Lại thêm vài tuần trôi qua, mùa đông lại đến trên thành phố Bắc, vẫn là cái lạnh cắt da cắt thịt đấy, có lẽ dù là trôi qua bao nhiêu năm nữa người ta cũng khó lòng mà quen được với sự buốt giá này.
Sau khi loại bỏ Trình Hiểu Yên khỏi vai nữ chính trong bộ phim ‘Tháng ngày ta bên nhau’, bên phía đoàn phim phải chạy đôn chạy đáo tìm kiếm diễn viên thay thế và những phân cảnh trước đó có Trình Hiểu Yên xuất hiện đều phải quay lại toàn bộ.
Sự việc ngoài ý muốn xảy ra khiến cho thời gian ở đoàn phim của Phàm Dương bị kéo dài hơn so với dự kiến, nhưng anh cũng không than thở hay trách móc gì mà vô cùng chuyên nghiệp kiên nhẫn hợp tác diễn lại.
Tuy nhiên, điều này cũng không làm ảnh hưởng đến việc Lâm Ngữ Yến hoàn tất các cảnh quay của mình. Hay nói đúng hơn, vì lần này cô chỉ đóng vai phụ nên có rất ít phân đoạn, chẳng mấy chốc đã quay xong toàn bộ. Hiện giờ cô đang tập trung hoàn tất các lịch trình khác, chủ yếu là những buổi chụp hình tạp chí và ghi hình quảng bá cho các thương hiệu đã ký hợp đồng.
Ngô Quân vốn còn đang vui mừng vì dạo gần đây Lâm Ngữ Yến làm việc vô cùng đều đặn và tích cực làm mới hình ảnh thì lại nghe Phương Trúc báo rằng sau khi hoàn thành tất cả các lịch trình đã định trước, cô sẽ tạm thời không nhận thêm hợp đồng quảng cáo nào, cũng không tham gia gameshow hay dự án phim nào. Hỏi ra mới biết cô và Phàm Dực đã lên kế hoạch du lịch châu Âu, sẽ xuất phát ngay sau khi Lâm Ngữ Yến sẵn sàng.
Một tuần trước chuyến du lịch, Lâm Ngữ Yến vừa ngáp ngắn ngáp dài vừa gấp quần áo xếp vào vali, gương mặt vì thiếu ngủ và mệt mỏi mà có chút tái nhợt. Lúc này cửa phòng bỗng bật mở, Phàm Dực một thân tây trang bước vào phòng. Tầm mắt Lâm Ngữ Yến bị tiếng mở cửa kéo lên, nhìn thấy gương mặt Phàm Dực, khoé miệng cô bất giác cong lên nở nụ cười “Anh đi làm về rồi sao? Hôm nay có vẻ sớm hơn thường ngày?”
“Anh nghe Giang Mặc nói hôm nay em quay xong sớm nên cũng tranh thủ về sớm với em.” Nhìn thấy Lâm Ngữ Yến ngồi soạn quần áo với gương mặt xanh xao, đầu mày anh bất giác cau lại, lặng lẽ quan sát cô.
Dạo gần đây sức khoẻ Lâm Ngữ Yến có vẻ không được tốt, cô thường xuyên mệt mỏi, thiếu ngủ, ăn uống cũng thất thường không điều độ và đôi khi thậm chí còn bị chán ăn. Nhìn bờ xương quai xanh gầy gò ngày càng lộ rõ và gương mặt hốc hác của Lâm Ngữ Yến, có vẻ cô lại sụt cân. Phàm Dực thở dài tiến đến chỗ cô rồi ngồi xuống, bàn tay to lớn duỗi ra dịu dàng vuốt ve gò má cô “Em lại gầy đi rồi. Công việc nhiều lắm sao? Em không cần quá sức như vậy, từ từ thôi cũng được, nếu không kịp lịch quay của em thì chúng ta có thể dời lại vé.”
