Một Ngày Mưa

Chương 11




Chuyện uống rượu, thật sự là do Đặng Quân dạy.

Mọi chuyện bắt đầu từ cái đêm phức tạp và đặc biệt đó.

Đặng Quân đã hỏi Hứa Mộc Tử có muốn làm điều gì nổi loạn khác không.

Mùa đông ở miền Bắc dù có ấm áp đến đâu cũng chỉ có vài độ. Hứa Mộc Tử chỉ mặc một chiếc áo sơ mi, gió thổi qua liền run lên không thể trả lời câu hỏi đó ngay lập tức.

Dường như Đặng Quân chỉ thuận miệng hỏi, thấy cô khẽ run rẩy xoa xoa cánh tay bật cười nói: “Về thôi.”

Họ lần lượt trở lại phòng riêng nơi có những người lớn tuổi.

Trước đó đã nói với gia đình rằng gặp bạn học dưới lầu, muốn ăn cùng các bạn, bây giờ lại phải về sớm…

Cô đã nghĩ ra đủ loại lý do, chuẩn bị sẵn lời nói nhưng khi trở lại phòng riêng mới phát hiện không ai muốn hỏi cô cả.

Những người lớn tuổi đã uống quá nhiều, thấy cô xuất hiện chỉ nói một câu “Mộc Tử về rồi à”, rồi quay sang tiếp tục uống rượu, tiếp tục trò chuyện.

Một vài người cùng trang lứa vây quanh bàn cờ vây ở đầu kia của ghế sofa, cúi đầu lại với nhau chơi game trên điện thoại.

Hứa Mộc Tử thêm một chiếc ghế bên cạnh bố mẹ, lặng lẽ ngồi xuống, không khí trong phòng riêng ngột ngạt, khó thở, nhưng cằm vẫn như còn lưu lại một chút cảm giác mát lạnh.

Cô đưa tay chỉnh lại cổ áo, cảm thấy hai tiếng đồng hồ trước đó giống như một cơn ác mộng.

Trong khóa học khám phá văn học học kỳ trước cô vừa mới đọc “Trăm năm cô đơn”, khi đọc phải dựa vào sơ đồ gia phả do cư dân mạng tổng hợp mới không nhớ nhầm nhân vật chính.

Cô luôn nghĩ rằng tình cảm của mình đối với cuốn sách này chỉ là để đối phó với bài tập, không ngờ rằng trong đầu lại đột nhiên hiện lên rõ ràng một đoạn như thế này:

“Đại tá Gerineldo Márquez nhìn những con phố hoang vắng, những giọt nước đọng trên cây hạnh nhân cảm thấy mình lạc lối trong cô đơn.”

“Aureliano,” anh ta buồn bã gõ phím điện báo “Macondo đang mưa.”

Hứa Mộc Tử ngồi yên lặng giữa tiếng ồn ào náo nhiệt, cảm giác cô đơn dần lan tỏa.

Muốn làm điều gì nổi loạn ư?

Rất muốn.

Câu hỏi của Đặng Quân hóa ra không phải là vô căn cứ, có lẽ anh lấy góc nhìn rõ ràng của người ngoài cuộc đã nhận ra cảm xúc của cô trước cả cô.

Ngay khi cô bắt đầu nhớ lại tiếng súng chói tai và mùi thuốc súng nồng nặc trong trường bắn Megalos, bắt đầu thèm muốn mấy chai rượu vang chưa khui trên bàn thì điện thoại reo lên.

Một dãy số lạ.

Có lẽ là sự nhạy cảm đặc biệt của con gái Hứa Mộc Tử theo bản năng ngước mắt nhìn về phía Đặng Quân.

Xung quanh ồn ào náo nhiệt.

Mẹ của Hứa Mộc Tử đang tranh luận sôi nổi với bố của Đặng Quân về việc kinh doanh liên minh của họ, không phải là một cuộc đấu trí giữa các doanh nhân mà là những lời nói lung tung sau khi say rượu.

Dù có tranh cãi đến khàn cả giọng sáng mai tỉnh dậy cũng sẽ quên sạch.

Còn Đặng Quân trong bầu không khí ồn ào này giơ điện thoại của anh lên trước mặt Hứa Mộc Tử.

Màn hình hiển thị giao diện cuộc gọi để ra hiệu cho cô biết cuộc gọi này là do anh gọi.

Bố mẹ đang cãi nhau ầm ĩ, họ lại dùng ánh mắt và cử chỉ để giao tiếp qua chiếc bàn tròn.

Giống như đang thông đồng với kẻ địch.

Hứa Mộc Tử lo lắng nhìn xung quanh, may mắn tiếng chuông điện thoại không thu hút sự chú ý của người khác.

Sau khi anh cúp máy, cô nhắn tin hỏi:

“Sao anh biết số điện thoại của em?”

Đặng Quân trả lời:

“Nhìn thấy trong bảng đăng ký ở trường bắn.”

