Một Mẩu Chuyện Nhỏ
Có một lâu đài ở nơi sâu nhất trong khu rừng.
Có một chàng hoàng tử trong lâu đài.
Chàng rất đẹp trai.
Đó là người tình trong mộng của các cô gái.
Nhưng không ai dám đi vào rừng, bởi vì ai cũng biết trong lâu đài có một con rồng đen hung ác.
Nó đã giam cầm hoàng tử trong lâu đài, là một kẻ cực kỳ xấu xa.
Lão Quốc vương hạ lệnh: Nếu Công chúa nào có thể giải cứu được Hoàng tử bị Rồng điên giam cầm, nàng sẽ được kết hôn với hoàng tử và có được một lượng tài sản đáng kể.
Trong lúc khoảnh khắc ấy, cả nước chấn động.
Các vị Vua của các quốc gia nhỏ đã ra lệnh cho Công chúa nước mình bắt đầu học cưỡi ngựa và kiếm pháp.
Vì tài sản của ông vua già đó.
Phải, vì tài sản.
Nếu không chẳng lẽ là vì vẻ đẹp của hoàng tử sao?
Đừng ngớ ngẩn thế chứ, bạn không thể ăn được vẻ ngoài xinh đẹp đâu. Tiền thưởng là thứ tốt nhất rồi.
Tiền thì có thể ăn được.2
Lão Quốc vương nói rằng chỉ có công chúa mới có thể cứu được Hoàng tử khỏi con rồng hung ác.
Công chúa mang theo binh lính, hiệp sĩ chỉ có thể hộ tống Công chúa vào rừng chứ không thể theo công chúa vào lâu đài.
Công chúa nước láng giềng đẩy cửa lâu đài, tim nàng đập thình thịch.
Nàng là Công chúa không được yêu thương nhất của nước láng giềng, phụ vương khát vọng quyền lợi và tài phú đẩy nàng ra làm lợi thế giao dịch.
Nàng không có sức mạnh chống trả nên chỉ có thể nhượng bộ dâng ra số phận của mình.
Khi nàng đẩy cửa ra, mọi thứ trong lâu đài khác với những gì nàng nghĩ.
Trong trí tưởng tượng của nàng nơi đây phải tối tăm, ẩm ướt và đầy bụi bặm, có lẽ còn phải có cả nhện và chuột.
Nhưng bây giờ nàng rõ ràng nhìn thấy ánh mặt trời buổi chiều xuyên qua cửa sổ đang mở chiếu vào, cầu thang thật dài trải thảm đỏ sạch sẽ, nàng giẫm lên, ánh mắt vô tình nhìn thấy hoa loa kèn trắng tinh khiết đặt trước bàn.
Tất cả mọi thứ đều rất ấm áp và hài hòa.
Chẳng lẽ Rồng điên trong truyền thuyết biết ma pháp? Nó đã làm phép che mắt nàng sao?
Tất cả những thứ tốt đẹp này có phải là giả không?3
“Xin chào vị khách của tôi.”
Công chúa đang suy nghĩ miên man thì một bóng người đột nhiên xuất hiện trên tầng hai của lâu đài.
Nàng cảnh giác cầm chuôi kiếm ngẩng đầu lên.
Khi nhìn lên nàng đã thấy người một đàn ông, công chúa nghĩ: Dường như nàng đang… nhìn thấy Hoàng tử.
Như mọi người đã nói, Hoàng tử đẹp trai và chói mắt như ánh Mặt trời, đôi mắt lấp lánh như sapphire.
Nhưng điều đó không đúng.
Công chúa nghi hoặc, bàn tay nàng nắm chặt chuôi kiếm lỏng lẻo.
“Chàng là… có phải chàng là Hoàng tử không?”
“Vâng”
Hoàng tử bước xuống cầu thang và trả lời với một nụ cười: “Là tôi đây.”
Trong mắt chàng lộ ra thiện ý xen lẫn dịu dàng khiến nàng công chúa hầu như sắp chìm xuống đáy biển xanh. Điều này khiến nàng buông lỏng cảnh giác, không nhìn thấy bóng đen ẩn nấp trên tầng hai.
Nhưng tại sao Hoàng tử lại xuất hiện ở đây chứ, không phải chàng đã ngủ say sao?4
Hoàng tử nói: “Tôi nghĩ chắc hẳn nàng đang có rất nhiều nghi ngờ, tốt hơn hết là hãy ngồi xuống cùng ta và từ từ nói chuyện nhé.”