Lời quan tâm của Phàm Dực khiến trong lòng Lâm Ngữ Yến như có dòng nước ấm chảy qua, cô mỉm cười ngọt ngào, ánh mắt ngập tràn hạnh phúc “Em không sao, cũng gần sắp xong rồi. Chỉ còn 1 buổi ghi hình quảng cáo và 3 buổi chụp hình nữa là xong. Em rất mong chờ vào chuyến du lịch lần này đó! Dù sao cũng là lần đầu tiên chúng ta đi du lịch cùng nhau, đây đối với em chẳng khác nào tuần trăng mật muộn cả. Vậy nên anh không được dời lịch hay huỷ kế hoạch đâu đấy!”
Phàm Dực bật cười, đưa tay khẽ vuốt mũi cô một cái, đôi mắt nhìn cô yêu chiều sủng nịnh “Được rồi.”
****
Thành phố Nam
Điểm đến đầu tiên trong chuyến du lịch châu Âu của Phàm Dực và Lâm Ngữ Yến không phải là Pháp, Ý, Đức, Hà Lan hay bất kì đầu thuộc châu Âu mà lại là thành phố Nam của đất nước X thuộc châu Á. Hai người đã bàn bạc với nhau từ trước sẽ đến đây chơi cùng Trạch Siêu một tuần rồi mới thật sự bắt đầu chuyến đi ‘tuần trăng mật muộn của mình.
Nói về vui chơi tiệc tùng thì không ai qua được Trạch Siêu. Vừa nghe tin vợ chồng Phàm Dực sẽ ghé chơi một tuần, anh ta đã rất tích cực lên kế hoạch chuẩn bị. Ngay khi bọn họ vừa đáp chuyến bay xuống thành phố Nam, Trạch Siêu cùng đám anh em từ sớm đã có mặt ở sân bay để đón tiếp. Sau khi đón được hai người cùng Giang Mặc và Phương Trúc, anh liền dẫn họ đến quán rượu Vân Li để mở tiệc.
Hai chiếc Ferrari một vàng một xanh chói loá khoa trương hệt như tính cách của Trạch Siêu phóng như bay trên đường cao tốc.
Tuy nhiên, giữa đường đi Phương Trúc lại đột ngột gọi điện đến cho Lâm Ngữ Yến, nói rằng cô ấy bị khó tiêu nên không thể tham gia bữa tiệc mà sẽ về khách sạn trước. Ban đầu Giang Mặc có chút khó xử, anh không biết mình nên đi theo Phương Trúc về khách sạn để chăm sóc cô ấy hay nên tham dự buổi tiệc vì dù sao Trạch Siêu đã cất công chuẩn bị. Hơn nữa còn có đám anh em của ông chủ Trạch ở đấy, không đi thật không phải phép. Nhưng ngay lập tức Phàm Dực ở bên cạnh đã lên tiếng bảo Giang Mặc không cần lo lắng về vấn đề phải hay không phải phép, bảo anh cứ yên tâm đi theo Phương Trúc về và chăm bệnh cho cô ấy.
Thế là chỉ còn một chiếc Ferrari vàng chạy thẳng một đường từ sân bay đến quán rượu Vân Li. Đến nơi mọi người lần lượt bước xuống xe rồi đi vào trong gian phòng VIP mà Trạch Siêu đã chuẩn bị từ trước.
Ngay khi Phàm Dực và Lâm Ngữ Yến đẩy cửa bước vào, ánh đèn bên trong đột ngột sáng lên. Cùng lúc đó hai đàn em của Trạch Siêu đã đứng đợi ở cửa từ trước, đồng thời vặn nổ hai cây pháo giấy làm phát ra âm thanh ‘bụp′ vô cùng lớn, những mẩu giấy nhỏ hình chữ nhật lấp lánh ánh kim tuyến tung bay khắp nơi, mọi người ồ ạt vỗ tay liên hồi, đồng thanh lên tiếng “Chúc mừng kết hôn, ông chủ Phàm, bà chủ Phàm!”
Một màng phô trương bày vẻ này của Trạch Siêu đương nhiên là làm cho Lâm Ngữ Yến vô cùng ngạc nhiên sửng sốt đến mức hai má đỏ lựng, cô bật cười ngại ngùng đưa tay che miệng, tay còn lại siết chặt cánh tay Phàm Dực.
