và bồi dưỡng.
Bánh xe dừng trước cổng chính công ty giải trí Quân Thuy, Lâm Ngữ Yến tháo dây an toàn, quay sang nói với
Phương Trúc "Em nói mình cần phải sắp xếp lại một số đồ đạc ở văn phòng phải không? Em cứ đi thẳng đến đó đi. Không cần đi theo chị. Chị vào gặp giám đốc Ngô một lát rồi ra ngay."
Phương Trúc gật gật đầu "Vâng, vậy lát nữa chúng ta gặp nhau ngoài xe."
Trước văn phòng làm việc của Ngô Quân, Lâm Ngữ Yến đưa tay gõ nhẹ ba tiếng "Cốc, cốc, cốc"
"Vào đi." Giọng của Ngô Quân từ bên trong truyền ra.
Cánh cửa nhẹ nhàng được vặn mở, nhưng còn chưa kịp bước vào trong bàn chân Lâm Ngữ Yến đã khựng lại.
Trong phòng không chỉ có Ngô Quân mà còn có một người khác.
Là một cô gái trông rất xinh xắn cùng với đôi mắt to tròn và chiếc miệng nhỏ đáng yêu. Cô gái đang ngồi quay lưng về phía cửa nghe thấy tiếng động thì liền quay lại.
Trong giây lát, tầm mắt của Lâm Ngữ Yến và cô gái chạm nhau giữa không trung, hai người lịch sự mỉm cười gật đầu với đối phương thay cho lời chào hỏi.
"Cô tới rồi sao? Đợi tôi một lát nhé." Ngô Quân gật đầu với Lâm Ngữ Yến rồi lại dời tầm mắt về phía cô gái ngồi đối diện "Vậy chúng ta cứ quyết định vậy nhé. Tôi sẽ gửi email bản hợp đồng cho cô. Chúc cho chúng ta hợp tác vui vẻ!"
Nói rồi Ngô Quân chìa về phía cô gái, cô cũng mỉm cười ngọt ngào đưa tay bắt lấy tay của anh ta.
"Lâm Ngữ Yến!" Sau khi cô gái rời đi, Ngô Quân ngồi ở bàn làm việc phải gọi đến lần thứ ba thì Lâm Ngữ Yến mới giật mình hoàn tỉnh.
"Cô nghĩ gì mà suy tư dữ vậy?"
Đôi mắt Lâm Ngữ Yến có chút thất thần, cô đứng dậy đi đến vị trí đối diện Ngô Quân rồi kéo ghế ngồi xuống "Xin lồi, tôi có chút mất tập trung."
Ngô Quân cũng không để ý lắm, anh ta vừa kiểm tra gì đó trên máy tính vừa cất giọng hỏi "Cô muốn xin nghỉ phép sao?"
"Ừm."
"Bao lâu thế?" Ngô Quân mắt vẫn không rời khỏi máy tính, tiếp tục hỏi.
"Khoảng 3 tuần." Lâm Ngữ Yến có chút buồn chán, cô vừa nghịch móng tay vừa đáp.
Sau khi hoàn tất hoãn lịch làm việc của Lâm Ngữ Yến trên máy tính, Ngô Quân thoải mái ngả lưng vào ghế, đưa mắt nhìn cô "Ừm, cứ quyết định vậy đi."
Cuộc hội thoại kết thúc một cách nhanh gọn, Lâm Ngữ Yến cũng không nán lại thêm mà liền rời khỏi công ty.
Vừa đi cô lại vừa chìm vào dòng suy nghĩ miên man. Cô gái vừa nãy mà cô gặp ở trong phòng làm việc của Ngô Quân trông thực sự rất quen mặt, nhưng cô lại không tài nào nhớ ra mình đã gặp cô ấy ở đâu?
Mải mê suy nghĩ một hồi, không biết từ lúc nào mà cô đã đi ra đến cổng. Lâm Ngữ Yến hít một hơi sâu, tận hưởng bầu không khí lành lạnh sảng khoái vào đợt cuối xuân ở thành phố Bắc.
Nếu đã không nhớ ra thì thôi vậy, Lâm Ngữ Yến quyết định vứt suy nghĩ đó ra sau đầu rồi tiến về phía chiếc xe van đen đậu gần đó.