Bọn họ mặt đối mặt ngồi uống trà chiều, Công chúa đã không được thoải mái trong một thời gian dài, nàng đã học cách sử dụng vũ khí trong gần một năm.
Công chúa yếu đuối không thể đánh bại con rồng, nhưng các chiến binh có thể.
Những người lính do cha nàng cử đến đã dạy nàng rất nhiều điều, và ngay cả khi nàng chuẩn bị vào lâu đài, bất chấp ánh mắt của người khác họ đã kéo tay áo cố gắng giữ nàng lại.
Họ thân với nhau cả năm trời, nàng nhìn thấy vẻ mặt buồn bã của hắn, khẽ gạt tay hắn và lắc đầu.
Nàng không thể trốn thoát, đó là số phận của nàng.
Bị giết bởi một con rồng ác, hoặc cứu hoàng tử và kết hôn với chàng ấy.
Công chúa bưng chén trà lên, ấm trà dường như nóng lên, ngón tay nóng bỏng đau đớn, trong lòng đau xót.
Dù cho kết quả như thế nào thì mãi mãi cũng sẽ không có quân lính.5
Hoàng tử kịp thời kéo công chúa ra khỏi nỗi buồn: “Tôi muốn kể một câu chuyện, nàng có muốn nghe nó không?”
Không ai có thể từ chối đôi mắt xanh ấy.
Công chúa gật đầu.
Hoàng tử bắt đầu kể câu chuyện của mình, chàng đã kể câu chuyện cho nhiều người, đã rất thành thạo, không cần phải suy nghĩ để thốt ra nửa sau.
Một số người chỉ nghe một nửa đã không thể chịu đựng được, đó thật sự là một câu chuyện cũ.
Nhưng chàng sẵn sàng lặp lại nó vô số lần mà không bao giờ mệt mỏi.
Bởi vì câu chuyện này là có thật.
Về bản thân chàng, về người yêu của chàng.6
Đó có lẽ là 10 năm trước.
Hoàng Tử thích mạo hiểm bỏ lại thị vệ một mình đi vào rừng rậm, mọi người đều nói ở cuối rừng rậm có một con rồng đen lớn.
Chàng muốn nhìn xem, tốt nhất là chiến đấu với nó.
Chàng tin rằng mình có thể đánh bại con rồng.
Nếu như chàng không thể giành chiến thắng thì sẽ giả vờ chết.
Nhà vua luôn than thở rằng nữ hoàng đã sinh cho ông một đứa con trai ngớ ngẩn.
Bây giờ có vẻ như – phải, đúng vậy.
Lão Quốc vương đã đúng.
Ông có một đứa con trai ngớ ngẩn.
Tóm lại hoàng tử đã thuận lợi nhìn thấy rồng đen sống sâu trong rừng rậm.
Con ngươi hổ phách của nó to như đầu hoàng tử.
Hoàng tử thở dài, sau đó đầy phấn khích rút thanh kiếm của mình ra: “Hey, con rồng, chúng ta chiến đấu đi!”
Rồng đen:”…”7
Rồng đen đã không để Hoàng tử đạt được điều mình muốn.
Nó biến thành hình dáng con người làm Hoàng tử sợ hãi.
Nó sử dụng cánh tay khổng vũ mạnh mẽ của mình nâng Hoàng tử lên cao và đặt chàng trên vai.
Hoàng tử đạp chân lung tung, nó đánh vào mông chàng, Hoàng tử vùng vẫy càng dữ dội hơn.
“Mi, con rồng lưu manh này! Nhìn cho rõ, tôi là nam! Là đàn ông!”
Con rồng không có cái gọi là giới tính.
Con rồng đen chỉ cảm thấy đôi mắt của Hoàng tử trông đẹp và rực rỡ hơn bất kỳ loại đá quý nào mà nó có.
Nó hy vọng có được chàng.
Nó muốn giấu chàng trong lâu đài của nó và biến chàng thành vật sở hữu của mình.
Tất cả những con rồng đều làm điều này, giấu kho báu của chúng trong nhà hoặc hang động của chúng.
Nó cũng không ngoại lệ.8
Nó rất lãng mạn, nó được người ta gọi là yêu từ cái nhìn đầu tiên.
Đáng tiếc chính rồng đen cũng không ý thức được.
