Một Mối Lương Duyên

Chương 29: Đại hội võ lâm (1)




Ba ngày sau…

“Các người đúng là vô dụng, chỉ có việc tìm manh mối mà cũng không làm được.”

Tần Khởi Hoành tức giận đá vào người tên thuộc hạ của mình. Nếu trong hôm nay mà không tìm được chứng cứ thì ngày mai, khi đại hội võ lâm diễn ra, hắn và Sở Thiên Minh nhất định phải đối đầu nhau.

Hơn ai hết, hắn là người hiểu rõ nhất, bản thân hắn vốn không phải đối thủ của Sở Thiên Minh. Cho nên hắn mới đưa ra hạ sách, dùng Ngao Sơn phái để kéo Sở Thiên Minh xuống nước, xem như hắn loại bỏ được một mối nguy.

Hắn tính tới tính lui, dày công sắp đặt một kế hoạch chỉnh chu. Lại thêm sự giúp sức của Lâm Uyển Nhi, thành công lấy được miếng ngọc bội của Sở Thiên Minh nên hắn càng thêm nắm chắc phần thắng. Chỉ là hắn tính thế nào cũng không tính tới được, phút cuối cùng miếng ngọc bội đó lại đột nhiên mà biến mất.

“Công tử! Thuộc hạ có chuyện này…”

Tên thuộc hạ ôm ngực ngồi dậy, chần chừ nói. Tần Khởi Hoành lườm hắn một cái, lạnh nhạt hỏi.

“Có chuyện gì, còn không mau nói đi!”

“Bẩm công tử! Ngày hôm đó, thuộc hạ không tìm thấy ngọc bội nhưng… đã bắn trúng một người.”

“Bắn trúng người? Là ai?”

“Thuộc hạ không nhịn thấy mặt, nhưng nhìn từ phía sau lưng thì… hình như là một cô nương.”



“Cô nương?”

“Dạ!”

Tần Khởi Hoành im lặng, đôi mắt gian xảo nhíu chặt lại. Dường như nhận ra được điều gì đó, hắn khẽ nhếch môi cười.

“Nếu thật sự giống như ta suy đoán, vậy thì ta đã có cách để thắng hắn rồi.”

Sở phủ…

Thanh An ngồi trên nhánh cây cổ thụ cao lớn, đôi mắt xinh đẹp nhìn người bên dưới đang trổ tài múa kiếm. Từ sau tối hôm đó, nàng nhìn ra được thái độ của y đã thay đổi rất nhiều. Y đuổi Lâm Uyển Nhi ra khỏi phủ, đối với nàng cũng dịu dàng và quan tâm nhiều hơn. Bất giác, nàng cảm thấy như vậy thật tốt. Chỉ là…

Thanh An đưa hai bàn tay lên trước mặt, đôi mắt u sầu nhìn đầu ngón tay đang chuyển thành màu đen. Nàng cũng không biết bản thân mình bị gì, chỉ biết là từ sau ngày hôm đó, hai bàn tay của nàng dần dần chuyển thành màu đen. Lúc mới đầu chỉ là ở đầu ngón tay. Càng về sau thì càng lan rộng. Bây giờ đã sắp hết cả một bàn tay.

Chuyện này nàng vẫn luôn giữ kín. Nàng sợ y biết rồi thì sẽ lo lắng, làm ảnh hưởng đến kết quả của trận tỉ thí ngày mai.

“Nàng đang nghĩ gì vậy?”

Cứ mải mê suy nghĩ chuyện bàn tay của mình, nàng lại không chú ý đến y đã xuất hiện bên cạnh nàng lúc nào không hay. Vội nắm chặt tay giấu đi sự khác lạ của nó, nàng mỉm cười mà tinh nghịch trả lời y.

“Có làm gì đâu! Thiếp chỉ đang ngắm chàng thôi mà.”

“Có thật vậy không?”

“Thật mà! Chàng không tin thiếp sao?”

