Một Lòng Một Dạ

Chương 98: Những biến số... rồi sẽ lại xuất hiện




Lâm Ngữ Yến kinh ngạc mở to mắt, hoá ra mọi chuyện là như vậy! Thế nên vào ngày hôm đó, Trình Hiểu Yên mới nói những lời kỳ lạ gì mà cô ả và Phàm Dực sẽ chết cùng cô. Bây giờ mọi khúc mắc đã được lý giải!

“Lộ Lộ từ nhỏ đến lớn tính tình nóng nảy hiếu thắng, lúc nào cũng muốn giành chiến thắng ta, muốn chứng minh là ta đã sai khi chọn cô. Và rồi khi ta bị Ngài trừng phạt, nó vì đau lòng thay cho ta nên mới nói những lời nói cay nghiệt và làm những hành động thiếu suy nghĩ, khiến cho sự việc thành ra nông nỗi này, gây tổn hại đến cô và Phàm Dực, ta thật lòng xin lỗi... Vì tiết lộ thiên cơ, Lộ Lộ hiện tại cũng đang phải trả giá cho hành động của mình rồi. Ta không mong cô tha thứ cho nó, chỉ hi vọng cô đừng căm hận nó”

Lâm Ngữ Yến khẽ thở dài một hơi, lắc nhẹ đầu “Mọi chuyện cũng đã qua rồi. Tôi không muốn đổ lỗi cho ai và cũng không căm hận ai cả. Hơn nữa đây cũng không phải là lỗi của cô, cô không cần phải cảm thấy có lỗi với chúng tôi. Nhưng tôi có một thắc mắc..”

Ngừng đoạn, Lâm Ngữ Yến nheo mắt nhìn Cô Cô, biểu tình nửa phần ngờ vực nửa phần dò xét “Sao cô lại đối tốt với tôi như vậy?”

Cô Cô có chút ngạc nhiên trước câu hỏi của Lâm Ngữ Yến, nhất thời không biết phải mở lời như thế nào.

Nhìn thấy vẻ ngỡ ngàng trên gương mặt của Cô Cô, Lâm Ngữ Yến lên tiếng bổ sung “Chẳng phải là như vậy sao? Cô đã tặng tôi chuỗi thạch anh đen đã được ban phước lành, giúp tôi gặp dữ hoá lành, gặp nguy hoá an. Còn giúp tôi sống lại với trọn vẹn ký ức về Phàm Dực... Vì sao lại đối tốt với tôi như vậy?”

Bất thình lình Cô Cô bỗng bật cười thành tiếng, cô đưa tay ôm lấy má phải, đôi mắt lại hướng về một hướng xa xăm, hồi tưởng lại quá khứ “Vào lần đầu tiên ta gặp Hạ Kiều và được cô ấy giúp đỡ, ta đã nhìn thấy một sinh linh bé nhỏ ở trong bụng của cô ấy, và thấy được cả bản mệnh không tốt của đứa bé. Kỳ lạ thay, vào khoảnh khắc ấy, lần đầu tiên sau ngần ấy thời gian dài đằng đẵng, trái tim ta không cảm thấy lạnh lẽo mà lại cảm thấy ấm áp. Chắc có lẽ vì vậy mà ta bất tri bất giác đã xem bản thân như mẹ đỡ đầu của cô, không nhịn được mà luôn âm thầm quan sát và dõi theo cô.”

Nghe những lời trong lòng của Cô Cô, Lâm Ngữ Yến ban đầu có chút khó tin, nhưng một lúc sau cô khẽ cong môi nở nụ cười kiều diễm, đôi mắt long lanh chất chứa đầy sự cảm kích “Cảm ơn cô... vì mọi thứ.”

Nói xong lời cảm ơn, Lâm Ngữ Yến cũng xoay người toang rời đi, nhưng mới đi được vài bước, giọng của Cô Cô lại lần nữa vang lên “Dù thân phận và số phận có bị thay đổi, nhưng mỗi người đều sẽ có một lựa chọn khác nhau. Và mỗi lựa chọn cũng sẽ dẫn đến những kết quả không giống. Những biến số... rồi sẽ lại xuất hiện.”

Lâm Ngữ Yến nhướng mày, nghiêng đầu khó hiểu nhìn Cô Cô “Ý của cô là gì?” Nhưng cô còn chưa đợi được lời hồi âm từ Cô Cô thì đã bị tiếng gọi của Phàm Dực kéo lại.