Nó giam giữ Hoàng tử vào lâu đài, chuẩn bị bữa sáng và bữa tối thịnh soạn cho chàng nhưng mỗi ngày Hoàng tử chỉ muốn trốn thoát.
Cuối cùng, một ngày nọ Hoàng tử không thể không gầm lên với con rồng đen: “Mi muốn nhìn thấy tôi trần truồng trước mặt mi sao?”
“Quần áo đâu, tôi muốn có!”
Rồng đen đỏ mặt, nhưng lúc này nó đang ở hình rồng, làn da ngăm đen trở thành màu bảo vệ rất tốt, Hoàng tử không thể phát hiện ra sự khác thường của nó.
“Không, không” – Rồng đen nói hai lần.
Hoàng tử tức giận chất vấn: “Vậy thì tại sao mi chỉ cho tôi ăn mà không cho tôi quần áo?”
Con người cần phải thay quần áo.
Rồng đen quên mất, hoặc là nói trước đó nó chưa từng nghĩ tới, bộ sưu tập trân quý nhất của mình sẽ là một con người.
Nó nói: “Xin lỗi, nhưng tôi không thể ra khỏi đây.”9
Hàng trăm năm trước, con rồng đã bị nhốt trong lâu đài cổ xưa này bởi một vị pháp sư.
Chỉ vì mọi người sợ nó.
Mặc dù nó không bao giờ làm bất cứ điều gì có hại, nỗi sợ hãi vẫn không biến mất.
Nó đã trở thành một sự xấu xa trong miệng của nhiều người, và trở thành một con rồng bất khả chiến bại.
Mọi người đã cố gắng hết sức để giết nó, nhưng không ai thành công.
Rồng đen không muốn giết chóc, cũng chán ghét những người luôn tìm đến.
Pháp sư có được pháp lực mạnh mẽ xuất hiện trước mặt nó, phong ấn nó ở trong phiến rừng rậm này.
Mọi người vì thế hoan hô chúc mừng, rồng đen nhàm chán nhìn bọn họ nghênh đón lửa trại ca múa.
Nó đã thu thập đủ loại đá quý, nó cũng có một lâu đài và một cánh đồng rộng lớn.
Nó có thể lăn tự do trong rừng mà không ai làm phiền nó.
Rồng đen cảm thấy như vậy rất tốt.
Nó khác với những con người tham lam, và nó rất hài lòng về những điều này
—— Tuy nhiên, khi mọi thứ đã phát triển đến mức như bây giờ, rồng đen đã tự tát vào mặt mình.
Nó không khác gì con người, nó thậm chí còn tham lam hơn họ.
Nó muốn một con người, một Hoàng tử của một Vương quốc, một chàng trai trẻ tuổi với đôi mắt trong suốt như biển xanh.
Nó tham lam như thế
Nó tưởng rằng thế gian này đã tồn tại thứ tốt đẹp nhất.
—— đối với nó mà nói chàng chính là sự tồn tại như vậy.10
Rồng đen nói: “Xin lỗi, nhưng tôi không thể rời khỏi nơi này.”
Trong nháy mắt Hoàng tử tự suy diễn ra một tuồng ngược thân ngược tâm —— Rồng đen khát vọng sự tự do bị mọi người cầm tù ở đây, bọn họ dùng gậy gộc ném nó, dùng đao chém nó, nó chật vật bất kham trốn trong phòng… Không không không, chàng không thể tiếp tục suy nghĩ nữa!
Hoàng tử dùng đôi mắt dịu dàng bao dung nhìn chăm chú Rồng đen, chàng đưa tay xoa vảy màu đen của nó.
“Cậu bé đáng thương.” Chàng nói rồi cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên vảy rồng đen.
Rồng đen cảm thấy chín đầu rồng của của nó đều đỏ.
Nó thậm chí còn không thể tiếp tục duy trì hình rồng, choáng váng biến thành nhân loại, hình dạng này khó mà mà che được khuôn mặt đỏ ửng của nó. Hoàng tử chớp chớp mắt, chàng làm hành động vô ý này một lần nữa khiến tim Rồng đen đập nhanh hơn.
Trước đó Rồng đen chỉ thích sưu tầm và cất giấu bảo bối, mà hiện tại —— nó chỉ muốn chàng.
Nó bằng lòng dâng lên tất cả đá quý mà nó sở hữu, chỉ vì muốn được chàng hôn môi một cái…
Rồng đen không biết, mọi người thường gọi kiểu suy nghĩ và hành động này là —— si tình.11
Hoàng tử dần dần phát hiện ra Rồng đen có chỗ đáng yêu.
