Một Người Khắc Cốt Ghi Tâm

Chương 20: Bị đau dạ dày




Nhi ra về, Thiên hơi hụt hẫng, anh cũng muốn đưa cô về nhà để đảm bảo an toàn nhưng còn có Vy đang say xỉn không thể nhờ Minh được, dù gì Minh cũng từng quen biết Nhi nên Thiên đành nhờ anh giúp đưa Nhi về. Cô đã từ chối nhưng Thiên lo cho cô, quyết không chịu, Nhi cũng mặc kệ.

Hai người đi xe riêng của Minh, cô cho anh địa chỉ nhà, giờ Minh mới biết cô và ông Sơn không ở cùng nhau. Đi nửa đường đến cột đèn giao thông chiếc xe dừng lại chờ đèn đỏ, Minh quay sang Nhi, thấy cô mặt mày tái mét, tráng còn lấm tấm mồ hôi, tay ôm bụng.

“Này, cô không sao chứ?”

Cô không trả lời, anh liền chồm người qua xem sao. “Cô bị đau dạ dày sao? Chúng ta đến bệnh viện nhé!”



“Không cần đâu… đưa tôi về nhà đi, một lát nữa là khỏi thôi.” Cô cất giọng yếu ớt.

Minh chưa kịp quyết định thì những chiếc xe đằng sau đã bóp còi inh ỏi, đèn giao thông đã chuyển sang màu xanh từ sớm, anh đành đưa cô về nhà.

Chiếc xe dừng lại trước nhà Nhi, là một căn nhà nhỏ có diện tích chỉ bằng một căn phòng nhà ông Sơn, thật khác so với những gì anh tưởng tượng. Minh định bảo với cô đã đến nơi nhưng quay sang thì thấy Nhi đã ngủ thiếp đi, gương mặt vẫn còn khá xanh sao nhưng hai hàng chân mày đã giãn ra. Anh nhìn cô một hồi lâu, vẻ mặt Nhi khi ngủ không còn chứa vẻ lạnh lùng, vô cảm kia nữa mà trông rất bình thường lại có chút gần gũi, đáng yêu… thật giống Thỏ của anh quá đi mất. Trông hai người như hai giọt nước, rất giống nhau làm Minh đờ người, anh cũng không nỡ đánh thức. truyện đam mỹ

Không biết từ khi nào Minh đã ngủ thiếp đi, giật mình tỉnh dậy đã là sáng sớm hôm sau. Tiếng động của Minh cũng làm Nhi thức giấc. Cô thật bất ngờ vì đêm qua mình đã ngủ rất ngon, không gặp ác mộng cũng như giật mình, đây đúng là một kỳ tích.

“À… chào buổi sáng!” Minh ngại ngùng nói.



Còn Nhi thì bình tĩnh đáp lại ngắn gọn: “Ờ!”

Nhi vẫn ngồi yên đó như đang định lại tinh thần, thấy bầu không khí trong xe khá gượng gạo nên anh nói tiếp: “Tối qua… cô ngủ say quá tôi không nỡ đánh thức… cho nên…”

“Ờ!” Cô chưa để anh nói hết câu đã trả lời. Nhi suy nghĩ gì đó lại nói: “Có muốn ăn sáng không?”

“Hả?” Minh hơi đơ ra nhưng không mất quá lâu để anh định lại tinh thần. Người này thật kì quặc.

Nhưng đều kì quặc hơn cả là không hiểu vì lý do gì thúc ép mà Minh đã gật đầu đồng ý, chính anh cũng không hiểu.

Vào nhà Nhi, căn nhà khá nhỏ nhưng rất gọn gàng, mọi thứ được sắp xếp ngăn nắp đâu vào đấy, trái ngược hoàn toàn với Thỏ của anh lúc nào cũng bừa bộn để Minh nhắc mãi. Nhưng anh đâu biết người đang đứng trước mặt anh đây đã từng bị đánh đập vì lau nhà còn một vết bụi nhỏ hay chiếc ly xếp sai chỗ cũng bị những đòn roi quất vào người không thương tiếc. Dường như nó chính là ám ảnh tâm lý khiến Nhi sống gọn gàng đến bây giờ.

“Cô tìm gì thế, còn ai sống ở đây nữa sao?” Anh thấy Nhi hết vòng trong bếp, phòng ngủ rồi đến cả phòng tắm như tìm kiếm thứ gì đó, anh bèn hỏi.

“Con chó của tôi, chắc là lại sang nhà hàng xóm rồi. Chúng ta ăn sáng thôi.” Cô không tìm nữa mà đi thẳng vào bếp chuẩn bị bữa sáng, là bánh mì sandwich và trứng ốp la.

Minh hơi bất ngờ, là mười bảy từ… anh thầm đếm. Đây chính là câu dài nhất từ trước đến giờ trong số tất cả các câu mà cô đã nói với anh, Minh thật buồn cười, không hiểu vì sao hôm nay mình lại rảnh rỗi như vậy. Phải tự công nhận, dù anh lạnh lùng thật nhưng vẫn chịu thua Nhi rồi.