“Ta tất nhiên là tin nàng. An nhi! Nàng đợi ta thêm một chút nữa thôi. Ngày mai khi đại hội võ lâm kết thúc, ta sẽ cho nàng một danh phận.”

“Được! Ta đợi chàng.”

Khoảnh khắc đó thật đẹp biết mấy. Nếu như biết trước đó là những khoảnh khắc cuối cùng hai người có thể bên nhau, vậy thì chắc có lẽ, họ sẽ nói với nhau nhiều hơn một chút.

Một ngày dài nhanh chóng qua đi. Một đêm tĩnh lặng lại cứ thế mà kết thúc. Buổi sáng hôm sau, khi bình minh ló dạng, đại hội võ lâm đã được chuẩn bị sẵn sàng.



Lần lượt những người tham gia thi đấu đều bước lên sàn thi đấu.

Từng người từng người đều lần lượt bị Sở Thiên Minh và Tần Khởi Hoành đánh bại. Kết quả đúng là không nằm ngoài dự đoán, cuối cùng thì Sở Thiên Minh và Tần Khởi Hoành vẫn đối đầu nhau.

Dưới cái nắng gay gắt của mặt trời, trận đấu được mọi người mong đợi nhất cũng sắp được diễn ra. Sở Thiên Minh và Tần Khởi Hoành đứng đó, hai ánh mắt lạnh lẽo đối diện nhau.

“Thật không ngờ tới, chúng ta vẫn là gặp nhau rồi.”

Tần Khởi Hoành cười nhạt, giọng nói mang theo chút khó chịu mà nói với Sở Thiên Minh. Y nhìn người trước mặt, hoàn toàn không để hắn vào trong mắt.

“Đừng nhiều lời nữa. Thù cũ nợ mới, chúng ta tính luôn một lần đi.”

“Được! Vậy thì chơi với ngươi một chút.”

Dứt lời, hai người liền lao vào đánh nhau. Trận so tài này thật khiến cho người ta không khỏi trông chờ. Tất cả những người có mặt ở đó đều chăm chú quan sát, chẳng rời mắt dù chỉ là một giây.

Thanh An tỉnh dậy thì Sở Thiên Minh đã đi mất. Nàng vội vã chạy đến nơi diễn ra đại hội. Vừa hay lúc nàng đến, Sở Thiên Minh và Tần Khởi Hoành cũng chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi.

Nàng đứng bên dưới, dõi ánh mắt nhìn theo từng đường múa kiếm của chàng, trong lòng không khỏi thấy lo lắng.

[Sở Thiên Minh! Chàng nhất định phải thắng.]

Trận đấu diễn ra dưới cái nắng gay gắt càng khiến cho bầu không khí trở nên nóng hơn. Thời gian một nén hương sắp hết, Sở Thiên Minh quả nhiên hạ được Tần Khởi Hoành.

Lưỡi kiếm sắc bén kề sát cổ hắn, y cười nhạt nói.

“Giờ thì ngươi biết vị trí của mình là ở đâu rồi chứ?”

“Ha… Sở Thiên Minh! Ngươi đừng vội đắc ý, kịch hay vẫn còn ở phía sau.”

“Ngươi có ý gì?”

Tần Khởi Hoành không trả lời, chỉ hướng đôi mắt nhìn về phía Thanh An.

“Đêm Ngao Sơn phái bị diệt môn, cô ta bị trúng tên có đúng không?”

Sở Thiên Minh nhíu mày, ánh mắt nhìn về phía hắn rồi hỏi.

“Làm sao ngươi biết được những chuyện này?”

“Ngươi đoán xem?”

“Ngươi là hung thủ thảm sát Ngao Sơn?”

“Không! Không phải ta, mà là ngươi.”

“Ăn nói hàm hồ.”

“Nếu như ngươi không thừa nhận thì cô ta sẽ chết.”

“Ngươi lại có ý gì?”

“Sở Thiên Minh, ngươi biết không? Trong mũi tên đó có tẩm độc.”