Một Mối Lương Duyên

Chương 36: Anh là ai?




Cũng đã hơn một tháng kể từ ngày trở về thế giới của mình, Trần Tuệ Linh vẫn cứ cảm thấy đau lòng. Nỗi nhớ cô dành cho Sở Thiên Minh vẫn chưa từng giảm đi. Mỗi một giây một phút trôi qua, cô đều nhớ đến anh da diết.

Đêm nay, bầu trời buồn đến nao lòng. Ánh trăng tròn bị mây đen che phủ, chỉ còn lại chút ánh sáng mờ nhạt soi xuống nhân gian. Tuệ Linh ngồi cạnh cửa sổ, đôi mắt đượm buồn nhìn vào màn hình điện thoại. Bên trong đó, cô mới có thể nhìn thấy anh cười.

Thời gian bỗng dưng như bị ai đó ngưng động. Tuệ Linh ngồi đó, im lặng không nhút nhích. Từ phía sau lưng cô xuất hiện một luồng sáng, một thân ảnh mảnh mai đang chậm rãi đi đến bên cạnh cô.

“Haizzz! Ta thật sự không hiểu, yêu một người đau khổ đến vậy, tại sao cô lại vẫn cứ cố chấp mà yêu?”

“Cô cũng giống như tỷ tỷ của ta vậy. Rõ ràng biết là hai người không có kết quả, vậy mà vẫn cứ không chịu buông bỏ. Làm như vậy không cảm thấy đau lòng hay sao?”

Sở Nhi thở dài, lắc đầu bất lực. Cô cũng thật không hiểu nổi, biết yêu là khổ, tại sao vẫn cứ yêu?

“Cô yên tâm đi, cô sắp được gặp lại hắn rồi. Nhưng mà… ta không thể dễ dàng để hắn đạt được điều mà hắn muốn đâu. Ta sẽ giúp cô đòi lại công bằng.”

Sở Nhi mỉm cười lém lỉnh. Chỉ thấy cô vun tay lên, một luồn sáng màu hồng nhạt xuất hiện. Theo ngón tay của cô, luồng ánh sáng dịu dàng đó khẽ xuyên vào giữa mi tâm của Trần Tuệ Linh.

Sở Nhi rút tay lại, ánh mắt thích thú nhìn cô gái trước mặt.

“Ta chỉ giúp cô đến đây thôi. Yên tâm, khi thời khắc tới, ta nhất định sẽ không cản trở hai người đâu.”

Nói rồi, cô xoay một vòng rồi biến mất. Ngay khoảnh khắc đó, thời gian cũng trở về với nhịp điệu bình thường.

Trần Tuệ Linh nhíu mày, từ giữa mi tâm truyền đến một cơn đau buốt. Cô gục đầu xuống bàn, cố gắng chịu đựng cơn đau vẫn không ngừng truyền đến từ giữa hai chân mày.



“Sao tự dưng lại đau đầu vậy chứ?”

Tắt điện thoại đặt lên bàn. Cô đứng dậy rồi đi lên giường ngủ. Hình bóng ai đó mờ mờ ảo ảo xuất hiện trong kí ức của cô, nhưng cô lại không thể nhìn rõ mặt của người kia.

Đêm đã về khuya, Tuệ Linh đã say vào giấc ngủ. Từ trong hư không, một vòng tròn ngũ sắc xuất hiện, từ trong ánh sáng lấp lánh, một thân hắc y nhân dần dần hiện ra.

Sở Thiên Minh đứng đó, đôi mắt lạnh lùng nhíu chặt lại, y âm thầm quan sát khung cảnh xung quanh. Nơi này toàn những thứ lạ lẫm, nhìn tới nhìn lui cũng cảm thấy rất kì lạ.

“Đây… là đâu? Tại sao lại kì lạ quá?”

Chậm rãi đi về phía trước, y nhìn thấy có người đang nằm trên một thứ gì đó,. trông có vẻ như rất mềm mại. Bước tới gần thêm một chút, y cuối cùng cũng nhìn rõ gương mặt của người kia.

Nơi đáy mắt dâng lên một cảm giác rất khó tả. Hai tay siết chặt nhưng vẫn cứ run rẩy không thôi. Sở Thiên Minh đứng như trời trồng, an tĩnh nhìn gương mặt cô gái đang say ngủ. Một cảm xúc không thể gọi thành tên dâng lên khiến y vô cùng xúc động.

Bước thật chậm đi đến chiếc giường, y nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh cô. Bàn tay ấm áp đưa lên, dịu dàng xoa lên gò má ấy.

“Cuối cùng thì ta cũng tìm được nàng rồi… An nhi.”

Một cảm giác nhột nhạt ập đến khiến Tuệ Linh nhíu mày khó chịu. Cô bực dọc hất tay người kia ra, đôi mắt xinh đẹp dần dần hé mở.

