Một Mối Lương Duyên

Chương 1: Xuyên không




Đường phố buổi hoàng hôn tấp nập người qua lại. Dòng xe cộ hối hả ngược xuôi, chen chúc nhau tạo nên một cảnh tượng vô cùng khó chịu.

Trần Tuệ Linh cắm chặt tai nghe vào tai, đôi mắt chăm chú theo dõi diễn biến của bộ phim cổ trang amine ngược luyến tàn tâm. Cô nhìn người thanh niên anh tuấn đang bị bao vây, hai tay bị trói chặt, gương mặt đầy những vết thương mà trong lòng bỗng chốc thấy xót xa.

"Sở Thiên Minh! Tại sao chàng lại ngốc vậy chứ? Rõ ràng biết cô ta không yêu chàng, tại sao chàng lại vẫn cố chấp như vậy?"

Nơi khoé mắt bỗng chốc cay cay, hai giọt nước lấp lánh nơi khoé mắt. Trần Tuệ Linh đưa tay lau vội đi.

"Nếu cô ta không yêu chàng thì để ta yêu chàng."

Đến một ngã tư đường, cô vẫn cứ dán mắt vào điện thoại mà không chú ý đến đèn tín hiệu giao thông. Dáng người nhỏ nhắn đi xuống lòng đường, tiếng còi xe chói tay vang lên inh ỏi.

"Aaaaaaaa!"

Rầm!

Két ttttttt!

Những âm thanh vô cùng chói tai vang lên. Cô gái nhỏ chỉ kịp hét lên một tiếng, cả cơ thể nhỏ nhắn của cô đã bị hất văng ra xa. Người đi đường lập tức bao vây lấy hiện trường, chú tài xế đứng tuổi vội mở cửa xe bước xuống. Nhìn thấy cô gái trẻ nằm trong một vũng máu, gương mặt ông lập tức tái mét. Bàn tay run rẩy lấy điện thoại ra gọi xe cứu thương.

Trần Tuệ Linh mơ màng nhìn xung quanh, tâm trí cô như bay bổng lâng lâng. Tất cả mọi thanh âm hỗn tạp kia cô cũng đã chẳng còn nghe được gì nữa. Trong tâm trí hiện ra một khung cảnh, Trần Tuệ Linh lặng lẽ rơi nước mắt, giọng thều thào gọi tên...

"Sở Thiên Minh..."

Tuệ Linh được đưa vào phòng cấp cứu. Sau mấy tiếng đồng hồ được các bác sĩ cố gắng cứu chữa, tính mạng của cô tạm thời thoát khỏi nguy hiểm. Nhưng... cô lại rơi vào trạng thái hôn mê sâu...

"Sở Thiên Minh, ngươi giết hại đồng môn, thủ đoạn tàn độc. Ngươi còn gì để nói không?"

"Không có ".

"Được lắm! Ngươi đã phạm tội lại không biết hối cải. Tần Khởi Hoành ta hôm nay sẽ thay mặt tất cả các môn phái ở đây trị tội ngươi, đòi lại công đạo cho các đồ đệ của Ngao sơn phái ".

Trần Tuệ Linh: [Đây là đâu...? Lời thoại này... Tại sao lại quen thuộc quá vậy?]

Mơ mơ màng màng nhìn quanh, một cảnh tượng xa lạ đập vào mắt cô. Nhưng ở phía trước, gương mặt kia...

Trần Tuệ Linh: [ Sở Thiên Minh... Mình... Mình xuyên không rồi????]

"Tất cả các huynh đệ có mặt ở đây làm chứng. Sở Thiên Minh dùng thủ đoạn tàn độc sát hại tất cả các huynh đệ của Ngao Sơn phái. Ta tuyệt đối không thể tha cho tên đại ma đầu này."

"Đúng vậy, không thể tha thứ."



"Giết hắn đi! Giết hắn trả thù cho Mộ trưởng lão."

Trần Tuệ Linh: [ Diễn biến này...Nếu như nhớ không nhầm thì... Sở Thiên Minh sẽ bị Tần Khởi Hoành cho người đem hắn treo lên tường thành, sau đó để người bắn tên. Sở Thiên Minh vạn tiễn xuyên tâm mà chết.]

[Không được! Lần này ta nhất định không để hắn chết oan ức như vậy.]

Sở Thiên Minh đứng đó, hai tay bị trói chặt, đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm đám người trước mặt. Tần Khởi Hoành rút kiếm ra, dùng khinh công bay tới, hướng mũi kiếm về phía ngực của Sở Thiên Minh.

"Không được! A..."

