Một Thai Ba Bảo: Con Thiên Tài Giúp Bố Cưa Đổ Mẹ

Chương 139




Tiền thuê nhà? Lông mày của Chiến Hàn Quân hơi nhíu lại, anh ngước mắt lên nhìn Lạc Thanh Du đang vô cùng tự tin.

Anh thực sự ghét tư thế thấp hèn của một người phụ nữ trước mặt mình, nhưng tư thế kiêu ngạo coi anh như hư không của Lạc Thanh Du khiến anh càng thêm chán ghét “Tôi nghĩ cô nên hỏi giá thuê của Biệt thự Hải Thiên, để không đưa ra những đề nghị vô lý và kỳ quái như vậy” Giọng điệu của Chiến Hàn Quân có chút kiêu ngạo.

Lạc Thanh Du cần môi, chết tiệt, đây là đang chế nhạo cô ấy nghèo sao? “Anh Quân ra giá đi” Ưu điểm lớn nhất của Lạc Thanh Du là cực kỳ cứng đầu.

Chiến Hàn Quân cong môi giơ ngón tay lên, ngón tay thon dài trắng nõn, khớp xương rõ ràng, trông rất gợi cảm và quyến rũ.

Ánh mắt của Lạc Thanh Du bị thu hút bởi những ngón tay của anh, cô đã sững sờ ngay lúc đó.

Cô nhớ rằng khi anh còn nhỏ, anh đã nằm tay cô và dạy cô cách gõ bàn phím.

Khó có thể tưởng tượng đôi tay của một cậu bé lại nhanh nhẹn và linh hoạt như một vũ công quốc tế đang nhảy trên bàn phím, tốc độ nhanh kinh khủng.

Chiến Hàn Quân nhìn Lạc Thanh Du đang thất thần, chắc chản rãng ánh mắt của cô đang rơi vào ngón tay anh, ngón tay của Chiến Hàn Quân thu lại, khuôn mặt anh lập tức lạnh lùng, nói: “Lạc Thanh Du, ba trăm triệu, cô có trả nổi không?” Rõ ràng là anh muốn đối xử tốt với cô, chỉ thu tiền nhà của cô một cách tượng trưng, nhưng ánh mắt ngốc nghếch của cô đã khiến anh thêm một số không vào số tiền.

Lạc Thanh Du bị giọng nói của anh làm cho cả ba hồn sáu vía trở về chỗ cũ, giật mình hỏi: “Ba trăm triệu?” Chiến Hàn Quân nhướng mày: “Cho một căn phòng” Lạc Thanh Du sắc mặt mờ mịt, cô biết Hải Thiên là biệt thự đắt nhất ở thủ đô, tiền thuê mà Chiến Hàn Quân đưa ra cũng phù hợp với giá thị trường, nhưng với khả năng tài chính hiện tại, cô thực sự không thể trả số tiền thuê đắt đỏ như vậy.

Lạc Thanh Du nhìn Chiến Hàn Quân, gần như nhỏ giọng cầu xin: “Cho tôi nợ anh một khoảng thời gian được không? Khi nào tìm được việc, tôi sẽ trả lại tiền cho anh càng sớm càng tốt” “Không thành vấn đề, lãi ba mươi phần trăm” Chiến Hàn Quân nói một cách sảng khoái.

Lạc Thanh Du nhỏ giọng lẩm bẩm: “Gian thương đúng là ác quỷ” “Cô đang nói cái gì vậy?” Chiến Hàn Quân nhìn thấy đôi môi mỏng đỏ mọng của cô áp vào nhau, mặc dù anh không nghe thấy những gì cô nói, nhưng bản năng cho anh biết đó không bao giờ là chuyện tốt.

Lạc Thanh Du trở mặt nhanh hơn cuốn sách, nặn ra một nụ cười với anh: “Chiến Hàn Quân, tôi cảm ơn anh trước. Vậy tối nay tôi sẽ dọn qua, làm phiền anh Quân chuẩn bị một gian phòng cho tôi.: Chiến Hàn Quân khinh thường nhìn cô: “Cô chỉ cần một phòng?” Để tiết kiệm tiền, người phụ nữ này cũng quá dè xẻn rồi.

Con đã lớn rồi mà mẹ vẫn chen chúc phòng với con, điều này rất bất lợi cho sự phát triển nhân cách độc lập của trẻ.

Lạc Thanh Du liếc nhìn hai đứa nhỏ trong khu vui chơi, nói: “Tôi có thể kê thêm một cái giường nhỏ cho Lạc Thanh Tùng…” Cô chưa kịp nói xong thì đã bị Chiến Hàn Quân tùy tiện cắt ngang: “Không. Lạc Thanh Tùng không cần phải ở chung với cô, tôi đã chuẩn bị một căn phòng riêng cho con trai mình rồi” Lạc Thanh Du: ”…

Tôi rất muốn nói với anh rãng Thanh An cũng là con gái của anh, anh có nên chuẩn bị phòng cho Thanh An không? Buổi tối, Lạc Thanh Du thu dọn hai hành lý đồ đạc, tiến vào biệt thự Hải Thiên.

Mà tiền thuê nhà ở Phong Vân được cô thu lại rồi.

Căn phòng mà Chiến Hàn Quân đưa cho cô là phòng ngủ ở cuối hành lang bên phải tầng hai.

Đó là khoảng cách xa nhất từ phòng ngủ ở ngoài cùng bên trái của Chiến Hàn Quân.

Tuy nhiên, phòng của Chiến Hàn Quân và Lạc Thanh Tùng được bố trí giữa phòng ngủ của họ.