Một Mối Lương Duyên

Chương 43: Để em đi tìm anh




Một thân ảnh nhỏ nhắn từ hư không bỗng dưng xuất hiện. Nhìn Tuệ Linh đang bất tỉnh nằm đó, Sở Nhi mở to mắt không nói được lời nào.

Sở Thiên Minh đã trở về với thế giới của mình. Vì không thể khiến Trần Tuệ Linh yêu anh trong cương vị của Lâm Thanh An, cho nên… khế ước đã kí sẽ có hiệu lực. Sở Thiên Minh sẽ phải…

“Chết rồi. Tỷ tỷ mà biết thì mình chết chắc.”

Sở Nhi thật sự là rối lắm rồi. Cũng chỉ tại cô thích bày trò nên Trần Tuệ Linh và Sở Thiên Minh mới thành ra nông nỗi như thế này. Giờ thì tiêu thật rồi.

“Xin lỗi! Ta thật sự xin lỗi hai người nha.”

Từ đằng xa có bóng người đang đi tới. Sở Nhi không kịp nghĩ nhiều mà lập tức biến mất.

[…]

Một cảm giác nhói lên từ nơi ngực trái khiến Tuệ Linh đau đớn mà giật mình tỉnh lại. Trước mắt cô là một màu trắng tinh cùng với mùi hương đặc trưng của bệnh viện xộc thẳng vào mũi cô.

Tuệ Linh mở mắt, cố gắng ngồi dậy. Cũng vừa lúc đó, Minh Minh từ bên ngoài mở cửa đi vào.

“Cậu tỉnh rồi sao? Làm mình lo quá.”

“Sao… Tại sao mình lại ở đây?”



“Cậu ngất xỉu trên đường rồi được người ta đưa tới đây đó.”

“Minh Minh… Cậu… Cậu thấy Thiên Minh không?”

“Thiên Minh? Cậu muốn hỏi ai?”

“Chính là… Là Sở Thiên Minh, người đang sống cùng nhà với mình đó.”

Minh Minh nghe xong thì chỉ im lặng. Cô nhíu mày nhìn Tuệ Linh, ánh nhìn đó chứa đầy sự lo lắng. Mãi một lúc sau, Minh Minh mới nhỏ giọng hỏi.

“Tiểu Linh… Cậu không sao đó chứ?”

“Mình không sao cả.”

“Cậu có thật là không sao không?”

“Thật mà… Cậu… Cậu đang nghĩ gì vậy hả?”

Minh Minh mím môi, ánh mắt vẫn chăm chú quan sát biểu cảm của cô. Hít thở thật sâu, Minh Minh nói tiếp.

“Mình không biết Sở Thiên Minh là ai cả. Cậu cũng chỉ sống có một mình thôi. Tiểu Linh… cậu thật sự là không sao đó chứ?”

Câu nói của Minh Minh khiến cô như lặng người đi. Rõ ràng… Rõ ràng là cô đã từng đưa anh đi gặp Minh Minh, bọn họ còn thường xuyên gặp gỡ. Tại sao… Tại sao bây giờ lại…

Tuệ Linh bước xuống khỏi giường, cô kích động chạy ra khỏi phòng mà không nói bất kỳ một lời nào với Minh Minh cả. Nhìn thấy cô chạy đi, Minh Minh cũng vội vàng đuổi theo cô.

Tuệ Linh chạy ra khỏi cổng bệnh viện, cô vẫy tay bắt xe rời trở về nhà của mình. Minh Minh vừa đuổi tới, cũng liền vội vã bắt xe đuổi theo cô.

Về đến nhà, Tuệ Linh mở cửa rồi chạy một mạch vào phòng của mình. Nhìn những tấm ảnh vẫn còn treo ở đó, cô bỗng chốc lặng người đi. Đôi mắt xinh đẹp lấp lánh nước, từng giọt từng giọt cứ nối tiếp nhau mà rơi xuống gương mặt kiều diễm kia.



