Một Lòng Một Dạ

Chương 95: Kháng lệnh




Đứng trước toà nhà bỏ hoang chưa hoàn thiện trông vô cùng hoang tàn trước mặt, Giang Mặc leo xuống từ chiếc moto, anh tháo mũ ra rồi đưa tay khẽ chạm vào chiếc tai nghe không dây mà anh đang đeo trên tai “Này, tôi tới rồi.”

“Ừ, chúng tôi đang ở cách cậu 20m.” Hạ Viễn vừa lên tiếng vừa đưa ống nhòm lên, tập trung quan sát tình hình khu vực Giang Mặc đang đứng.

Giang Mặc đặt xuống chiếc helmet, tháo đôi găng tay da ra, bàn tay lại vô thức sờ vào khẩu súng sau lưng, lần nữa cất giọng “Giờ tôi tiến vào trong đây.

“Được, nhớ giữ liên lạc, có chuyện gì lập tức báo!” Hạ Viễn căng thẳng hít sâu một hơi, gương mặt trầm xuống nghiêm nghị, bất an liên tục điều chỉnh ốm nhòm trong tay.

****

Chứng kiến Phàm Dực bị đâm một nhát, Giang Mặc trợn tròn mắt gầm lên “Anh Dực!”

Lâm Ngữ Yến ở dưới này cũng thất kinh kêu lên “Dực!”

Phàm Huân rút con dao ra khỏi bả vai Phàm Dực, gương mặt hắn lúc này đã hoàn toàn trở nên điên cuồng. Hắn ta nở một nụ cười man rợ đến biến thái, lại một lần nữa cắm phập con dao xuống lưng anh.

“Con mẹ nó!” Giang Mặc điên tiết chửi thề một câu. Ngay vào khoảnh khắc Phàm Huân chuẩn bị đâm Phàm Dực đến nhát thứ ba, Giang Mặc thấy tình thế cấp bách liền móc ra khẩu súng lục sau lưng quần, giơ lên nhắm thẳng vào Phàm Huân rồi nổ súng khiến cả người hắn ta bật ra đằng sau.

Phát súng vừa rồi đã bắn trúng cánh tay của Phàm Huân, làm con dao trên tay của hắn rớt xuống. Giang Mặc sau khi nổ súng thì nghiến răng liều mạng chạy lên lầu, kháng lại mệnh lệnh của Phàm Dực là đỡ lấy Lâm Ngữ Yến.

Mặc cho Phàm Dực có cuồng nộ hét lên bảo anh quay lại thế nào, Giang Mặc vẫn giả điếc mà chạy lên trên. Đối với Giang Mặc mà nói, Phàm Dực là lão đại, mạng sống của anh quan trọng hơn bất kỳ điều gì, bao gồm cả tính mạng của bản thân Giang Mặc.

Thế nên nhiệm vụ quan trọng nhất của anh hiện tại là bảo vệ anh Dực, dù cho sau đó anh có bị anh Dực quở trách thế nào cũng được, anh đều sẽ cam tâm tình nguyện mà chịu phạt.

Máu từ vết thương của Phàm Dực không ngừng từ cánh tay chảy dài xuống, lách tách nhỏ giọt lên gương mặt tái nhợt của Lâm Ngữ Yến. Cô sợ hãi đến bật khóc, cất giọng van xin “Dực, cầu xin anh mau buông tay... Mau thả tay ra đi có được không?”

Nhưng Phàm Dực giống như không nghe thấy gì, chỉ im lặng nghiến răng tiếp tục kéo Lâm Ngữ Yến lên.

Bởi vì chỗ bị đâm nằm ở ngay bả vai, Phàm Dực càng dùng sức của cánh tay để kéo dây càng khiến cho vết thương bị toác và máu chảy ra nhiều hơn.

“Phàm Dực! Anh muốn chết sao? Anh muốn cánh tay mình bị tàn phế sao? Mau buông tay!” Lâm Ngữ Yến tức giận gào lên. Tuy nhiên điều này vẫn không thể ngăn Phàm Dực lại.

Thấy mình không thể khuyên được anh và Phàm Huân ở phía sau sau khi bị Giang Mặc bắn đã loạng choạng đứng dậy, Lâm Ngữ Yến xoè bàn tay rồi vòng qua nắm lấy đoạn dư ra của sợi dây, cố gắng dùng lực của cánh tay để nhấc cả người mình lên.

Cô đưa miệng đến chỗ bị tứa lúc nãy, há miệng dùng răng cắn trước sự hoảng hốt của Phàm Dực.



“Yên Yên! Em đang làm gì vậy!? Đừng làm vậy mà, Yên Yên! Yên Yên! Anh cầu xin em!” Phàm Dực sợ hãi gầm lên, cố gắng hết sức tăng tốc kéo sợi dây lên.

