Một Thai Ba Bảo: Con Thiên Tài Giúp Bố Cưa Đổ Mẹ

Chương 124




Lạc Thanh Tùng bèn duỗi cánh tay nhỏ của mình ra, rút sáu tờ tiền Việt Nam đồng từ.

trong xấp tiền ra Sau đó cậu bé mỉm cười ngọt ngào nói: “Cụ nội quà gặp mặt cho cháu ba triệu là đủ rồi nhé”

Hành động như thế này khiến cho tất cả mọi người ở đó phải trố mắt nhìn Các ông bà, chú thím trong dòng họ vốn cũng chuẩn bị lì xì gặp mặt cho Lạc Thanh Tùng, nhưng vì quà gặp mặt của ông cụ nhà họ Chiến không đưa ra được, cho nên bọn họ cũng chỉ đành nhìn nhau không biết phải làm Sao.

Chiến Bá Nam là người đầu tiên bỏ bao lì xì về túi của mình, nói: “Nếu Lạc Thanh Tùng đã nói không muốn thì chúng ta cũng không nên làm khó dễ cậu bé, Hàn Quân, cháu nói có đúng không?”

Chiến Hàn Quân nói: “Quà gặp mặt thì thôi đi, bọn cháu cũng chẳng thiếu tiền”

Ông cụ nhà họ Chiến cũng phẩy phẩy tay nói với những người khác: “Mọi người đi ra ngoài trước đi, tôi có chuyện muốn nói với Hàn Quân một chút” Những người khác nối đuôi nhau đi ra ngoài.

Chiến Anh Nguyệt ôm Chiến Quốc Việt, kéo Lạc Thanh Tùng đi ra ngoài Chiến Hàn Quân nhìn về phía ông nội của mình, đã một thời gian dài không nhìn thấy ông nội rồi, bây giờ gặp lại tóc ông đã thêm.

nhiều sợi bạc, anh lại cảm thấy hơi thất vọng và mất mát.

“Ông nội!” Ông cụ nhà họ Chiến nhìn Chiến Hàn Quân chăm chú, sự đoan chính, chính trực và ngạo nghễ trên người Chiến Hàn Quân khiến cho ông cụ cảm thấy vui mừng.

“Mấy đứa nhỏ cũng giống như cháu” Ông cụ cảm thán.

Chiến Hàn Quân cười nói: “Là nhờ ông nội giáo dục tốt” Chiến Hàn Quân nói như vậy cũng là có lý riêng. Ngày xưa khi ông cụ còn trẻ đã bận quán xuyến các cửa hàng của mình, căn bản là không rảnh để chú ý đến con mình.

Đến khi ông ấy già rồi, dưới gối có người xuất sắc để nối nghiệp, ông cũng có nhiều thời gian nhàn rỗi hơn, thì lúc này Chiến Hàn Quân ra đời. Ông cụ nhà họ Chiến đưa lực của mình lên Chiến Hàn Quân, dốc lòng dạy bảo anh, từ cách làm người đến cách kinh doanh.

Còn Chiến Hàn Quân cũng không khiến ông phải thất vọng, từ nhỏ đã mang về nhiều vinh quang, là niềm vinh dự to lớn nhất của nhà họ Chiến.

Mấy năm trước, khi Chiến Hàn Quân còn ở biệt thự Ngọc Bích, bất cứ lúc nào anh cũng có thể cùng ông cụ nhà họ Chiến chơi cờ, uống trà, rồi tâm sự.

Thế nhưng từ sau khi Chiến Quốc Việt xuất hiện vấn đề về tâm lý, Chiến Quốc Việt không thể không dứt bỏ tình cảm của mình đối với ông nội, một mình đưa con ra bên ngoài ở.

Mà bố mẹ của Chiến Hàn Quân bởi vì để chăm sóc cháu trai, nên cũng dời ra ngoài theo. Chỉ những ngày cuối tuần hoặc ngày nghỉ lễ quan trọng mới về lại biệt thự Ngọc Bích.

Ông cụ nhà họ Chiến vẫn luôn canh cánh chuyện này trong lòng.

Chỉ có điều đây là nỗi ưu thương cất riêng trong lòng bọn họ, đã mấy năm trôi qua rồi, ai cũng không muốn nhắc lại nữa, vì sợ rằng sẽ khiến người kia cảm thấy chán nản.

Ông cụ nhà họ Chiến lại khó tránh khỏi sầu não: “Hàn Quân, bệnh tình của Quốc Việt thế nào rồi?” Chiến Hàn Quân nói: “Từ sau khi Lạc Thanh Du xuất hiện, thì thắng bé có vẻ hoạt bát hơn một chút”

Trong đôi mắt tinh tường của ông cụ nhà họ Chiến xuất hiện vẻ khôn ngoan: “Ồ?” Trong đầu ông lại xuất hiện hình ảnh vừa nãy, cho nên, ấn tượng của ông cụ về Lạc Thanh Du có chút thay đổi.

“Cô gái Lạc Thanh Du này có thể nuôi dạy được những đứa trẻ thông minh lanh lợi, hiểu chuyện, hiền lành như thế khiến cho ông có cảm giác cô ấy không giống với lời đồn thổi cho lắm nhỉ?”

Chiến Hàn Quân nhớ lại chuyện Lạc Thanh Du giải thích về những bí mật kia của cô, không thể không thừa nhận: “Quả thật là có hơi không giống”