“Tại… Tại sao lại như vậy… Tại sao…”

Đôi chân run rẩy đi về phía trước, cô bàng hoàng cầm một tấm ảnh lên xem. Cô ở trong tấm hình đó đang mặc một bộ váy cưới, đôi mắt ngập tràn sự hạnh phúc nhìn sang người bên cạnh mình. Vậy nhưng…

Bên cạnh cô lại không có ai cả, chỉ có một khoảng trống màu trắng giống như dấu vết của ai đó để lại mà thôi.

Cầm tấm ảnh trong tay, trái tim cô càng đau hơn gấp bội phần. Tại sao lại như vậy… Tại sao lại đối xử với cô như vậy… Đã mang anh đi rồi, tại sao chút kỉ niệm đẹp đẽ ấy cũng không giữ lại cho cô…

Anh đi rồi, hình ảnh của anh cũng biến mất. Thậm chí cả sự xuất hiện của anh ở thế giới này cũng bị xoá đi không để lại chút dấu vết nào. Tại sao… Tại sao lại tàn nhẫn với cô quá vậy?

Minh Minh chạy đến, nhìn thấy cô ngây người đứng đó thì cũng vội vã chạy đến bên cạnh cô.

“Tiểu Linh! Xảy ra chuyện gì vậy?”

“Không có gì!”

“Có thật là không có gì không?”

“Ừm! Thật mà. Minh Minh à, mình thấy hơi mệt, muốn nghỉ ngơi một chút.”

“Cậu… Có thật sự ổn không?”

“Yên tâm! Mình không sao đâu. Cậu về đi.”

“Vậy… Mình về trước. Cậu nghỉ ngơi đi, có chuyện gì thì lập tức gọi cho mình.”

“Được!”

Mặc dù rất lo lắng cho bạn thân của mình nhưng Minh Minh vẫn rời đi. Trước khi rời đi, cô còn quay lại nhìn Tuệ Linh một cái. Chẳng hiểu tại sao, trong lòng cô lại cứ thấy bức rức không yên. Cảm giác giống như đây là lần cuối cùng hai người được gặp nhau. Thật khó chịu.

Chần chừ giây lát, Minh Minh vẫn rời đi.

Tuệ Linh ngồi đó, trên sàn nhà lạnh lẽo, ánh mắt đau lòng nhìn những bức ảnh kia. Rõ ràng là cô và anh đã cùng nhau chụp hình, vậy mà bây giờ chỉ còn lại mỗi một mình cô. Ông trời, đúng thật là tàn nhẫn với cô quá đỗi.

Nhìn tấm ảnh trong tay, cô không kiềm được mà lặng lẽ rơi nước mắt. Bàn tay run rẩy chạm nhẹ vào khoảng trắng bên trong tấm ảnh, cô mỉm cười rồi nói.

“Anh vất vả rồi! Lần này đổi lại, để em đi tìm anh.”

[…]

Ở một ngã tư đường, giao thông bị tắt nghẽn. Một đám người vây quanh thành một vòng tròn lớn, ai nấy đều không thể giấu được sự hoảng sợ trước cảnh tượng xung quanh.

Khoảng hơn năm phút trước, ở tại nơi này vừa xảy ra một vụ tai nạn. Chiếc xe bán tải vừa tông trúng một cô gái trẻ khiến cô ấy bị hất văng ra xa và nằm bất tỉnh trong một vũng máu.

Bác tài xế lớn tuổi run rẩy đứng nhìn cô, đôi mắt kia đã long lanh vài giọt nước. Bác ấy không biết gì cả, cũng không phải cố ý mà tông trúng cô đâu. Là cô ấy tự mình lao ra, vì quá bất ngờ nên bác ấy không thắng kịp.

Tuệ Linh nằm đó, đôi mắt mơ màng nhìn bầu trời đêm trên cao. Khoé môi cong lên một nụ cười, cô tự nhủ với lòng mình rằng: “Sở Thiên Minh… Chàng đợi ta, ta đến tìm chàng đây.”

Tiếng còi xe cấp cứu vang lên inh ỏi rồi dừng lại ở nơi xảy ra hiện trường. Các bác sĩ lao xuống khỏi xe rồi vội vã chạy về phía nạn nhân đang nằm đó. Sau khi chạm vào cô ấy, vị bác sĩ kia nói rằng.

“Nạn nhân đã tử vong.”