Phàm Dực ở bên cạnh cũng đến cạn lời với độ màu mè của Trạch Siêu, anh
chỉ kể cho anh ta nghe về việc lần đầu tiên đi du lịch cùng anh khiến Lâm Ngữ Yến vui vẻ đến mức đặt tên chuyến đi này là tuần trăng mật muộn của cả hai, thế là anh ta liền bày ra trò loè loẹt này. Nhưng thôi sao cũng được, nếu chuyện này khiến cho Yên Yên vui thì dù có tổ chức rình rang, bày vẻ huyền náo hơn nữa cũng được.
Sau khi mọi người nâng ly chúc mừng Phàm Dực cùng Lâm Ngữ Yến kết hôn và gửi lời chúc phúc tốt đẹp đến họ, ai nấy đều không câu nệ gì nữa mà sảng khoái tận hưởng buổi tiệc. Có bàn thì tụm lại đánh bài tây, có bàn thì thách đấu vật tay, bên kia vài ba người ca hát, bên nọ bốn năm người nhảy múa, một số khác quay quần chiếc bàn đánh bida, vô cùng rộn ràng náo nhiệt.
Phàm Dực, Lâm Ngữ Yến và Trạch Siêu vừa đấu xong một hiệp bida thì quay trở lại bàn rượu ngồi tán gẫu, Trạch Siêu có chút ngạc nhiên lên tiếng “Thật không ngờ Phàm phu nhân cũng biết chơi bida đấy? Chẳng những vậy còn chơi rất lợi hại!”
Lâm Ngữ Yến nghe vậy không khỏi bật cười, kĩ thuật chơi bida của cô có được chính là nhờ Trạch Siêu ở kiếp trước dạy cho, nhưng đương nhiên là ở kiếp này anh ta vĩnh viễn cũng sẽ không thể nào biết được sự thật này “Anh đã quá lời rồi, tôi chỉ biết một chút, không lợi hại, không lợi hại.”
Phàm Dực cầm ly rượu trên tay lắc lắc vài cái rồi đưa lên môi nhấp một ngụm, ngước lên nói với Trạch Siêu “Yên Yên cảm thấy có chút mệt nên muốn ngồi nghỉ một lát. Anh cứ tiếp tục chơi đi, không cần ngồi đây cùng chúng tôi”
Trạch Siêu từ trong túi áo lấy ra một điếu xì gà ngậm lên miệng, châm lửa rít một hơi sâu, anh không đáp lời Phàm Dực mà đột ngột nói sang chuyện khác “Nhưng mà hai người định khi nào thì mới mời tôi đến dự hôn lễ của cả hai vậy? Tôi đợi đến dài cổ rồi đây! Phàm Dực, anh nhiều tiền như vậy mà lại tiếc với vợ mình một cái đám cưới linh đình à?”
Phàm Dực bị lời nói khiêu khích cùng châm chọc của Trạch Siêu làm cho mặt mày sa sầm “Sớm thôi. Nhưng sao anh không tự lo cho bản thân mình trước đi? Với tình trạng này thì không biết liệu đến kiếp sau tôi có cầm được trên tay tấm thiệp hồng của anh chưa?”
. Đúng là cái đồ độc miệng, Trạch Siêu nghĩ thầm trong bụng, vừa nãy anh đúng là não bị chập mạch rồi mới đi trêu chọc Phàm Dực.
Sau khi mắng thầm Phàm Dực trăm ngàn lần trong lòng, Trạch Siêu cũng không buồn để ý đến anh ta nữa mà quay sang nhìn Lâm Ngữ Yến với ánh mắt dò xét khó hiểu rồi lên tiếng nói một câu không đầu không đuôi “Nhưng mà Phàm phu nhân này, tôi nghĩ là mình thích cô của trước đây hơn đấy.”
Câu nói của Trạch Siêu ngay lập tức làm cho Lâm Ngữ Yến và Phàm Dực sửng sốt, bàng hoàng nhìn nhau. Anh ta vừa nói gì cơ? Chẳng lẽ... Trạch Siêu cũng giống như bọn họ, có ký ức về kiếp trước?