Sau đó hai gia đình Hứa và Đặng tiếp tục tranh cãi đến mức mặt đỏ tía tai, lời qua tiếng lại, không ai chịu nhường ai. Lại trong ánh mắt nháy nháy cười trộm của những người trẻ tuổi khác bị các cô chú các bác cũng say khướt kéo ra.

Có người đứng ra hòa giải nâng ly rượu cuối cùng, màn kịch này cuối cùng cũng kết thúc.

Khi rời đi Hứa Mộc Tử lên xe của gia đình mình cùng bố mẹ.

Bố của Hứa Mộc Tử ngồi ở ghế phụ lái, Hứa Mộc Tử và mẹ ở hàng ghế sau.

Mẹ của Hứa Mộc Tử say rượu, chiếc túi nhỏ rơi xuống chân, xoa trán dựa vào chân Hứa Mộc Tử.

Hứa Mộc Tử tháo khăn quàng cổ len gấp làm ba lần, lót dưới đầu mẹ để bà thoải mái hơn.

Mẹ của Hứa Mộc Tử đã say đến mức đau đầu nhíu mày, vẫn không ngừng mắng bố của Đặng Quân, còn gọi thẳng tên người ta: “Đặng Thích Tầm, cái tên cứng đầu không chịu tiếp thu cái mới này!”

Bố của Hứa Mộc Tử ở hàng ghế trước phụ họa: “Đúng vậy, cứng đầu!”

Hai chiếc xe cùng dừng lại ở ngã tư đèn đỏ, Hứa Mộc Tử như có cảm giác quay đầu lại, trong không gian tràn ngập mùi rượu ánh mắt cô chạm vào Đặng Quân đang ngồi trong chiếc xe khác.

Họ nhìn nhau cho đến khi đèn giao thông chuyển sang màu xanh.

Đặng Quân quá bình tĩnh khi gặp chuyện.

Bình tĩnh như một vũng nước sâu không thể đo lường bí ẩn và khó lường.

Trong thời kỳ suy sụp của cuộc đời, trong cuộc sống tẻ nhạt, đối với Hứa Mộc Tử sự tồn tại của Đặng Quân giống như trường bắn Megalos.

Vì vậy khi mất ngủ vào ban đêm Hứa Mộc Tử đã nhắn tin cho Đặng Quân.

Lúc đó là hai giờ sáng, cô hỏi anh rốt cuộc việc gì mới được coi là việc nổi loạn khác.

Sau khi gửi tin nhắn Hứa Mộc Tử nằm trên giường trằn trọc, trong đầu toàn là những đoạn hồi tưởng về bữa tối, những cuộc trò chuyện của các bạn học lớp IELTS liên tục hiện lên.

Ký ức đôi khi có thể đánh lừa con người.

Bị ảnh hưởng bởi cảm xúc rất nhiều biểu cảm nhỏ mà lúc đó không nhận ra vấn đề gì, tất cả đều trở thành những hình ảnh mang ý nghĩa mỉa mai.

Khi bạn học hỏi cô có xem bộ phim truyền hình đó không, có phải cô nên khéo léo trả lời rằng “Tôi chưa xem, mau giới thiệu cho tôi đi”?

Ồ, không đúng. Bây giờ họ không nói giới thiệu nữa, có lẽ nên đổi thành “khuyến nghị” hoặc “gieo mầm”, rốt cuộc nên dùng từ nào mới đúng?

Càng nghĩ càng thấy người ta nói đúng mình thật sự là một kẻ ngốc nhàm chán.

Rất lâu sau Đặng Quân không trả lời tin nhắn, khi Hứa Mộc Tử nghĩ rằng anh đã ngủ anh lại trực tiếp gọi điện đến.

“Thật sự muốn biết sao?”

“Ừm.”

“Mất ngủ à?”

“Ừm.”

“Phòng ngủ là phòng bên phải hành lang tầng hai?”

Hứa Mộc Tử vẫn trả lời “Ừm”, lúc đó cô không biết Đặng Quân muốn làm gì, lại mơ hồ mong đợi rằng anh chàng có tính cách thật sự có vẻ rất xấu này có thể mang đến cho cô một câu trả lời khác biệt.

Đặng Quân không cúp máy nhưng cũng không nói gì nữa.

Gần mười phút điện thoại chỉ truyền đến những tiếng động lạo xạo.

Đột nhiên có một tiếng động trầm đục giống như tiếng đồ vật rơi xuống đất.

Những âm thanh này khiến Hứa Mộc Tử cảm thấy bối rối, cô thậm chí còn có một số suy đoán vô lý.

Cô nghĩ Đặng Quân chẳng lẽ đang mộng du gọi điện thoại, rồi lại ngủ tiếp sao? Ngủ đến mức gối rơi xuống đất?

Hứa Mộc Tử thử gọi anh một tiếng: “Đặng Quân?”

“Ừm, vẫn ở đây.”

“… Anh vừa làm gì vậy?”