Cô theo phản xạ quay đầu nhìn anh rồi vẫy vẫy tay ý bảo anh đợi mình một chút. Tuy nhiên lúc cô xoay người lại lần nữa thì phát hiện Cô Cô đã biến đầu mất, giống như đã bốc hơi khỏi thế gian này vậy.

Phàm Dực một tay cầm que kem một tay cầm quạt giấy gấp bước nhanh về phía Lâm Ngữ Yến “Có chuyện gì xảy ra à? Sao em trông thẩn thờ vậy?”



“Anh đoán xem em vừa mới gặp ai?”

Phàm Dực nhướng mày, tỏ ý không biết. Lâm Ngữ Yến lại cất giọng “Là Cô Cô, người đã tráo đổi thân phận của em và Trình Hiểu Yên”

Lâm Ngữ Yến nhận lấy que kem từ Phàm Dực, cô đưa tay khoác lấy tay anh, vừa đi vừa thuật lại cuộc gặp gỡ và đối thoại khi nãy giữa mình và Cô Cô.

“Nhưng những lời cuối cùng của Cô Cô, em không hiểu lắm. Nhưng còn chưa kịp nghe được câu trả lời thì cô ấy đã biến mất.” Lâm Ngữ Yến vừa nói vừa mút que kem trên tay một cách ngon lành.

Phàm Dực mỉm cười đưa tay khẽ lau đi vệt kem vô tình dính trên khoé môi Lâm Ngữ Yến, rồi cũng tập trung giúp cô suy nghĩ, tìm ra lời giải cho câu nói khó hiểu vừa nãy của Cô Cô, anh cất giọng đưa ra giả thuyết “Có lẽ Cô Cô đang muốn nói về một sự việc nào đó, mà em nghĩ rằng kết quả đã được an bài theo những gì nó được diễn ra ở kiếp trước, nhưng thực chất nó đã thay đổi? Giống như một gợi ý nào đó chẳng hạn?”

Lâm Ngữ Yến gật gù lắng nghe những giả định của Phàm Dực. Lúc này một ý nghĩ bất chợt hiện lên trong đầu cô, hai mắt Lâm Ngữ Yến sáng rực quay phắt sang nhìn anh “Có lẽ em biết Cô Cô đang muốn gợi ý điều gì rồi!” Dứt lời cô cầm tay anh vội kéo đi.

Lâm Ngữ Yến dẫn Phàm Dực đến trước một căn nhà nhỏ cũ kỹ nằm sâu bên trong con hẻm nhỏ. Bàn tay đang nắm tay anh của cô khẽ siết nhẹ, giọng cất lên có chút run run “Đây là nhà của em ở kiếp trước. Em và bố mẹ đã cùng sống tại nơi này”

Cảm nhận được sự run rẩy của Lâm Ngữ Yến, Phàm Dực nắm chặt tay cô hơn, bàn tay to lớn ấm áp của anh bao trọn lấy tay cô, vững vàng mà kiên định, như muốn tiếp thêm dũng khí cho cô.

Lâm Ngữ Yến hít vào một hơi sâu rồi từ từ tiến lại phía cửa, cô đưa tay nhấn vào chiếc chuông nhỏ bên hông vách tường. Bên trong khẽ vang lên tiếng “ding dong”, vài giây sau, một người phụ nữ trung niên với mái tóc đã điểm bạc bước ra, trên gương mặt bà đã xuất hiện nhiều dấu vết do năm tháng để lại, nhưng những đường nét mặn mà cho thấy thời còn trẻ, ắt hẳn bà từng sở hữu một nhan sắc rất kinh diễm.

“Xin hỏi hai vị là... Người phụ nữ cất giọng khàn khàn, đôi mắt hơi nheo lại nhìn Lâm Ngữ Yến và Phàm Dực.

Khoảnh khắc Hạ Kiều nhìn cô với ánh mắt đầy xa lạ, trái tim Lâm Ngữ Yến bất chợt nổi lên một đợt quặn thắt.Ở kiếp trước, sau khi bố mẹ qua đời sau vụ tai nạn, cô đã từng không biết bao nhiêu lần nằm mơ thấy gương mặt này. Cô đã ao ước biết bao nhiêu có thể một lần nữa được nhìn thấy đôi mắt long lanh dịu dàng này của mẹ.



Vành mắt Lâm Ngữ Yến đỏ hoe, cô quay đầu sang chỗ khác vội lau đi những giọt nước chực trào rơi nơi khoé mắt, một nụ cười nhanh chóng được khoả lấp, Lâm Ngữ Yến cất giọng giới thiệu bản thân “Xin chào bác gái, con là Lâm Ngữ Yến, là... một người bạn rất thân với Hiểu Yên. Còn vị này là chồng con, tên Phàm Dực."

