Lâm Ngữ Yến mạnh mẽ phản bác lời của Lộ Lộ, nhưng sự sợ hãi và hoang mang lại hiện rõ trong đôi mắt cô, khó lòng che giấu “Cô nói dối! Đúng là nực cười, làm sao một chuỗi vòng lại cỏn con có thể gây ra cớ sự như vậy chứ!”
Trước lời phản bác của Lâm Ngữ Yến, Lộ Lộ điềm tĩnh nhướng mày “Chuỗi vòng thạch anh đó, cô từ nhỏ đã được mẹ mình cho đeo, nhưng cô có biết nguồn gốc của nó không?”
Câu hỏi của Lộ Lộ khiến Lâm Ngữ Yến rơi vào trầm mặc. Đúng là ở kiếp trước, từ lúc cô bắt đầu có ý thức đã thấy mình mang trên tay chuỗi vòng và vẫn luôn đeo cho đến tận lúc trưởng thành, chưa một lần tháo ra.
Nhưng còn về nguồn gốc của nó thì cô thực sự không rõ, mẹ cô cũng chưa từng đề cập đến chuyện này bao giờ. Chỉ biết bà rất xem trọng chuỗi vòng, không cho phép cô tháo ra dù chỉ một khắc.
Thấy vẻ bối rối trên gương mặt Lâm Ngữ Yến, Lộ Lộ hừ lạnh khinh khỉnh lên tiếng giải đáp “Chuỗi thạch anh đen đó là món quà mà Cô Cô đã tặng cho người mẹ ở kiếp sống trước của cô, Hạ Kiều, sau khi được cô ta giúp đỡ. Từ lúc cô chỉ mới là một phôi thai bé tí ở trong bụng Hạ Kiều, Cô Cô đã nhìn thấy được trước số phận bất hạnh và cái chết oan mà cô sẽ gặp phải trong tương lai. Vậy nên chị ấy đã tặng cô một chuỗi thạch anh đen đã được ban phước lành.
Về nguyên lý hoạt động của chuỗi vòng, nó sẽ hấp thụ khí vận vốn có của người sở hữu và hoàn trả vận khí ngược lại. Vì vậy ở trường hợp của cô, chuỗi vòng có tác dụng giúp cô gặp dữ hoá lành, chuyển nguy thành an. Nhưng chuỗi vòng sẽ không thể giúp cô tránh được cái chết mà số phận đã định sẵn cô sẽ gặp phải.”
Ngừng một đoạn, Lộ Lộ quét đôi mắt sắc lạnh liếc nhìn Lâm Ngữ Yến đang mang vẻ mặt mông lung ở phía đối diện, nét mặt cô ta không còn vẻ khinh khỉnh mà dần trở nên nghiêm túc, ngữ khí thêm phần trầm xuống “Tuy nhiên, chuỗi vòng sở hữu một khả năng đặc biệt... nếu người sở hữu nó chết đi một cách oan uổng, chuỗi vòng sẽ có thể hồi sinh người đó... duy chỉ một lần... Bản thân chuỗi thạch anh đen sau khi hồi sinh chủ nhân của nó ngay tức thì cũng sẽ mất đi năng lực và hoàn toàn trở lại thành một chuỗi đá bình thường.
Nói đoạn Lộ Lộ hít sâu một hơi, trở lại trạng thái ung dung thoải mái “Nhưng sở hữu khả năng đặc biệt đến vậy, chuỗi thạch anh đen đương nhiên cũng có khiếm khuyết. Khuyết điểm duy nhất của nó chính là nếu người sở hữu chiếc vòng là người có bản mệnh tốt, sẽ phát sinh tình huống phản ứng ngược... Cũng chính là nói do Phàm Dực trời sinh vốn có bản mệnh tốt, nên việc anh ta nắm giữ trong tay chuỗi thạch anh đen đã gây nên sự phản tác dụng và là nguyên nhân gián tiếp gây nên những khốn đốn cùng cái chết oan của anh ta ở kiếp trước.
Lâm Ngữ Yến ở đối diện cả buổi chỉ biết im lặng lắng nghe, một lời cũng không thốt lên được. Đôi mắt cô tràn ngập sự hoang mang tột độ, mông lung sợ hãi, cả người vô thức run rẩy không ngừng.