Nó biết cày ruộng, làm ruộng và làm đủ loại món ngon. Thật sự rất vất vả, và cũng có lúc chàng trêu đùa nó khiến nó trở nên ngượng ngùng, thậm chí là đỏ mặt.
Bọn họ ở chung rất vui vẻ, nhưng Hoàng tử biết chàng không thể ở mãi nơi này.
Cuối cùng trong một đêm yên tĩnh, Hoàng tử thử thuyết phục Rồng đen, muốn nó thả chàng ra khỏi lâu đài, đưa chàng về nhà.
Hoàng tử nói: “Tôi phải trở về, ta đã ở đây lâu lắm rồi, người nhà của tôi sẽ lo lắng… Nhưng tôi sẽ trở lại! Tôi sẽ trở lại thăm mi, mi… Mi có tin tưởng tôi không?”
Rồng đen nhìn chàng, đôi mắt màu hổ phách tràn ngập hình ảnh của hoàng tử.
Nó hỏi: “Chàng ở đây không vui sao?”
“Không, cũng không phải, tôi rất vui vẻ…” Đôi mắt màu lam của Hoàng tử dưới ánh nến chiếu rọi trở nên tối đen thâm thúy: “Nhưng tôi…”
“Tôi biết rồi.” Rồng đen không chờ hoàng tử nói xong: “Sáng mai chàng có thể đi.”
Hoàng tử cho rằng lần này sẽ là một cuộc đàm phán gian nan mà không nghĩ rằng nó lại dễ dàng như vậy, dễ dàng đến mức… làm chàng đột nhiên sinh ra một loại cảm xúc mất mát.
Rồng đen như nhìn thấu suy nghĩ của chàng, nó cúi người nhẹ nhàng nói: “Tôi tin chàng.”
Đôi mắt lam của Hoàng tử lần thứ hai sáng lên.12
Hoàng tử nhỏ làm nó buồn.
Mặc dù nó đã cố gắng nuôi béo chàng, cố gắng bịa chuyện kể trước khi ngủ cho chàng nghe, cố gắng dỗ chàng vui vẻ.
Nhưng chàng vẫn rời khỏi nó.
Ánh lửa của ngọn nến chiếu rọi ra đôi mắt ảm đạm của Hoàng tử, Rồng đen nghĩ hẳn là nó nên buông tay, nếu về nhà có thể làm báu vật của nó, người nó trân trọng, người nó… yêu thương vui vẻ thì nó hẳn nên buông tay.
Không có bất kỳ kẻ nào cũng không có bất kỳ thứ gì dạy nó điều này.
Chỉ là nó không ngờ rằng Hoàng tử nhỏ sẽ không vui.
Vậy nên nó nói với Hoàng tử: “Tôi tin chàng.”
Nếu nói như vậy làm chàng vui vẻ, nó nói dối cũng không sao.
Không có con người nào bằng lòng chủ động bước vào khu rừng này.
Ở đây có một con rồng.
Mọi người sẽ cầm theo đuốc khi vào rừng, bọn họ muốn nó chết. Mà Hoàng tử nhỏ thì không, chàng chỉ muốn về nhà.
Nó phải nên thả chàng về nhà.
Cho dù chàng sẽ không bao giờ trở lại.13
Hoàng tử về nhà.
Mọi người đều cho rằng chàng đã chết ở một góc xó xỉnh nào đó mà không ai hay, chàng trở về khiến không ít người giật mình.
Quốc vương rất vui vẻ mở yến hội chúc mừng Hoàng tử.
Hoàng tử bị người ta rót rất nhiều rượu, tất cả mọi người đều tỏ ra vui vẻ, chỉ có Vương hậu lôi kéo tay chàng khóc thút thít, vuốt mặt chàng nói: “Thật tốt quá, thật tốt quá, con đã trở về…” Bà kích động nói năng lộn xộn.
Hoàng tử hôn trán mẫu thân một cái, trấn an bà: “Đúng vậy, con đã trở về.”
Sau khi yến hội kết thúc, Hoàng tử bước vào cung điện, chàng nói với Quốc vương chuyện lâu đài rồng, chàng uống rượu xong rất vui vẻ nên đã không nhìn thấy sự kinh ngạc toát lên trong mắt Quốc vương.