Từ xa cô đã nhìn thấy Phương Trúc một thân váy xanh lam, vừa đứng chờ ở đầu xe vừa cúi đầu xem điện thoại,
Lâm Ngữ Yến gương mặt giãn ra, khoé miệng vô thức mỉm cười "Bên ngoài lạnh như vậy sao em không vào xe chờ?"
Phương Trúc nghe thấy giọng của Lâm Ngữ Yến thì liền ngẩng đầu lên "Em cũng vừa xong thôi. Vả lại thời tiết cũng không lạnh lắm, mát mẻ dễ chịu." Nói đoạn Phương Trúc xoay người kéo mở cửa xe cho Lâm Ngữ Yến
"Chúng ta về thôi chị."
Bánh xe chậm rãi di chuyển, chiếc van đen chạy băng băng trên con đường, Lâm Ngữ Yến ung dung thoải mái đưa mắt nhìn ra ngoài ô cửa sổ, ngắm nhìn cảnh vật lướt qua trước mắt.
Giữa bầu không khí yên lặng cùng tiếng nhạc du dương được phát trên xe, Lâm Ngữ Yến hai mắt díp lại, cô thiếu chút nữa là chìm vào giấc ngủ thì bị tiếng la đột ngột Phương Trúc làm cho giật mình.
Cô đưa mắt nhìn sang thì thấy Phương Trúc đang cau mày bĩu môi, bộ dáng trông rất uất ức "Có chuyện gì vậy?"
Phương Trúc chìa điện thoại ra trước mặt Lâm Ngữ Yến "Chị nhìn xem cô gái này. Vừa nãy gặp cô ấy ở Quân Thuy, em lỡ va trúng cô ấy một cái sau đó liền xin lỗi ngay. Nhưng cô ta tính tình vô cùng kì cục hung dữ, cô ấy trừng mắt lườm em rồi còn mắng em bị mù. Các đồng nghiệp xung quanh nói cô ấy là diễn viên đến từ thành phố
Nam mới vừa gia nhập công ty. Em lên mạng tra nãy giờ mới ra. Cũng chẳng phải sao hạng A mà kiêu căng thật đấy!"
Phương Trúc giống như đứa trẻ ở trường bị đám bạn bắt nạt nên về nhà méc bố mẹ, có bao nhiêu uất ức đều trút ra hết, kể cho Lâm Ngữ Yến nghe.
Lâm Ngữ Yến nghe vậy thì đầu mày nhíu lại, rốt cuộc là ai lại ngang ngược như vậy? Cô đưa mắt nhìn xuống điện thoại Phương Trúc, trên màn hình điện thoại là ảnh của một cô gái trẻ trông rất xinh xắn đáng yêu. Nhưng mà chờ chút đã, đây chẳng phải là cô gái mà cô đã chạm mặt ở phòng Ngô Quân vừa nãy sao?
"Là cô ấy sao?" Lâm Ngữ Yến ngạc nhiên thốt lên.
Phương Trúc gật mạnh đầu chắc nịch "Đúng vậy, cô ấy là diễn viên mới. Lúc ở thành phố Nam từng là nghệ sĩ dưới trướng công ty giải trí Quang Đại. Tuy chỉ là người mới nhưng cô ấy lại có rất nhiều tài nguyên, góp mặt vào không ít các bộ phim truyền hình nối tiếng. Nhưng không biết vì sao cô ấy lại rời khỏi Quang Đại và đến thành phố Bắc gia nhập Quân Thuy. Nhưng nói chung tính tình cô ấy thật kiêu căng quá thể đáng. Chị cũng tránh tiếp xúc với cô ta nhé. Sau này nếu trong dự án nào của chị mà có cái tên Trình Hiểu Yên xuất hiện thì em sẽ lập tức đi tìm Ngô giám đốc đổi giúp chị."
Lâm Ngữ Yến vốn đang chăm chú lắng nghe với vẻ mặt có chút nghi hoặc thì đột nhiên thất kinh thốt lên "Cái gì?
Em vừa nói gì? Cô ấy tên Trình Hiểu Yên?"
"Đúng vậy ạ. Có chuyện gì sao chị?" Phương trúc vẻ mặt ngơ ngác hỏi. Cô không hiểu vì sao Lâm Ngữ Yến lại phản ứng dữ dội đến vậy.
Lâm Ngữ Yến gương mặt tái nhợt nhìn chăm chăm vào màn hình điện thoại Phương Trúc.
Nếu cô gái đó là Trình Hiểu Yên, vậy kiếp trước của cô ấy... chính là Lâm Ngữ Yến?