Trong một quán bar có quy mô nhỏ không mấy nổi bật ở thành phố Bắc, những ánh đèn xanh đỏ tím vàng loè loẹt không ngừng nhấp nháy, tiếng nhạc xập xình lớn đến mức khiến người khác đinh tai nhức óc. Phàm Huân đang ngồi ở một gốc không ngừng nốc rượu, uống hết ly này đến ly khác.
Nhục nhã! Thật là nhục nhã! Dày công lên kế hoạch trả thù suốt 15 năm nay, vậy mà ngày hôm nay khi đối đầu trực diện với Phàm Dực anh lại thua một cách thảm bại như vậy! Đúng là không còn gì nhục nhã bằng!
Phàm Huân nghiến răng lần nữa ngửa cổ uống cạn ly rượu trong tay, lúc anh cầm chai rượu lên định châm thêm vào ly của mình thì mới phát hiện rượu đã hết từ lúc nào.
Đương lúc Phàm Huân giơ tay muốn gọi thêm thì một người phụ nữ cầm trên tay chai rượu mới cùng một chiếc ly rỗng, không biết đi từ hướng nào đến, một cách tự nhiên ngồi xuống vị trí cạnh anh, thuần thục rót rượu lần lượt vào ly của anh và ly của cô ta.
“Cô là ai vậy? Tôi quen cô sao?” Phàm Huân lè nhè cất giọng, cau mày nheo mắt nhìn người phụ nữ mang gương mặt xinh xắn đáng yêu cùng mái tóc tém ngắn củn cao đến tận gáy ở trước mặt.
Trình Hiểu Yên tinh nghịch nháy mắt với Phàm Huân, nụ cười trên khoé môi càng đậm hơn, cô cụng ly của mình vào chiếc ly đang được đặt trên bàn của anh ta, đưa lên miệng khẽ nhấp một ngụm “Tôi ấy à? Là một người vô cùng... vô cùng... hiểu rõ về anh.”
Hồi ức của Trình Hiểu Yên quay lại ba tuần trước, sau khi biết được sự thật về chuyện hoán đổi thân phận từ Lộ Lộ, suy nghĩ trả thù trong lòng cô càng mãnh liệt hơn bao giờ hết.
Thật không công bằng! Dựa vào đâu lại để cho con ả khốn kiếp đó có được thân phận thiên kim hào môn của cô, còn chính chủ như cô lại phải sống trong một gia đình tầm thường như vậy?
Trình Hiểu Yên càng nghĩ càng không thể nuốt trôi cục tức này. Thế nên từ ngày hôm ấy trở đi, cô không ngừng tìm kiếm tung tích của Phàm Huân. Hiện giờ chỉ có anh ta mới có thể giúp cô trở mình, chỉ có anh ta mới có thể, хоау chuyển thế cục!
Nhưng rõ ràng vào thời điểm này ở kiếp trước, Phàm Huân đáng lẽ đã phải trèo lên được chiếc ghế phó chủ tịch của Thế Vũ rồi mới đúng. Không hiểu sao lại chẳng thấy tăm hơi gì thế này?
Một cảm giác bất an xuất hiện trong lòng Trình Hiểu Yên, cô có chút bồn chồn hồi hộp tìm đến phòng trọ cũ kĩ rách nát mà Phàm Huân từng ở lúc còn trẻ. Quả nhiên! Ở đấy cô đã nhìn thấy anh ta.
Không thể tưởng tượng nổi giờ Phàm Huân đã 31 tuổi mà vẫn chưa thể thoát khỏi căn phòng trọ cũ nát này. Kiếp trước, năm anh ta 29 tuổi là đã có thể dọn đến một nơi tốt đẹp hơn rồi. Trong lòng Trình Hiểu Yên nảy sinh sự bất an, không biết liệu cô có thể tin tưởng mà đặt cược vào anh ta hay không?
Nhưng Trình Hiểu Yên không có nhiều lựa chọn đến vậy, bây giờ Phàm Huân chính là cọng rơm cứu mạng cuối cùng của cô. À không, suýt chút nữa thì quên mất một người, Tư Kỳ.
Tuy ở kiếp trước hắn rất được việc và luôn hoàn thành tốt nhiệm vụ được giao nhưng hắn không mưu mẹo và có đầu óc bằng Phàm Huân. Tư Kỳ chỉ thích hợp làm một con chó để người khác sai bảo.
Kể từ khi bị Phàm Dực săn lùng, Trình Hiểu Yên đã rất khốn đốn vì phải trốn chui trốn nhũi khắp nơi, sống cuộc sống không khác gì một kẻ ăn mày. Cô không thể tiếp tục như vậy được nữa, muốn thoát khỏi tình cảnh đáng chết hiện tại, cô cần phải hợp tác với Phàm Huân và tìm ra Tư Kỳ càng sớm càng tốt!