Hoàng tử kể hết toàn bộ những chuyện phát sinh mấy ngày này cho Quốc vương nghe, chàng không chút nào đề phòng vì Quốc vương là phụ thân của chàng, là người chàng tin tưởng.
“Con đã hứa sẽ quay lại tìm nó!” Cuối cùng Hoàng tử trẻ tuổi nói.14
“Tôi không phải người thừa kế, ở trên tôi còn có hai người anh.” Hoàng tử kể cho Công chúa nghe những chuyện đã qua, khóe môi chàng nở một nụ cười tươi, ánh mắt dịu dàng mà làm lòng đắm say nhưng công chúa biết, phía dưới sự dịu dàng đó là một nỗi đau thương được che giấu: “Nhưng khoảng thời gian đó, vương phụ đã sai người hội nghị thu xếp rất nhiều việc cho tôi.”
“Lúc đó tôi… Thật ấu trĩ, mẫu thân chăm sóc tôi rất tốt, bà cũng không cho tôi phải tiếp xúc với Vương cung âm u.
“Bọn họ đến rừng rậm với ý đồ muốn giết chết nó, nhưng tất cả đều không thành công. Bọn họ đã hủy hoại đồng ruộng và lâu đài của nó. Tôi bị giam lỏng, vương phụ không cho phép tôi đi tìm nó. Bọn họ sợ hãi nó nên muốn giết chết nó, sợ cầm tù không đủ đủ muốn nó chết! Đến nay tôi vẫn không thể tha thứ cho bản thân mình, là tôi làm lộ nó trước mắt bao người…”
Hoàng tử nói chuyện gấp gáp, chàng có hơi kích động, con ngươi màu lam dường như sắp chảy ra nước biển ướt át.
Công chúa không nhịn được mở miệng đánh gãy lời chàng: “Không, đó không phải là chàng sai, chàng chỉ là…” Chỉ là quá tin tưởng người thân.
Đó không phải sai.15
Hoàng tử bị giam lỏng, mỗi ngày vương hậu đều đến thăm chàng.
Chàng không ăn nổi cơm, nhìn qua rất gầy ốm, hai má hóp cả vào.
Quốc vương nói với người dân của ông ta rằng ông rất đáng thương, con trai bị con rồng ác độc tra tấn, biến thành dáng vẻ như hiện giờ, ông phải báo thù cho chàng.
Vương hậu lại bước vào căn phòng có quan binh canh giữ, bà nói với Hoàng tử: “Con không nên ngoan cố như vậy, con nên biết, nếu con chịu nhận lỗi với phụ thân…”
“Con làm sai cái gì?!” Hoàng tử đánh gãy lời Vương hậu nói, giọng nói chàng nghẹn ngào “Con thật sự đã làm sai, nhưng không phải với phụ thân.”
Chàng đã hứa với Rồng đen sẽ quay lại thăm nó.
Nhưng nhìn xem bây giờ chàng đã gây ra cho nó cái phiền phức gì đây?
Là sự giết chóc ghê tởm và “chính nghĩa”.
Nó trở thành con rồng xấu xa hung ác trong miệng mọi người.
Nhưng rõ ràng nó không phải.
Nó dịu dàng như vậy, nó đưa chàng đến bìa rừng thả chàng đi.
Hoàng tử nhớ rõ ngày ấy ánh nến khẽ đung đưa chiếu rọi lên khuôn mặt của hai người, Rồng đen đã nói: “Tôi tin chàng.”
Khi Rồng đen nhìn thấy những binh lính đó sẽ nghĩ như thế nào?
Sẽ cảm thấy hết thảy chuyện này đều là do chàng làm sao?
Hoàng tử nghĩ chắc chắn nó sẽ hận chàng thấu xương.
Nhưng mặc dù nó hận chàng, hận không thể xé xác chàng, Hoàng tử nắm chặt song sắt, chàng cũng muốn đi tìm nó.16
Vương hậu thành công giúp đỡ Hoàng tử chạy trốn khỏi địa lao.
Trước khi Hoàng tử đi bà khóc lóc vuốt ve mặt chàng, nói: “Đi đi, con trai. Nhưng con nên biết, sỡ dĩ phụ thân con tức giận như vậy, muốn hoàn toàn diệt trừ con rồng kia là bởi vì ông ấy nhìn thấy trong mắt con là tình yêu say đắm.”