Một gương mặt lạ lẫm xuất hiện khiến cô giật mình hoảng hốt ngồi bật dậy.

“Aaaaa! A… Anh… Anh là ai? Tại sao lại vào nhà của tôi vậy hả?”

Sở Thiên Minh sững sờ, ánh mắt ngỡ ngàng nhìn cô.

“An nhi! Nàng… Không nhận ra ta sao?”

“An nhi? An nhi là ai? Anh là ai? Tại sao lại vào được đây?”

“An nhi! Ta… Ta là Sở Thiên Minh, nàng quên rồi sao?”

Vừa nói, y vừa nhích người về phía cô. Tuệ Linh nhìn thấy thế thì liền hét lên.

“Đừng có qua đây.”

“An nhi!”

“Tôi không phải là An nhi gì đó đâu. Anh nhận nhầm người rồi.”

“Tại… Tại sao nàng lại không nhớ ta?”

“Anh đi đi! Tránh xa tôi ra, tôi không có biết anh mà.”

Sở Thiên Minh bất lực nhìn vẻ sợ hãi hiện rõ trên gương mặt của cô. Y thật sự không hiểu, tại sao cô lại không nhận ra mình. Chẳng lẽ, cô đã quên hết những chuyện xảy ra giữa hai người rồi sao?

Tuệ Linh đưa đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm vào gương mặt người kia. Cô thật không biết, anh đã vào đây bằng cách nào. Rõ ràng là lúc nãy, trước khi đi ngủ, cô đã khoá cửa rất cẩn thận rồi kìa mà.

Nhìn một lúc lâu, trong lòng cô lại sinh ra một cảm giác lạ. Cô vốn chưa từng gặp qua anh, nhưng tại sao khi nhìn thấy anh, cô lại có cảm giác thân thuộc. Tận sâu trong trái tim cô, có chút gì đó rất khó chịu. Vừa cảm thấy vui lại vừa có chút đau lòng. Cuối cùng thì là tại sao?

“Nè! Anh… Anh ổn đó chứ?”

Nhìn cách ăn mặc của người này, cô thật sự nghi ngờ, anh có vấn đề về “tâm lý”. Nếu là người bình thường thì ai lại đi ăn mặc như thế này?

Nhìn đôi mắt xinh đẹp của cô đang nhìn mình, Sở Thiên Minh chỉ có thể cười gượng. Xem ra, cô đã quên y thật rồi. Nhưng không sao! Chỉ cần được thấy cô bình an, chẳng phải là được rồi hay sao.

“Nè! Anh có nghe tôi hỏi gì không?”

“Ta không sao!”

“Anh… Tại sao lại vào được nhà của tôi?”

“Ta… Ta xuyên qua thời không đến đây.”

“Hả???”

Xong rồi xong rồi. Người trước mặt này chắc chắn là fan cuồng của tiểu thuyết xuyên không đây mà. Chậc chậc! Thật là…

“Nàng không tin?”

“Không! Làm gì có, tôi tin mà.”

Tuệ Linh cười cười, e dè nhìn người trước mặt. Cô cảm thấy vừa buồn cười lại cảm thấy vừa đáng thương. Chắc hẳn là người thân của anh ta bây giờ đang phải chật vật chạy khắp nơi tìm anh ta đây.

“À… Ừm… Anh có thể…”

Có thể rời khỏi nhà của tôi hay không?

Lời đó, chẳng hiểu tại sao cô lại không nỡ nói ra. Cô vừa muốn đuổi anh đi, lại vừa không muốn anh đi. Bản thân cô cũng không hiểu, tại sao trái tim của mình lại khó chịu đến vậy.

“Mà thôi bỏ đi. Trời cũng tối như vậy rồi, để anh đi lang thang tôi cũng không có yên tâm.”

“Ừm… Bây giờ anh cứ ngủ lại một đêm đi. Ngày mai, tôi sẽ giúp anh tìm người thân.”

“Nàng muốn sao cũng được.”

“Mà nè! Anh… Anh không được làm chuyện gì đâu đó.”

“Được!”

Cô vẫn không tin tưởng lắm. Nhưng mà chẳng hiểu sao, cô lại cảm thấy rất an toàn. Trần Tuệ Linh tự hỏi, có phải là bản thân cô cũng điên rồi đúng không.

Mở tủ lấy ra một bộ chăn gối mới. Cô trải tấm nệm dày để anh ngủ dưới sàn nhà. Sở Thiên Minh nhìn theo từng động tác của cô, vừa thấy vui lại lại vừa thấy xót xa.

“Chỉ cần nàng bình an như vậy cũng đủ rồi.”

Gặp được cô thêm lần nữa, nhìn thấy cô vẫn bình an. Bao nhiêu đó, đối với Sở Thiên Minh y mà nói cũng là quá đủ rồi.