Mở đầu bằng một câu nói:
"Ngọc Thủy Sương, sau khi đảo chính trở về. Nguyện lấy lời ca tụng thái bình từ muôn dân trong thiên hạ làm lời chúc phúc cho ngày đại hôn đôi ta."
Đại An năm cuối cùng.
Tại Nguyệt Lung Điện, cung điện xa hoa lộng lẫy nhất Tử Cấm Thành, trụ cột trạm khắc tinh xảo mây bay, nước chảy, hoa quấn quanh. Tiếng đàn du dương vang vọng trong gần ngoài xa, những vũ cơ y phục mong manh tha thướt vô cùng quyến rũ. Bọn họ đưa đẩy vòng eo thon nhỏ theo điệu nhạc cuốn hút mê người. Tiếng cạn chén rượu, mùi phấn thơm từ nữ tử, mùi thức ăn nức mũi hòa trộn với nhau thành một mùi hương khó ngửi, nồng đậm gay gắt.
Trong nội điện, bá quan văn võ ngồi xếp thành hai hàng thẳng tắp theo vị trí từ cao đến thấp. Trên vị trí cao nhất Khương Tử Hoành - Hoàng đế Đại An bấy giờ đang nâng chén thưởng rượu. Y bật cười khanh khách, thi thoảng lại liếc mắt đưa tình cùng vũ cơ, chốc chốc lại hết chén này rồi lại thêm chén khác. Bên phải ngồi kề y là đương kim Hoàng hậu, nàng là Cơ Thùy Trâm. Bên trái là phi tử ăn mặc lộng lẫy đến cực độ, nhan sắc nàng lấn át cả phượng hoàng Đại An, nàng là Hoàng Quý phi - Cơ Tử Lan. Hôm nay là yến tiệc sinh thần của nàng.
Hoàng Quý phi thân phận cao quý bậc nhất thiên hạ, sinh thần của nàng linh đình không kém Hoàng hậu là bao. Phàm là quan tứ phẩm trở lên mới có được phép tham dự yến tiệc, năm nay Hoàng Quý phi đặc cách cho quan lại dẫn thêm gia quyến vào cung. Thế nên tiểu thư khuê các khắp nơi trong kinh thành, là nữ nhi nhà quan tứ phẩm trở lên đều nườm nượp chải chuốt tham dự hòng lọt vào thánh nhãn, nếu không bọn họ cũng có thể tìm mối duyên tốt với quan lại nào đó trong triều.
Hồ Thái Dịch trong cung.
"Ném cô ta xuống đi, ha ha ném cô ta xuống."
"Đồ mù lòa xui xẻo, ngươi đến đây mang xui xẻo cho Hoàng Quý phi! Ai cho đồ mù nhà ngươi lá gan đó!"
"Chỉ là nữ nhi nhà tòng tứ phẩm thấp kém, ngươi đến đây rước nhục vào thân sao?"
Ùm!
Nước trong hồ văng lên tung tóe, mặt nước lăn tăn bọt sóng, nước hồ mùa thu lạnh lẽo thấu xương.
"Tiểu thư... tiểu thư... buông ra! Các người buông ta ra!" Thủy Sương nghe bên tai tiếng Mân Mân gào thét xé trời, tiếng nấc khóc thảm thiết, dường như em đang bị ai đó kiềm chặt.
Ngọc Thủy Sương cả người chìm trong làn nước lạnh lẽo, đáy hồ sâu thẳm, dòng nước dưới đáy như một đôi cánh tay thô bạo kéo nàng chìm sâu vào nơi thăm thẳm đó. Trước mắt Ngọc Thủy Sương là một mảng màu đen kịch, mảng đen tối này đeo bám nàng suốt mười sáu năm qua chưa một lần buông bỏ nàng.
Đen.
Tối.
Lạnh.
Tiếng gào khóc.
Tiếng cười nhạo.
Ngọc Thủy Sương ra sức giãy giụa trong làn nước lạnh căm căm, nước ôm lấy thân thể nàng, tràn vào cổ họng, thâm nhập vào mũi miệng. Sức ép từ nước hồ đè nặng khiến hô hấp nàng trở nên khó khăn. Chống chọi phản kháng đến mấy cũng không thể bì được sức ép này. Ngọc Thủy Sương cố mở mắt thật to, nàng rất muốn biết trước khi chết, trời cao vời vợi trên kia có thương xót mà bố thí cho nàng một chút ánh sáng vào phút giây cuối đời hay không. Thủy Sương muốn biết, rốt cuộc ánh sáng trong như thế nào?
Có lẽ Ngọc Thủy Sương xin xỏ cũng vô ích rồi, thân thể nàng không còn sức chiến đấu với dòng nước kia. Thủy Sương buông lỏng để mặc cho nước kia nhấn chìm tận đáy. Có lẽ ánh sáng nàng khát khao đến kiếp sau mới có cơ hội hội ngộ.