“Con yêu rồng… Ông ấy tuyệt không cho phép chuyện như vậy xảy ra, đôi mắt của con đã thể hiện hết thảy, đối nó con yêu và không muốn xa rời… Ông ấy nhìn thấy điều đó, muốn hoàn toàn chặt đứt thương nhớ của con.”
“Ông ấy làm như vậy là không đúng, nhưng ông ấy yêu con.” Người đàn bà trẻ tuổi lặng lẽ rơi nước mắt, con trai của bà yêu thượng một con rồng, bà đã từng giãy giụa khổ sở, cảm thấy người chồng của bà, có lẽ điều Quốc vương làm là đúng.
Dù sao đó cũng là một con rồng, dù cho nó có hiền lành và còn có thể hóa thành hình người, nhưng có ai sẽ yêu đương với một con rồng chứ? Có lẽ cũng có, nhưng tuyệt đối không thể là con trai của bà được!
Nhưng bà yêu con trai, trong mắt bà con trai mãi mãi không bao giờ lớn, vì con rồng đó mà nó khổ sở như vậy, sao bà có thể chịu được việc chàng đau khổ.
“Mẹ hy vọng con có thể hiểu rõ, phụ thân con vẫn yêu con… Rất xin lỗi, con trai, mẹ yêu con, so với bất kỳ ai mẹ luôn hy vọng con sẽ được hạnh phúc.”
So với bất kỳ kẻ nào bà rất hy vọng con trai mình có được hạnh phúc.
Việc hạnh phúc, người ngoài không thể phân giải được.17
Sáng sớm, Hoàng tử đi vào lâu đài, chàng rất căng thẳng, trên đường đi còn hái một nắm hoa dại.
Chàng định quỳ gối trước mặt Rồng đen dập đầu đền tội, khẩn cầu xin nó tha thứ cho chàng, tuy rằng chàng cảm thấy mình làm điều này rất có khả năng sẽ bị con rồng nuốt mất.
Trên đường đến đây não Hoàng tử đã suy nghĩ mấy chục loại phương pháp đền tội.
Hoàng tử đẩy cửa lâu đài ra, bên trong vẫn là dáng vẻ trước khi chàng rời khỏi.
Điều này rất khác với tưởng tượng của chàng, chàng cho rằng nơi này đã sớm bị bọn lính tàn phá te tua. Hoàng tử bước lên lầu hai, tia nắng sớm chiếu rọi lên người, chàng còn chưa kịp xoay người đã bị Rồng đen đẩy ngã trên thảm đỏ.
Rồng đen cực kỳ kích động, không ngừng lặp đi lặp lại: “Chàng đã trở lại”.
Hoa dại trong tay Hoàng tử bị nó làm hỏng rất nhiều, bản thân Hoàng tử cũng xém bị nó đè đứt hơi.
May thay Rồng đen vẫn còn một tia lý trí, nó đứng dậy, vẫn không dám tin tưởng: “Chàng đã trở lại…”
Hoàng tử bật khóc che mặt Rồng đen, hôn lên môi nó: “Xin lỗi, tôi tới hơi muộn… Tôi đã trở về.”18
Trên thực tế, binh lính tập kích cũng không gây tổn thương gì cho Rồng đen, da nó dày cứ tùy bọn họ chém, chỉ có điều đáng tiếc là nó đã làm hỏng tất cả các vụ mùa. Nó là một tên ngốc bị chà đạp bởi đám đông.
Rồng đen cực kỳ tức giận, lúc đá bọn họ ra khỏi rừng rậm động tác rất lớn, làm cho nhà ở của mình sụp đổ hết, nhưng rất nhanh nó đã sửa chữa lại.
Nó nhớ thương hoàng tử.
Mỗi một ngày nó đều đứng trên tường, và nó biết sớm muộn gì cũng có một ngày hoa Ngân sẽ che kín bờ tường.
Bởi vì Hoàng tử sẽ không trở lại.
Trăm ngàn năm tới, sẽ không có người vì nó, vì một con rồng mà lần thứ hai đi vòng vèo.
—— sau khi chắc chắn Hoàng tử sẽ không trở lại, Rồng đen lại bị vả mặt.
Mặt rất sưng nhưng nó rất vui vẻ.
Nó bỏ hoa dại Hoàng tử mang đến vào trong một chiếc bình hoa tinh xảo, dù cho hai người đều biết rõ loài hoa này sẽ sống không qua đêm nay.
