“Em cũng không rõ mục đích thật sự là gì, nhưng một người phụ nữ tên Cô Cô đã hoán đổi thân phận của em và Lâm Ngữ Yến. Vậy nên kiếp này em đã sống dưới thân phận là tiểu thư Lâm gia. Còn Lâm Ngữ Yến thật đã trở thành Trình Hiểu Yên.” Lâm Ngữ Yến vừa nói bàn tay vừa tinh nghịch vẽ vòng tròn lớn nhỏ, lặp đi lặp lại trên vòm ngực Phàm Dực.
Phàm Dực bị cô trêu đến buồn buồn, anh đưa tay giữ lấy bàn tay thon dài không an phận của Lâm Ngữ Yến, gật gù lên tiếng “Ừm, chuyện này anh cũng đã mơ hồ đoán được.
Lâm Ngữ Yến nghe vậy thì lấy làm ngạc nhìn ngước lên “Anh đã đoán được rồi sao? Làm thế nào cơ?”
“Bức hình diễn viên Trình Hiểu Yên đến từ thành phố Nam mà em đưa anh xem. Khuôn mặt đó, chính là của Lâm Ngữ Yến kiếp trước.”
Hoá ra là vậy, Lâm Ngữ Yến gật gù. Lúc này, một ý nghĩ chợt xẹt qua trong đầu cô “Vậy kiếp trước anh và Lâm Ngữ Yến cũng..”
Hai chữ ‘kết hôn còn chưa kịp bật ra khỏi miệng, Phàm Dực đã ngay lập tức cau mày lắc đầu, vẻ mặt lộ rõ sự chán ghét “Không. Kiếp trước Lâm Ngữ Yến đã kết hôn cùng Dương”
“Anh... ghét Lâm Ngữ Yến?” Cô nhạy bén nhận ra sự khác lạ của anh khi nhắc đến cô ta.
Ánh mắt Phàm Dực loé lên tia căm ghét “Ừ. Anh cực kỳ chán ghét cô ta. Người phụ nữ đó là kẻ hèn hạ và đáng ghê tởm nhất mà anh từng gặp.”
Ngừng một lúc, Phàm Dực lại tiếp tục “Cô ta đã ở sau lưng Dương ngoại tình cùng Phàm Huân, con riêng của bố anh và một người phụ nữ tên Hà Thiên
Dao. Anh cũng không rõ bằng cách nào mà ở kiếp trước Phàm Huân đã trèo
lên được chiếc ghế phó chủ tịch của tập đoàn Thế Vũ của Thế gia. Nhưng từ sau khi nắm giữ vị trí đó trong tay, hắn năm lần bảy lượt chèn ép, cạnh tranh cùng Hoằng Dạ nhưng bất thành.
Sau đó vì để có thể hạ bệ Hoằng Dạ và Tô gia, hắn ta và Lâm Ngữ Yến đã câu kết với nhau, lên kế hoạch hại chết Dương và đổ tội giết em ấy lên đầu anh. Lâm Ngữ Yến khi đó đã bỏ ma tuý vào chén canh của anh và chuốc thuốc mê Dương, khiến em ấy mơ mơ màng màng mất đi sức chống trả, rồi sai một người khác ra tay giết chết em ấy.
Một ngày trước khi anh bị hành quyết, Lâm Ngữ Yến đã đến nhà giam tìm gặp và kể cho anh nghe hết toàn bộ kế hoạch mà cô ta và Phàm Huân đã thực hiện. Duy chỉ có danh tính của tên hung thủ đã ra tay với Dương là cô ta không nói. Điều duy nhất mà cô ta tiết lộ về kẻ đó chính là hắn ta là một người thân thiết kề cận bên anh. Vậy nên bây giờ anh vẫn đang âm thầm điều tra và tìm kiếm cho ra kẻ phản bội đó.
Một sự chua xót ngập tràn trong đôi mắt Lâm Ngữ Yến, sống mũi chợt cô chợt cay xè, vành mắt đỏ hoe có chút đau nhức.
Anh đã phải trải qua chuyện kinh khủng gì thế này? Khi đó, nghe Trạch Siêu kể về việc anh bị vu oan giá hoạ và phải nhận án tử, cô đã không thể tưởng tượng nổi mọi chuyện lại khủng khiếp đến nhường này.
Lâm Ngữ Yến giang tay ôm chặt lấy Phàm Dực, bàn tay thon dài nhịp nhàng khẽ vỗ về anh “Không sao rồi. Đã không sao rồi. Xin lỗi đã để anh một mình đối mặt với mọi thứ. Bây giờ đã có em ở đây, em sẽ cùng anh vượt qua tất cả”
Nghe những lời vỗ về an ủi từ Lâm Ngữ Yến, đôi mắt Phàm Dực ánh lên tia ấm áp, khoé môi anh khẽ cong lên một cách dịu dàng, vòng tay ôm cô càng siết chặt.
Lúc này một ý nghĩ chợt xẹt qua trong đầu Lâm Ngữ Yến, cô bất ngờ à lên một tiếng rồi ngước lên nhìn anh “Vậy hoá ra đây là lý do mà anh đã vô cùng bài xích em ngay từ đầu? Vì em là Lâm Ngữ Yến?”