Né đông tránh tây, cố gắng nghĩ cách giúp anh thoát khỏi tai hoạ và cái chết oan ở kiếp trước, nhưng rốt cuộc người đã đem lại tất cả những đau khổ cho Phàm Dực lại là chính bản thân cô sao?
Lâm Ngữ Yến khẽ mấp máy đôi môi khô khốc, giọng điệu run rẩy lắp bắp “Cô... cô nói dối..”
Lộ Lộ hừ lạnh một tiếng “Lời ta nói là thật hay giả, trong lòng cô lúc này ắt hẳn cũng đã tự có đáp án.”
Hốc mắt Lâm Ngữ Yến chợt cảm thấy cay xè, một giọt nước mắt nóng hổi khẽ lăn dài trên đôi má. Trái tim cô giờ phút này như bị ai đó bóp nghẹt, đau đến mức khó thở.
Trạng thái tinh thần của Lâm Ngữ Yến hoàn toàn sụp đổ, cả người giống như bị rút cạn sức lực, mềm nhũn gần như sắp không thể chống đỡ được nữa.
NOVEL TOON
Hoá ra đây là cái giá của sự thật mà Lộ Lộ đã nhắc đến từ trước. Cảm giác tội lỗi và dằn vặt này đang từng chút từng chút một giằng xé linh hồn cô, phá nát đi hết niềm hạnh phúc và sự vui vẻ mà cô đang có. Lâm Ngữ Yến thất tha thất thểu rời khỏi quán cà phê, muốn trốn tránh sự thật tàn nhẫn này.
“Chị Ngữ Yến!” Vừa bước ra khỏi quán cà phê, đôi mắt vô hồn của Lâm Ngữ Yến đã bị tiếng la thất thanh của Phương Trúc kéo lại.
Phương Trúc vừa khóc bù lu bù loa vừa từ phía xa chạy tới. Cô lao đến ôm chằm lấy Lâm Ngữ Yến, thậm chí còn khóc to hơn cả lúc nãy, vừa nức nở vừa lên tiếng, lời nói ra đứt quãng “Chị đã đi đâu vậy chứ! Em đi mua nước quay... quay lại không thấy chị, em đã rất... đã rất lo lắng... Em đi tìm khắp nơi nhưng vẫn không tìm ra... Em còn tưởng.... em còn tưởng chị đã xảy ra chuyện gì...
Lâm Ngữ Yến sắc mặt trắng bệch, trông vô cùng lừ đừ mệt mỏi, nhưng vẫn cố gắng nặn ra một nụ cười “Chị không sao. Xin lỗi đã làm em lo lắng”
Phương Trúc lúc này đã bình tĩnh hơn đôi chút, cô ngừng khóc, nhưng giọng vẫn còn nức nở “Chị đã đi đâu vậy? Em tìm chị khắp nơi nhưng không thấy”
Lâm Ngữ Yến lần nữa nặn ra một nụ cười đầy gượng gạo “Chị nhìn thấy một tiệm cà phê nên ghé vào.”
“Tiệm cà phê? Ở đâu chứ?” Phương Trúc lấy làm lạ nhìn ngó xung quanh. Rõ ràng là ở đây chẳng có lấy một tiệm cà phê nào cả.
Lâm Ngữ Yến xoay người định chỉ tay về phía sau lưng thì lúc này cô mới ngỡ ngàng nhận ra lều bạt trắng cùng tấm bảng hiệu tiệm cà phê của thần mà cô vừa ghé vào đã biến mất một cách đầy bí ẩn từ lúc nào không hay. Giống như đã bốc hơi khỏi thế giới này vậy.
Dương lúa Lâm Mi Vấn vẫn còn mơ mơ hồ hồ nhìn nhăm nhăm mảnh đất Đương lúc Lâm Ngữ Yến vẫn còn mơ mơ hồ hồ nhìn chăm chăm mảnh đất trống trơn trước mặt, giọng nói của Phương Trúc lần nữa kéo cô về hiện tại “Chị Ngữ Yến, anh Giang Mặc vừa nhắn tin cho em, anh ấy bảo ông chủ Phàm đã đến thành phố Nam... Anh ấy hiện tại đang ở khách sạn Bản Dạ đợi chị.