Ngưng một đoạn Trình Hiểu Yên lại tiếp tục, cô đặt ly rượu xuống bàn, đôi mắt loé lên tia tàn ác “Anh muốn trả thù Tô gia, thì cần phải nhắm vào con sói đầu đàng.
“Ý cô là Phàm Dực?” Phàm Huân nhướng mày, khoé miệng khẽ nhếch lên hừ lạnh tỏ ý khinh thường “Cô cho rằng tôi không nghĩ ra chuyện này ư? Nhưng Phàm Dực không phải là một kẻ dễ đối phó!”
Giống như đoán trước được Phàm Huân sẽ nói gì, Trình Hiểu Yên ngay lập tức đáp lời “Vậy nên anh phải tìm ra được điểm yếu của con sói đó!”
Phàm Huân bị lời của người phụ nữ làm cho mơ hồ, anh cau mày nghi hoặc, đôi mắt hiện lên tia khó hiểu.
Trình Hiểu Yên lần nữa đưa ly rượu lên miệng khẽ nhấp một ngụm, cất giọng từ tốn giải thích “Phàm Dực là người có thể liều cả mạng sống để bảo vệ gia đình, bạn bè và những người xung quanh. Nhưng hắn sẽ từ bỏ mạng sống của mình để đổi lấy mạng của một người."
Hai mắt Phàm Huân phút chốc trở nên sáng rực, bộ dáng gấp gáp hơi nhướn người về phía người phụ nữ, hồi hộp chờ đợi câu nói tiếp theo của cô ta “Là ai?"
“Vợ của hắn, Lâm Ngữ Yến!” Trình Hiểu Yên đặt mạnh ly rượu xuống bàn, làm rượu trong ly bắn lên văng ra xung quanh, cô gần như nghiến răng nghiến lợi khi nhắc về Lâm Ngữ Yến, con ả đáng chết đã cướp đi hết toàn bộ những gì tốt đẹp nhất của cô.
Phàm Huân sau khi nghe đáp án thì rơi vào trầm tư, dựa vào phản ứng mãnh liệt vừa nãy của người phụ nữ có thể đoán giữa cô ta và vợ của Phàm Dực có tư thù gì đó. Nếu thật sự là vậy thì há chẳng phải anh và người phụ nữ này nên cùng hợp tác sao?
Ý nghĩ vừa mới nhen nhóm trong lòng Phàm Huân thì người phụ nữ bên cạnh đã lên tiếng, lời nói ra giống hệt những gì anh vừa nghĩ “Có câu kẻ thù của kẻ thù chính là bạn. Chúng ta, chẳng phải nên hợp tác sao, vì lợi ích của đôi bên?” Trình Hiểu Yên vừa ngỏ lời hợp tác vừa chìa bàn tay ra trước mặt Phàm Huân, gương mặt tràn ngập vẻ đắc ý, đôi mắt lại ánh lên tia khó đoán.
Nghĩ lại thì việc Phàm Huân không có địa vị cao trong xã hội, há chẳng phải sẽ càng khiến mọi chuyện trở nên dễ dàng hơn sao? Bởi vì anh ta đâu cần phải giữ cho đôi bàn tay của mình được sạch sẽ nữa đâu chứ?
Phàm Huân ở phía đối diện vẻ mặt ánh lên tia bất ngờ, giương mắt hứng thú nhìn người phụ nữ mới chỉ gặp lần đầu nhưng lại hiểu mình tường tận đến vậy. Anh khẽ nhếch khoé miệng, đưa tay bắt lấy bàn tay đang chìa ra của cô ta, cất giọng trầm thấp “Hợp tác vui vẻ!”
****
“Yên Yên của chúng ta ngày nào cũng dậy sớm thắt cà vạt cho anh thế này, không thấy chán sao?” Phàm Dực đưa bàn tay to lớn khẽ vuốt ve, vân về đùa nghịch với những lọn tóc nhỏ của Lâm Ngữ Yến, bàn tay còn lại cũng không hề rảnh rỗi mà đang ôm chặt lấy chiếc eo mảnh khảnh của cô, không một giây buông lỏng.
Lâm Ngữ Yến vừa tập trung thắt cà vạt cho Phàm Dực vừa lên tiếng đáp lời “Không chán a. Em rất thích!” Nhưng dường như chợt nhận ra có điều gì không đúng, Lâm Ngữ Yến khẽ khựng lại động tác, nheo mắt ngước lên nhìn anh “Hay là anh chán việc em ngày nào cũng thắt cà vạt cho anh rồi? Nếu vậy thì thôi, từ ngày mai em sẽ không thắt nữa.
Lâm Ngữ Yến bĩu môi xoay người về lại giường, nhưng vừa mới tỳ một bên đầu gối lên nệm, eo cô đã bị Phàm Dực ôm chặt, anh gác cắm lên vai cô, cọ cọ qua lại vài cái, thấp giọng khẽ lên tiếng “Đương nhiên là không phải. Anh rất thích đeo cà vạt do em thắt.”
