Một Thai Ba Bảo Bối: Mẹ Tôi Là Cường Nữ

Chương 174




**********

Chương 174: Chuyện của tôi anh nhất định phải tới đây can thiệp sao?

Tập đoàn Dung thị. “Đập tan tành?” Dung Tư Thành nhìn Tô Kiệm không tin.

Tô kiệm đáp: "Đúng vậy, vệ sĩ vừa mới bí mật bảo vệ cô Mộ, nói rằng anh ta còn thấy viết trên cửa dòng chữ Mộ Yến Lệ sẽ không được chết yên thân”

Nghe vậy Dung Tư Thành cau mày dữ tợn: "Là ai làm? Cậu phải người đi điều tra chưa?"

Tô Kiệm nói: "Tôi đã đi điều tra rồi, và có thể phải đợi một thời gian."

Dung Tư Thành cau mày: "Đi kiểm tra xem Mộ Ngọc Tú đã làm gì tối hôm qua."

Tô Kiệm nói: "Chúng tôi đã kiểm tra Mộ Ngọc Tủ đầu tiên, nhưng Mộ Ngọc Tủ không có động cơ phạm tội. Cô ta đang ở bệnh viện Tâm thần Khang Ninh!"

Dung Tư Thành hơi kinh ngạc: "Bệnh viện tâm thần? Ai đưa cô ta vào thế?"

Tô kiệm cười nói: "Nghe nói trong quá trình phẫu thuật, Mộ Ngọc Tú đã làm bị thương hai bác sĩ, sau đó bác sĩ đã cho cô ta kiểm tra sức khỏe và nói rằng cô ta bị chứng trầm cảm, chứng vọng tưởng và bị đưa vào đó luôn. Còn về ai tác động sau lưng chuyện này thì không có tra được."

Dung Tư Thành nghi ngờ, sẽ là ai làm chứ? "Nếu vì chuyện này Mộ Bang Lâm và Lý Huệ Lan đều muốn điều tra, rất có khả năng là chó cùng rút giậu!"

Tô Kiệm trả lời: "Đúng vậy, tôi đã cử người theo dõi họ, tôi sẽ cho họ điều tra ngay!"

Nói xong anh ta liền quay người bước ra ngoài.

Dung Tư Thành vẫn đang suy nghĩ xem ai đã đưa Mộ Ngọc Tủ đến bệnh viện tâm thần, anh còn chưa nghĩ ra thì Tô Kiệm, người vừa rời đi đã quay lại lần nữa. "Tổng giám đốc Dung, tôi vừa mới nhận được điện thoại của cậu hai báo đã bắt được Lý Huệ Lan."

Dung Tư Thành thở dài: "Chắc chắn là bà ta! Được rồi, tôi biết rồi, tôi sẽ gọi cho nó!"

Tô Kiệm đáp lại.

Dung Tư Thành gọi trực tiếp cho Tề Vấn Tiêu.

Điện thoại kêu bíp mãi không thấy ai trả lời, giờ đã gọi cảnh sát nên anh không muốn anh ta gây chuyện. Gọi đến hai lần vẫn không thấy ai trả lời, anh mới đứng dậy đi ra ngoài. Tô Kiệm vội vàng chạy theo: "Tổng giám đốc Dung, anh đi đâu vậy?" “Thịnh Thiên!” Dung Tư Thành vừa đi vừa nói.

Tô Kiệm trong lòng trả lời, không dám nói nhảm, đi theo Dung Tư Thành ra khỏi tập đoàn Dung thị.

Thịnh Thiên là tòa nhà văn phòng của cậu hai. Tổng giám đốc nhà anh ta nhất định không yên tâm, vậy nên mới qua đó.

Với tính cách của cậu hai nhà mình, việc Lý Huệ Lan có sống được hay không cũng có vấn đề, nhưng chuyện này không thể giải quyết một cách thô lỗ như vậy được, dù sao thì Mộ Yến Lệ cũng đã gọi cảnh sát và họ sẽ sớm tìm ra chuyện Lý Huệ Lan mất tích. “Gọi điện thoại trực tiếp cho mọi người qua đó. Dung Tư Thành nói.

Tô kiệm đáp lại và vừa đi vừa phân phó người.

Khi họ đến trụ sở Thịnh Thiên, đã có bốn hoặc năm người đang đợi ở đó.

Khi họ nhìn thấy Dung Tư Thành, tất cả đều kính cẩn chào: "Anh Thành!"

Dung Tư Thành gật đầu nhẹ như một phản ứng, rồi trực tiếp bước vào. Vừa bước vào, anh đã bị một thư ký nhỏ chặn lại, cô ta vội vàng giải thích: "Anh Dung, tổng giám đốc Tề của chúng tôi không có ở đây."

Dung Tư Thành cũng không thèm nhìn, liếc mắt đi về hướng thang máy.

Ngay khi cô thư ký nhỏ muốn nói gì đó, Tô Kiệm liền ngăn lại: "Anh Dung biết tổng giám đốc Tề ở đây, nên cô không cần phải ngăn lại. Cô có thể ngăn nhiều người như vậy được không?"

Cô thư ký nhỏ khóc không ra nước mắt, nhưng mà tổng giám đốc Tề của bọn họ bảo ngăn lại mà. Cô ta vội vàng đi theo đến tận cửa phòng tổng giám đốc.

Dung Tư Thành không khách sáo chút nào, trực tiếp đẩy cửa đi vào, cô thư ký nhỏ đi theo vào, nhưng không tìm thấy tổng giám đốc của họ.

Trên mặt hiện lên một tia hạnh phúc nói: "Tổng giám đốc của chúng tôi thật sự không có ở đây!"

Dung Tư Thành nhìn lại Tô Kiệm: "Anh đi ra ngoài." Tô Kiệm trả lời, và không quên đưa cô thư ký nhỏ đi ra ngoài cùng mình.

Cửa phòng tổng giám đốc đóng sầm lại.

Dung Tư Thành bước vào phòng chờ. Phòng chờ khá rộng rãi, tất cả đều theo phong cách anh thích trước đây nhưng anh không muốn xem. Anh nhìn xung quanh, đi về phía một bức tranh của Picasso rồi mở nó ra. Chắc chắn rồi, anh tìm thấy một cái nút đằng sau bức tranh. Anh xoay nó theo chiều kim đồng hồ và bức tường đối diện từ từ quay lại.

Khỏe môi Dung Tư Thành hơi nhếch lên, đây là cơ chế bọn họ thiết kế khi còn nhỏ, không ngờ sau nhiều năm như vậy anh ấy cũng không biết thay đổi như thế nào.

Đi xuống thang máy xuống tầng ba ẩn dưới lòng đất.

Quả nhiên anh đã thấy Tề Vấn Tiêu đang ngồi trên ghế số pha.

Tề Vấn Tiêu nhìn thấy anh cũng không có mấy kinh ngạc, chỉ lạnh lùng ném một câu: "Chuyện của tôi anh nhất định phải tới đây can thiệp sao?"

Dung Tư Thành không có bất kỳ điều gì vô nghĩa không cần thiết: "Đừng động vào bà ta!" Tề Vấn Tiêu chế nhạo: "Tổng giám đốc tập đoàn Dung thị khi nào lại trở nên tốt bụng như vậy?"