Nghe đến cái tên Hiểu Yên, đôi mắt Hạ Kiều liền sáng rực lên, trên môi không giấu được nụ cười rạng rỡ “Thật sao? Là vậy sao? Hai đứa là bạn của Hiểu Yên nhà chúng ta sao? Mời vào, mời vào!” Hạ Kiều biểu tình vui vẻ mời Lâm Ngữ Yến cùng Phàm Dực vào nhà, rồi quay sang nói vọng vào trong “Ông ơi, vợ chồng bạn của Hiểu Yên ghé chơi này!”

Trình Khải đang ở phía sau bếp, nghe vợ gọi thì liền tức tốc chạy ra, điệu bộ mừng rỡ “Là bạn của Hiểu Yên nhà chúng ta sao? Đâu đâu, để tôi xem nào.”

So với ký ức của Lâm Ngữ Yến về ông, làn da Trình Khải đã trở nên đen sạm đi nhiều, gương mặt hốc hác phong sương, có lẽ trong những năm tháng này, ông đã trải qua rất vất vả.

Hốc mắt cô lại nổi lên một đợt cay xè, đau nhức. Nhìn quanh căn nhà cũ kỹ, xập xệ và điều kiện sống đơn sơ của Hạ Kiều và Trình Khải, Lâm Ngữ Yến tự trách bản thân quá ngu ngốc, đã không đoán được việc hai người vẫn còn sống để có thể tìm ra họ sớm hơn.

Dường như hiểu được cô đang nghĩ gì, Phàm Dực đột nhiên choàng tay ôm lấy bả vai cô, nhẹ nhàng vỗ về an ủi. Nhận được sự xoa dịu từ anh, Lâm Ngữ Yến lúc này mới có thể kiềm lại cảm xúc mãnh liệt đang trào dâng trong lòng. Cô cùng Phàm Dực ngồi xuống chiếc ghế dài đã cũ mềm, mỉm cười bịa ra một câu chuyện “Ngày hôm nay cháu đến là vì nhận được lời nhờ vả từ Hiểu Yên. Cô ấy đã được công ty chủ quản đầu tư cho ra nước ngoài để học thêm và trau dồi những kĩ năng về diễn xuất. Trong vòng ba năm tới có lẽ sẽ không thể về nước.”

Trình Khải và Hạ Kiều nghe vậy thì đưa mắt nhìn nhau, trên gương mặt không giấu được sự hoang mang, nhưng nhanh chóng nở nụ cười vui mừng “Ôi trời, thật vậy sao? Vậy thì tốt quá rồi. Như vậy chứng tỏ con bé phải rất tài giỏi mới được công ty đầu tư cho đi ra nước ngoài du học như vậy. Nhưng sao con bé

không trực tiếp nói với chúng ta mà phải nhờ đến hai người?”

Lâm Ngữ Yến lại hít vào một hơi, tiếp tục câu chuyện không có thật này “Vì thời gian quá gấp, nên cô ấy không kịp báo với hai người là đã đi rồi ạ.”

Sự vui mừng nhanh chóng được thay thế bằng nỗi thất vọng, Trình Khải buồn bã cúi đầu chẳng nói thêm lời nào nữa, trong khi đó thì Hạ Kiều cố gắng nặn ra một nụ cười ngượng ngùng, đưa tay vén vén tóc “Hoá ra là vậy. Không sao không sao. Như vậy cũng tốt, dù sao thì nếu biết trước Hiểu Yên phải ra nước ngoài du học, chúng tôi sẽ không nỡ để con bé đi mất”

Lâm Ngữ Yến đau lòng nhìn Trình Khải buồn đến chẳng thể thốt lên điều gì và Hạ Kiều dù trong lòng khó chịu nhưng vẫn phải tỏ ra kiên cường. Một giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống mu bàn tay đang gồng chặt của cô, nhưng nhanh chóng bị Phàm Dực ở bên cạnh đưa tay bao bọc lấy, che lấp đi giọt nước mắt.

Cô vội vàng quẹt đi những giọt lệ vương trên mặt, tiếp tục lên tiếng, ngữ điệu có chút nghẹn ngào “Trước khi đi, Hiểu Yên đã nhờ con chăm sóc cho hai bác. Vậy nên hai bác hãy cùng con đến thành phố Bắc nhé?”