Rồng đen chưa từng nghi ngờ những binh lính kia là do Hoàng tử phái tới, tuy rằng cuộc sống của nó rất dài mà thời gian bọn họ ở chung không lâu lắm, nhưng nó biết Hoàng tử nhỏ tuyệt đối không thể làm ra chuyện như vậy được —— chàng chỉ biết tự mình đến tìm nó quyết đấu.
Mà Rồng đen ước gì Hoàng tử nhỏ đến tìm nó đánh nhau, bởi vì như vậy là nó có thể bắt chàng về giấu đi.19
Rồng đen giải thích xong Hoàng tử vẫn không yên tâm như cũ, dò hỏi nó: “Thật vậy chăng, những người đó thật sự không làm mi bị thương sao?”
“Thật mà.” Rồng đen muốn cho Hoàng tử yên tâm chút, nó an ủi nói: “Không có gì đâu, tôi đã quen rồi.”
Thói quen này không phải của con người dù cho lâu ngày Hoàng tử cũng không thể hiểu được thói quen ác ý này.
Hoàng tử ôm Rồng đen như muốn khảm nó vào lòng ngực, truyền nhiệt độ của mình cho nó, nhưng vóc dáng kém nhau của hai người khiến chàng như chui vào ngực nó.
Rồng đen nhẹ nhàng xoa đầu Hoàng tử, tất cả thật giống như đang mơ, nếu vậy nó hy vọng có thể ngủ say không tỉnh.
Nó đã gặp qua rất nhiều người bước vào khu rừng này, bọn họ bước vào rồi lại bước ra, chưa từng có người nào sẽ dừng lại vì nó, bọn họ chỉ biết chạy càng nhanh càng tốt.
Hoàng tử nhỏ là người đầu tiên muốn mãi mãi ở lại với nó, là bảo vật nó trân quý nhất, là người nó yêu thương.20
Những ngày sau đó, thỉnh thoảng Hoàng tử sẽ lẻn ra khỏi rừng mua một ít vải và hạt giống, sau đó trồng một vườn hoa và một số loài cây ăn quả phía sau lâu đài.
Phát hiện con trai chạy khỏi đại lao, rất nhanh Quốc vương lại sai người tới giết Rồng đen, ông dán lệnh thưởng trong thành, ai ai cũng ham nhưng lại tiếc mạng.
Cách một thời gian Vương hậu sẽ đến rừng rậm thăm hoàng tử, mới đầu bà rất sợ hãi Rồng đen, nhưng rất nhanh bà đã phát hiện Rồng khác xa con rồng hung ác trong miệng người đời.
Bà nhìn thấy bên ngoài lâu đài là đồng ruộng và biển hoa, nhìn thấy trên má con trai lộ ra lúm đồng tiền hạnh phúc.
Cuộc sống của hai người những loài người bình thường, thỉnh thoảng cũng sẽ cãi nhau hờn dỗi đối phương rồi lại hôn môi bày tỏ tình yêu dành cho nhau.
Vương hậu cho rằng tình yêu của họ cũng như nhân loại vậy, chẳng có gì khác cả.
Nhưng tình yêu của họ lại làm người ta khiếp sợ như vậy.
Quốc vương không chịu thừa nhận, ông một mực chắc chắn rằng Rồng đen đã bỏ bùa Hoàng tử, ông nhất định phải mang Hoàng tử về, nhất định phải giết chết con rồng hung ác.
Nhưng trải qua mấy năm, Quốc vương phát hiện không cách nào thực hiện được, ông không thể giết chết con rồng kia, nhưng ông nhất định phải mang Hoàng tử mang về nhà. Sau khi mang về, ông sẽ an bài cho Hoàng tử một người vợ môn đăng hộ đối, Hoàng tử phải ở bên Công chúa.
Quốc vương biết con trai ông thiện lương sẽ không đánh nữ giới, mà con rồng cực kỳ ngu xuẩn nghe lời chàng kia cũng sẽ không.
Vậy nên ông hạ lệnh nếu có vị Công chúa nào có thể diệt trừ con rồng hung ác giải cứu Hoàng tử, thì nàng sẽ được không biết bao nhiêu tài phú, còn có thể kết hôn với Hoàng tử.
Ông chuẩn bị kế hoạch hết sức hoàn hảo, dùng mười năm thời gian chỉ để chia rẽ hai người họ, trước sau ông vẫn không cho rằng người và rồng có thể ở bên nhau, ý tưởng này đã ăn sâu bén rễ chui vào trong đầu ông, có lẽ thẳng đến chết xuống lỗ cũng sẽ không thay đổi.21
Hoàng tử đã kể xong chuyện xưa.