Nhưng lần này Lâm Ngữ Yến đã nhanh hơn một bước, cô đã cắn đứt sợi dây, cả cơ thể theo quán tính lập tức rơi tự do xuống đất.

Nhờ biết chút võ phòng thân, Lâm Ngữ Yến nhanh chóng co gối cuộn chặt người lại, đưa hai tay lên bảo vệ đầu, rồi nghiêng người để tiếp đất.

Trái tim đang treo lơ lửng của Phàm Dực như cũng bị rơi xuống cùng với Lâm Ngữ Yến, anh trợn mắt kinh hãi gào lên “Yên Yên!”

Không có lời hồi đáp nào được vang lên, Lâm Ngữ Yến sau khi rơi từ trên cao xuống thì nằm bất động trên sàn nhà.

Vành mắt Phàm Dực đỏ hoe, đôi mắt sòng sọc những sợi tơ máu, vài giọt nước từ khuôn mặt anh tí tách rơi xuống sàn, cũng không rõ là mồ hôi hay nước mắt. Đôi môi anh khô khốc nứt nẻ liên tục mấp máy hai chữ ‘Yên Yên.

Trải qua cuộc xung đột khốc liệt vừa rồi khiến quần áo Phàm Dực trở nên xốc xệch và bám đầy bụi bẩn. Chiếc áo sơ mi đen của anh hầu như không còn chỗ nào khô ráo, vừa là mồ hôi vừa là máu, hoà lẫn vào nhau thấm ướt đẫm.

Gương mặt Phàm Dực thất thần cố gượng người đứng dậy, nhìn từ phía sau bóng lưng anh trông thật trơ trọi và cô độc.

Chính vào thời khắc Phàm Dực cảm thấy tuyệt vọng đến mức nghĩ đến cái chết, Lâm Ngữ Yến ở bên dưới đột nhiên khẽ động đậy cơ thể.

Rơi xuống từ độ cao đó khiến toàn thân cô đau đớn ê ẩm, trong phút chốc không thể cử động ngay mà phải nằm yên vài phút sau cô mới có thể cử động.

Đầu óc Phàm Dực thoáng chốc tỉnh táo trở lại, anh hoàn hồn thoát khỏi cảm giác đau đớn và tuyệt vọng, đôi mắt anh rực sáng, sự vui mừng hiện rõ trên khuôn mặt.

Phàm Dực xoay người, muốn nhanh chóng chạy xuống lầu để kiểm tra tình hình của Lâm Ngữ Yến, thì bắt gặp Giang Mặc ở phía sau đang điên cuồng tấn Phàm Huân.

Quay trở lại vài phút trước, trong khi đôi mắt Phàm Dực chỉ nhìn thấy mỗi mình Lâm Ngữ Yến, thì ở bên này Giang Mặc đã chạy đến tầng ba.

Vào lúc Phàm Huân loạng choạng cầm dao đứng dậy và chuẩn bị đâm một nhất trí mạng vào sau gáy Phàm Dực thì lại thêm hai phát súng nữa vang lên.

Giang Mặc đã bắn thêm một phát vào cánh tay bị bắn trước đó của Phàm Huân, rồi không hề nhân nhượng mà lại tặng hắn ta thêm một phát nữa vào chân, khiến Phàm Huân hoàn toàn nằm gục trên mặt đất. Hai nhát dao mà vừa rồi hắn đã đâm anh Dực, bây giờ anh hoàn trả lại cho hắn ba phát súng.

Nhưng Giang Mặc vẫn chưa có ý định tha cho Phàm Huân. Trước khi đâm anh Dực, anh cá chắc hắn cũng đã dùng mưu hèn kế bẩn để đánh anh ấy rất nhiều, nghĩ vậy Giang Mặc liền vứt khẩu súng sang một bên rồi lao đến đấm liên tục vào mặt Phàm Huân để trả thù.

Thấy Giang Mặc vì kích động mà đánh Phàm Huân không ngừng đến mức bán sống bán chết, Phàm Dực thấp giọng gầm nhẹ “Giang Mặc!” khiến nắm đấm của anh lập tức khựng lại trong không trung.



“Gọi cho đội trưởng Đinh đến.” Phàm Dực buông lời dặn dò Giang Mặc rồi đi xuống dưới lầu kiểm tra tình trạng của Lâm Ngữ Yến.

Đương lúc Giang Mặc ở tầng 3 đang gãi gãi đầu tự trách bản thân tính khí nóng nảy bồng bột và Phàm Dực vừa xuống đến tầng 1, Hạ Viễn từ bên ngoài dẫn theo bốn, năm đàn em đã được trang bị vũ khí đầy đủ xông vào, khí thế hùng hổ.