“Ừm, đúng vậy. Vậy nên vào ngày đầu tiên gặp em ở cục dân chính, vì gương mặt của em và gương mặt của Lâm Ngữ Yến mà anh biết quá khác biệt, anh đã rất sửng sốt và hoài nghi liệu em có phải là Lâm Ngữ Yến thật hay không. Sau này, càng tiếp xúc anh lại càng chắc chắn em tuyệt đối không phải là cô
ta."
Mọi thứ dần được sáng tỏ, những biểu cảm khác lạ hay những hành động khó hiểu của Phàm Dực trước đây, nay cũng đã có lời giải thích thoả đáng. Lâm Ngữ Yến gật gù, vẻ mặt thông suốt.
“Còn em thì sao? Anh cũng muốn nghe về cuộc sống ở kiếp trước của em. Khoảng thời gian còn lại ở trong nhà giam, anh từng nghe Trạch Siêu nói qua việc em đã trở thành quản lý của quán rượu Thử Thần của anh ta.”
Ánh mắt Lâm Ngữ Yến nhìn về một phía xa xăm, như chìm vào hồi ức “Năm đó nhờ có anh giúp đỡ, bọn người cho vay nặng lãi sau đó đã không còn tìm đến quấy phá em nữa. Nhờ vậy mà em mới có thể yên ổn học xong cấp ba. Sau khi tốt nghiệp, em đã không học lên tiếp đại học mà đã đi làm thêm ở rất nhiều chỗ để có thể kiếm tiền trả nợ và trang trải cuộc sống. Vào lúc em sắp kiệt sức vì phải làm cùng một lúc ba công việc, may mắn thay em đã nhận được lời mời làm quản lý nghệ sĩ từ giám đốc của một công ty giải trí. Em được trả lương rất cao cho công việc này, vậy nên rất nhanh sau em đã dành dụm đủ tiền để trả hết số nợ gốc cho Phó Hào.
Lúc đã dành dụm đủ số tiền, cùng với hi vọng được gặp lại anh lần nữa, em đã tìm đến quán karaoke Tinh Tú. Năm đó khi được anh giúp đỡ, em đã nghĩ anh là ông chủ ở đấy, là lão đại của Phó Hào, nhưng nào ngờ ông chủ nơi đó hóa ra lại là Trạch Siêu. Thông qua anh ấy em mới biết, anh vốn dĩ sống ở thành phố Bắc, hơn nữa anh đã kết hôn rồi. Lúc biết chuyện em đã thực sự rất thất vọng và triệt để từ bỏ việc tìm gặp lại anh. Không lâu sau em đã xin làm việc ở các quán rượu và vô tình gặp lại Trạch Siêu, anh ấy đã nhận em vào làm quản lý ở quán rượu Thử Thần”
Phàm Dực từ đầu đến cuối vẫn chăm chú lắng nghe câu chuyện Lâm Ngữ Yến kể, không có lấy một giây lơ đễnh.Ngưng một lúc, Lâm Ngữ Yến thu lại tầm mắt, thoát khỏi hồi tưởng, cô lần nữa ngước lên nhìn anh, đôi mắt ánh lên tia tiếc nuối “Vài năm sau đó, Trạch Siêu mới nói cho em biết, thông tin anh đã kết hôn chỉ là sơ suất và hiểu nhầm của anh ta. Còn cả việc anh mỗi năm vào ngày 17/11 đều sẽ bay đến thành phố Nam, ở quán karaoke Tinh Tú đợi em quay lại. Nhưng đáng tiếc khi em hay chuyện đã là một năm sau khi anh bị xét xử.
Nhìn thấy sự day dứt cùng buồn bã trên gương mặt Lâm Ngữ Yến, Phàm Dực cong | môi dịu dàng đặt một nụ hôn lên trán cô, giọng trầm trầm vang lên “Nhưng cuối cùng thì anh và Yên Yên của chúng ta cũng đã gặp lại được nhau. Đó mới là điều quan trọng nhất và may mắn nhất không phải sao?”
Nghe thấy Phàm Dực gọi một cái tên vừa xa lạ mà cũng vừa thân thuộc, Lâm Ngữ Yến có chút sửng sốt, nghiêng đầu tròn mắt nhìn anh “Yên Yên?”
“Sau này anh gọi em là Yên Yên được chứ? Biệt thự này cũng là được đặt theo tên của em.” Phàm Dực vừa nói vừa cưng chiều khẽ vuốt chiếc mũi cao thẳng của Lâm Ngữ Yến một cái.
Trong lòng Lâm Ngữ Yến lúc này như có dòng nước ấm róc rách chảy qua, vừa ngọt ngào vừa hạnh phúc, đến nỗi làm khoé môi cô không nhịn được niềm vui sướng mà cong lên, nhưng bề ngoài thì lại làm ra vẻ hờn dỗi “À, hoá ra anh vẫn chưa quên được Trình Hiểu Yên, nên mới lấy tên cô ấy đặt cho biệt thự.
“.” Phàm Dực dở khóc dở cười trước lời của Lâm Ngữ Yến, anh bật cười, vẻ mặt bất lực lắc đầu “Lần đầu trong đời anh thấy có người lại tự đi ghen với chính mình đấy”
Lâm Ngữ Yến cũng nhịn hết nổi mà bật cười thành tiếng. Quả nhiên, trêu chọc Phàm Dực vẫn luôn là một bộ môn thú vị yêu thích nhất của cô.