Rồng đen vẫn luôn tránh trên lầu hai từ từ bước ra, Công chúa ngẩng đầu thấy được “Con rồng độc ác xấu xa” trong truyền thuyết.
Nó rất anh tuấn, một thân hình cường tráng với đôi mắt màu hổ phách, nhưng trong mắt đó không có sự tàn nhẫn nào như lời đồn của mọi người, nó đi đến bên người Hoàng tử và vây quanh chàng.
“Chuyện xưa đã kể xong.” Vẻ mặt Rồng đen không có ý tốt nhìn Công chúa: “Cô có thể đi rồi.”
Công chúa: “…”
Hoàng tử đứng dậy đá Rồng đen một cái, mỉm cười với nàng nói: “Xin lỗi, ý thức lãnh địa của rồng rất mạnh… Nó đã sửa lại rất nhiều, thật đó.”
“Cảm ơn nàng đã bằng lòng nghe tôi kể xong câu chuyện này, phải biết rằng lúc trước có rất nhiều người tới nhưng họ không kiên nhẫn nghe tôi nói nhiều như vậy. Bọn họ chỉ là muốn tôi… hoặc là tiền, bọn họ luôn rất vội vàng.” Hoàng tử nói lời xin lỗi từ tận đáy lòng: “Mà bạn đời của tôi lại rất táo bạo, họ không muốn nghe thì chúng tôi đành phải đá văng họ ra.”
Công chúa theo bản năng lui về phía sau một bước.
“Ơ không không, chúng tôi đương nhiên sẽ không làm thế với nàng.” Hoàng tử lộ ra nụ cười thân thiện: “Bởi vì nàng đã không muốn dẫn tôi đi, đúng không?”
Công chúa nhìn chàng, hay nói đúng hơn là nhìn họ, hai người bọn họ chỉ cần đứng chung một chỗ nàng đã có thể tưởng tượng được họ hạnh phúc biết bao nhiêu.
“Đúng vậy.” Công chúa nói: “Không có kẻ nào có thể tách hai người ra.”22
Hoàng tử thở dài nhẹ nhõm một hơi, ngửa đầu đối diện với Rồng đen nói: “Xem đi, như em đã nói vậy, em có thể nói cho ít nhất một người trong số họ hiểu được, anh không thể cứ đá văng tất cả bọn họ được, bạo lực không giải quyết được bất kỳ vấn đề nào.”
Công chúa: “…” Vậy nên nếu vừa rồi nàng không nghe Hoàng tử kể chuyện xưa, thì bây giờ có phải nàng đã bị Rồng đen đá văng ra ngoài không.
Đương nhu Hoàng tử nhìn thấu suy nghĩ trong lòng nàng: “Đối với các quý cô chúng tôi rất dịu dàng, sẽ không đá đâu.”
Công chúa cũng không an tâm được bao nhiêu.
Nàng uống xong miếng trà an ủi cuối cùng, đứng lên đối mặt với cửa lâu đài.
“Phụ thân tôi vẫn luôn cảm thấy liên minh quốc tế, gả tôi cho một Hoàng tử mà tôi không yêu là vận mệnh của tôi.” Nàng nắm lấy chuôi kiếm: “Tôi mãi mãi sẽ không có được tự do và tình yêu.”
“Tôi cho rằng đó chính là duyên phận.” Hoàng tử nói: “Nàng nhất định sẽ gặp được một người nào đó yêu thương nàng, mà vận mệnh vẫn chưa quyết định.”
Công chúa cười rộ lên: “Chàng nói đúng, vậy nên ta bây giờ tôi muốn đi đập tan cái vận mệnh đáng chết này.”
Nàng muốn đi ra ngoài, chạy thoát khỏi nơi này với binh lính của nàng.
Có lẽ ngày tháng sau này sẽ rất cực khổ, nhưng ai quan tâm chứ.
Nàng biết cả cưỡi ngựa và kiếm thuật, đánh thắng được binh lính của Công chúa.
Đáng lẽ ra nàng nên phản kháng vận mệnh đáng chết này, nàng nên được hạnh phúc.
Cửa lâu đài bị mở ra, ánh mặt trời sáng rỡ chiếu vào, Hoàng tử và Rồng đen nhìn theo nàng, nhìn nàng người đầu tiên có thể bước ra khỏi cửa lâu đài.
—END—