“Có thật không đấy?” Khoé miệng Lâm Ngữ Yến đã không nhịn được mà đắc ý cong lên nhưng giọng cất lên vẫn lạnh lùng.
“Thật!” Phàm Dực chắc nịch lên tiếng.
Có trời mới biết anh thường ngày đi làm vốn chẳng bao giờ đeo cà vạt cả, chỉ khi nào có cuộc họp cổ đông hoặc những cuộc họp có sự xuất hiện của ông nội, anh mới đeo cà vạt. Thế là sau vài lần bắt gặp anh thắt cà vạt đi làm, Lâm Ngữ Yến ngỏ ý muốn thắt giúp anh.
Ban đầu Phàm Dực cảm thấy rất vui và hào hứng khi được Yên Yên thắt cà vạt cho mình nên liền lập tức đồng ý. Tuy nhiên việc mỗi ngày đi làm đều phải đeo cà vạt và ghim cài cổ áo suốt dần dần làm anh cảm thấy không được thoải mái.
Nhưng nếu Yên Yên đã thích làm việc này đến vậy thì dù có khó chịu hơn anh vẫn sẽ vui lòng mà chiều theo ý cô.
Sau khi được Phàm Dực dỗ dành, Lâm Ngữ Yến vui vẻ tiễn anh đi làm rồi cũng nhanh chóng thay đồ chuẩn bị đến trường quay, tiếp tục quay bộ phim điện ảnh đầu tay Không đường lui.
Hôm nay cô có khá nhiều phân cảnh, sau khi hoàn thành cảnh cuối cùng đã là 11 giờ đêm. Biết hôm nay cô đi quay về tối muộn, Phàm Dực bảo để anh đến đón nhưng Lâm Ngữ Yến đã từ chối.
Trường quay của dự án phim lần này cách biệt thự Mộng Yên khá xa, mất tầm hơn 1 tiếng lái xe, hơn nữa trường quay cũng gần nhà Phương Trúc hơn, nên Vương Cường sẽ đưa Phương Trúc về trước rồi mới đưa cô về.
Đi quay cả một ngày trời, Phương Trúc bên cạnh đã ngủ thiếp đi một cách vô cùng ngon lành từ lúc nào. Lâm Ngữ Yến bên này dù hai mắt đã mỏi đến mức muốn díp lại nhưng cô vẫn tham luyến chiếc điện thoại trên tay, nhắn tin qua lại với Phàm Dực.
Mải mê trò chuyện cùng Phàm Dực nên cô không nhận thấy điểm khác lạ của Vương Cường đang ngồi ở ghế lái. Một người thường ngày vô cùng tự luyến về nhan sắc như anh ta hôm nay lại đeo khẩu trang che kín gần như cả khuôn mặt. Hơn nữa thông qua kính chiếu hậu cô nhìn thấy anh ta đang liên tục đưa mắt nhìn về phía sau.
Đợi đến khi Lâm Ngữ Yến phát giác ra sự khác thường thì xe lúc này đã chạy được hơn nửa tiếng. Lâm Ngữ Yến khế nuốt nước bọt, cô bình tĩnh mở điện thoại lên chia sẻ định vị hiện tại của mình cho Phàm Dực rồi giấu điện thoại vào người. Mặt khác cô đưa tay nhẹ nhàng lay Phương Trúc tỉnh dậy.
Nhưng động tác nhỏ này của Lâm Ngữ Yến đã bị người tài xế phát giác. Hắn ta không nói không rằng bất ngờ đeo lên mặt nạ chống độc, tay nhấn vào công tác nào đó phía trước, một luồng khí gas màu trắng đục lập tức được phun ra, lan ra khắp xe.
Phương Trúc vừa mới tỉnh giấc còn đang mơ màng chưa ý thức được chuyện gì xảy ra thì đã lập tức hít phải một lượng lớn khí gas và liền ngất xĩu.
Lâm Ngữ Yến phản ứng nhanh đã lập tức đưa tay bịt chặt mũi và miệng, đồng thời cố gắng nhấn nút hạ kính cửa sổ xe nhưng lúc này cô mới phát hiện nút bấm đã bị khoá từ lúc nào. Cùng với lượng khí gas nhiều như thế này, sự chống cự của cô cũng không kéo dài được lâu.
Sau gần một phút nín thở, Lâm Ngữ Yến vì thiếu dưỡng khí chỉ đành buông tay. Một dòng khí gas xộc vào mũi rồi chạy thẳng lên đại não Lâm Ngữ Yến, ý thức của cô dần trở nên mờ hồ, tầm mắt trước mặt tối sầm lại, cả cơ thể dần buông lỏng và rơi vào hôn mê.