Đương nhiên là vì anh ta đã nghe thấy ba tiếng súng nổ phát ra từ nơi này. Dù cho súng của Giang Mặc đã được gắn ống giảm thanh, nhưng vì nơi đây là vùng ngoại ô vốn có rất ít tiếng ồn, trong phạm vi 30m xung quanh vẫn nghe rõ mồn một ba phát súng đấy của Giang Mặc.

“Chú lên tầng ba xem Giang Mặc đi. Gọi cho cảnh sát và cả xe cứu thương nữa” Bước chân Phàm Dực vẫn không dừng lại, anh đi ngang qua người Hạ Viễn, thấp giọng lên tiếng.

Hạ Viễn vâng dạ rồi dẫn đám anh em lên trên tầng ba.

Trong khi đó Phàm Dực nhanh chóng tiến đến chỗ Lâm Ngữ Yến, đỡ cô từ từ đứng dậy. Cánh tay của Lâm Ngữ Yến có vẻ như đã bị gãy trong rơi xuống từ trên cao, mỗi lần cử động đều khiến cô đau đến nhăn nhó mặt mày.

Nhưng cũng may ngoài vấn đề đó ra thì trên người cô không còn vết thương lớn nào khác, chỉ có vài chỗ bị trầy xước nhẹ và bầm tím trên da thịt.

Phàm Dực xót xa cau chặt mày, anh từ tốn ôn nhu cởi trói cho Lâm Ngữ Yến rồi cúi người định bế cô lên nhưng liền bị cô ngăn lại rồi mắng cho một trận “Anh điên rồi sao? Bả vai anh đang bị thương mà còn đòi bế gì chứ! Anh không cần cánh tay này nữa sao?” Vừa nói Lâm Ngữ Yến vừa chạy ra sau lưng Phàm Dực kiểm tra vết thương cho anh.

Thấy máu từ chỗ bị đâm vẫn đang liên tục tuôn ra, Lâm Ngữ Yến nhíu mày lo lắng, xoay người nói vọng lên với đám Giang Mặc “Giang Mặc, Hạ Viễn, anh Dực bị thương rồi. Các chủ có ai đem theo thứ gì để băng tạm cho anh ấy không?”

Nghe thấy Phàm Dực bị thương, Hạ Viễn liền tức tốc chạy xuống, không anh biết lấy đâu ra cuộn băng gạc, nhanh chóng cầm máu rồi băng bó tạm thời cho Phàm Dực.

Sau khi được băng bó, Phàm Dực quay sang nhìn Lâm Ngữ Yến, anh liếc một vòng xung quanh rồi chỉ tay vào bệ cửa sổ gần đó, nói “Em ngồi nghỉ ở đằng kia đợi anh một lát. Anh lên trên xem tình hình của Giang Mặc rồi trở lại ngay”

‘Ừm, anh mau đi đi.” Lâm Ngữ Yến gật gật đầu.

Đợi sau khi Phàm Dực và Hạ Viễn lên trên, Lâm Ngữ Yến ở dưới này mới từ từ tiến đến chỗ Trình Hiểu Yên. Gương mặt cô không cảm xúc, lạnh tanh nhìn Trình Hiểu Yên đang bất tỉnh nằm trên núi rác nhỏ được tạo nên từ các vật liệu xây dựng và tấm bạc bảo vệ.

Lâm Ngữ Yến khẽ đưa tay đến gần mũi cô ta kiểm tra, vẫn còn thở, nhưng hơi thở hiện đang rất yếu. Dựa vào tư thế ngã của Trình Hiểu Yên, Lâm Ngữ Yến đoán có lẽ lúc rơi từ trên cao xuống cô ta đã bị va chạm mạnh ở phần đầu. Nhưng cũng may cho cô ta là ở bên dưới tấm bạc không có vật gì sắc nhọn, nếu không thì chắc chắn Trình Hiểu Yên đã sớm về chầu trời.

Tuy nhiên tình trạng của Trình Hiểu Yên cũng không khả quan là mấy, nếu xe cấp cứu không mau đến, nói không chừng cô ta sẽ ngừng thở sau vài phút nữa.

Nhìn một trong những kẻ chủ mưu suýt chút nữa là giết chết cả mình và Phàm Dực đang sống dở chết dở nằm bất động một chỗ, Lâm Ngữ Yến mặt vẫn không biến sắc.

Giờ phút này cô không còn căm giận cô ta nữa, nhưng đương nhiên cũng sẽ vĩnh viễn không dung thứ cho những chuyện mà cô ta đã gây nên.

Lâm Ngữ Yến xoay người về lại bệ cửa sổ, ngoan ngoãn ngồi đợi Phàm Dực như lời anh đã dặn, trong lòng thầm nghĩ lần này Trình Hiểu Yên là sống hay chết, phải xem phần phước của cô ta được tới đâu rồi.