Trước khi mũi kiếm của hắn lao tới, một thân ảnh nhỏ nhắn chạy ra, đứng chắn trước mặt Sở Thiên Minh. Mũi kiếm sắc nhọn đâm thẳng vào ngực cô. Trần Tuệ Linh đau đớn phun ra một ngụm máu.

[Ây da,. ta đúng là xui xẻo mà. Vừa mới xuyên không đã ngủm củ tỏi rồi. Không được! Phải nhân cơ hội còn chút hơi tàn mà ngăn cản chàng hắc hoá. Nếu không thì chuyến đi này của mình coi như bỏ phí rồi.]

Trần Tuệ Linh đưa tay lên chạm vào nhau mặt anh tuấn ấy. Cô nén đau, cố mỉm cười nói với Sở Thiên Minh.

"Sở Thiên Minh, chàng tuyệt đối đừng vì mấy kẻ không ra gì mà để bản thân chịu thiệt."

Sở Thiên Minh đen mặt nhìn cô gái đang nằm trọn trong vòng tay mình. Đôi mắt lạnh lùng lại nhìn thanh kiếm đang cắm trên ngực cô.

"Cô muốn chết sao?"

Trần Tuệ Linh ánh mắt mơ hồ, nhìn mọi thứ rơi vào một mảng đen tối.

Sở Thiên Minh rút thanh kiếm ra, dùng nội lực phóng kiếm về phía Tần Khởi Hoành.

"Nỗi nhục nhã ngày hôm nay, ta nhất định sẽ nhớ kĩ."

Nói rồi, chàng liền ôm lấy nữ nhân trong lòng, rẽ gió đạp mây mà rời đi.

"Khốn kiếp! Vậy mà lại để hắn chạy mất".

"Khởi Hoành...! Người đó hình như là Lâm Thanh An".

_________

Tiêu giao thành...

"Thành chủ, Lâm cô nương đã không sao nữa rồi ".

"Vất vả cho ông rồi. Ta sẽ trọng thưởng".

Đại phu lui ra ngoài. Sở Thiên Minh đi đến bên giường, nhìn nữ tử đang nằm đó, sắc mặt tái nhợt. Y đưa tay lên day day mi tâm. Cái người nữ nhân này thật sự biết cách khiến người khác đau đầu.



Mí mắt Lâm Thanh An khẽ động, cô từ từ mở mắt, ngơ ngác nhìn khung cảnh xung quanh.

"Đây là đâu...?"

"..."

Không nghe tiếng trả lời. Lâm Thanh An muốn ngồi dậy, lại động phải vết thương. Cô đau đớn kêu lên một tiếng.

"Biết đau rồi...!"

Câu hỏi không mặn không nhạt, không chút cảm xúc của Sở Thiên Minh khiến Lâm Thanh An có chút khó chịu. Cô liếc mắt nhìn sang, trong lòng thầm mắng

[Sở Thiên Minh thối, ta vì cứu ngươi mới bị thương. Vậy mà một câu cảm ơn cũng không có.]

Lâm Thanh An biểu môi, vẻ không cam tâm.

"Hừm...Để ta đi gọi người".

"Gọi người làm gì?".

"Cô không đói?"

Lâm Thanh An đưa tay xoa xoa bụng mình. Hình như là có một chút. Cô nhìn Sở Thiên Minh rồi gật đầu.

Lâm Thanh An nhìn bóng lưng y đi ra khỏi phòng, cô đưa tay lên ôm lấy ngực mình.

[Sở Thiên Minh, có ta ở đây rồi. Ta sẽ không để bất kỳ ai có cơ hội làm tổn thương chàng thêm lần nào nữa.]

Phải!

Trần Tuệ Linh cô chính là nhìn thấy một đời đau khổ của Sở Thiên Minh, cô chính là đau lòng cho hắn nên mới đến đây. Sống trong thân phận của Lâm Thanh An, cô không biết liệu bản thân mình có thể ở cạnh Sở Thiên Minh được bao lâu. Nhưng chỉ cần cô còn ở đây, bất cứ ai cũng đừng mơ có thể làm hại chàng ấy.

Nhìn thấy Sở Thiên Minh từ bên ngoài đi vào, cô gắng sức ngồi dậy. Đôi mắt dịu dàng nhìn chằm chằm nam nhân trước mặt, cô nhỏ giọng nói.

"Sở Thiên Minh! Sau này nếu không có ta thì chàng cũng nhất định phải sống thật tốt."

"Yên tâm! Không có cô ta cũng không chết được đâu."

Lâm Thanh An cúi đầu, đôi mắt đượm buồn nở nụ cười nhạt.

[ Tốt nhất là như chàng nói.]