Người trong điện thoại thản nhiên trả lời: “Nhảy lầu.”

Hứa Mộc Tử không quan tâm đến lời nói điên rồ của Đặng Quân, cho rằng tám phần là anh đang lừa cô, lại im lặng vài phút hỏi: “Khi anh mất ngủ, ngoài hút thuốc anh còn làm gì nữa?”

“Mở cửa sổ.”

“… Cái gì?”

Dường như Đặng Quân đang cười: “Mở cửa sổ phòng ngủ, anh đang ở trong sân nhà em.”

Hứa Mộc Tử giật mình.

Chút buồn bã trong đầu cô bị cuộc trò chuyện không theo quy tắc của Đặng Quân làm cho tan biến ngay lập tức, cô mặc váy ngủ chạy về phía cửa sổ, vội vàng chạy được một nửa lại dừng lại vỗ trán quay lại.

Không thể mặc váy ngủ gặp người khác, cô vội vàng lấy một chiếc áo khoác len mỏng trên chiếc ghế sofa nhỏ khoác lên, rồi mới chạy đến bên cửa sổ kéo rèm cửa và mở cửa sổ.

Một cơn gió mát thổi vào vài chiếc đèn năng lượng mặt trời trong sân vườn phát ra ánh sáng yếu ớt.

Quả nhiên Đặng Quân ở đó.

Anh mặc một chiếc áo khoác phao màu đen, đội mũ lưỡi trai màu đen, giống như một sát thủ bóng đêm, khóe miệng nở nụ cười, giơ tay cầm điện thoại lên lắc lắc với cô.

Không thể nói rõ đó là bất ngờ hay sợ hãi.

Chỉ là trong một khoảnh khắc nào đó da gà nổi lên khắp cổ và cánh tay của Hứa Mộc Tử.

Cô phải bịt chặt miệng mình để kìm nén sự thôi thúc muốn hét lên.

Sau khi hết sốc Hứa Mộc Tử nói nhỏ vào điện thoại: “Làm sao anh vào được?”

“Leo tường.”

“Nhưng anh đến đây làm gì…”

“Rủ em ra ngoài uống rượu ngủ.”

Đôi mắt của Hứa Mộc Tử sáng lên.

Chưa từng có ai cố gắng hiểu thế giới nội tâm của cô, đây là lần đầu tiên có người sẵn sàng trở thành đồng lõa trong kế hoạch nổi loạn của cô.

Cô gần như run rẩy, gật đầu lia lịa nhưng nhanh chóng lại cau mày khó xử: “Bố mẹ em đều ở dưới lầu, cửa chống trộm nhà em rất, rất nặng, em ra ngoài sẽ đánh thức họ.”

“Vậy thì đợi anh ở trên lầu.” Nói xong Đặng Quân dứt khoát cúp điện thoại.

Hứa Mộc Tử trơ mắt nhìn bóng dáng Đặng Quân thành thạo nhảy qua bồn hoa, lấy đà trên bệ máy điều hòa nhanh nhẹn và dễ dàng leo lên ban công tầng hai.

Anh đứng trước mặt cô, không vào trong: “Muốn ra ngoài uống, hay ở đây?”

“Anh có thể giúp em xuống không?”

“Cũng được.”

“Vậy anh đợi em một lát.”

Hứa Mộc Tử suy nghĩ một chút, rồi bổ sung: “Em phải kéo rèm cửa để thay quần áo.”

Mười phút sau, Hứa Mộc Tử lại kéo rèm cửa ra.

Cô đã ngoan ngoãn mặc một chiếc áo khoác phao dài màu trắng, đội mũ len cũng màu trắng và đeo găng tay liền ngón chỉ có ngón tay cái có thể tách ra.

Cổ còn quàng một chiếc khăn quàng cổ len màu xanh nhạt, quấn mình kín mít.

Chưa từng thấy ai trốn nhà mà mặc đồ trắng tinh như vậy.

Đặng Quân nhìn chằm chằm Hứa Mộc Tử vài giây nghiêng đầu cười.

“… Anh cười cái gì?”

“Mặc đủ ấm chưa?”

Hứa Mộc Tử đang lấy túi sưởi ấm từ trong túi ra, định đưa cho Đặng Quân dùng, nghe anh ta nói vậy, cô không vui lắm nhét túi sưởi ấm trở lại túi của mình: “Dự báo thời tiết nói đêm nay sẽ lạnh hơn.”

“Đúng là lạnh, mặc nhiều hơn một chút cũng không sao.”

“Vậy anh cười cái gì?”

Một cơn gió thổi qua, khiến Hứa Mộc Tử nheo mắt.

Đặng Quân dựa vào lan can bên cạnh bệ, giơ tay lên dùng ngón trỏ và ngón giữa ấn xuống vành mũ lưỡi trai.

Anh nói: “Sợ em mặc áo khoác phao dài như vậy không tiện hoạt động hoặc là anh bế em xuống?”