Địa vị của Nghiêm Linh Trang ở trong nhà họ Chiến, còn cao hơn rất nhiều so với sự tưởng tượng của cô ta.
So với sự công bằng hợp lí của ông cụ Chiến mà nói, ông cụ Niên rõ ràng lộ ra sự bao che đặc biệt: “Chiến Bá Vũ, tôi không cần biết Hàn Quân đã làm sai cái gì rồi, thì một người ông ngoại như tôi cũng chỉ có đứa cháu trai này thôi, tôi tuyệt đối không cho phép nó xảy ra chuyện. Nếu như anh muốn đuổi Chu Mã đi, Hàn Quân sẽ bởi vì như vậy mà mất mạng, thì tôi với anh không xong chuyện đâu”
Ông cụ Nghiêm trầm mặc thật lâu, giận, kích động lôi kéo ông cụ Chiến nói: “Ông Bá Vũ, ông cứ bớt bớt giận đi. Tôi nghĩ là việc này vô cùng kỳ quặc. Hàn Quân xưa nay luôn chính trực, bản tính lương thiện, cái loại chuyện vượt quá giới hạn này cũng không phải là việc mà nó có thể làm ra được. Chúng ta nên bình tĩnh lại một chút, chờ đợi nó tỉnh táo lại, rồi hẳng hỏi nó cho rõ ràng”
Ông cụ Chiến nói: “Ôi trời. Tôi đây không phải là sợ ông sốt ruột sao? Ông có thể nghĩ được như vậy, thì đó đã là tốt lắm rồi”
Ông cụ Nghiêm nói: “Tôi phái người đi tìm Linh Trang rồi. Hy vọng Linh Trang được bình an vô sự”
Tú Hòa và Chu Mã nhìn thấy mình châm ngòi ly gián không thành, liền cảm thấy có chút bất an.
Thời gian này, Chiến Bá Minh luôn luôn không nói chuyện, đột nhiên lệ khí nặng nề chất vấn Dư Thiên An: “Dư Thiên An, anh nghĩ em nên nói chuyện này với anh, rốt cuộc là đã có chuyện gì vậy hả?”
Dư Thiên An giờ phút này trong lòng tràn đầy lo lắng cho Chiến Hàn Quân, đột nhiên nghe thấy giọng nói của Chiến Bá Minh, lòn/ dạ rối bời nói: “Em không biết tại vì sao lại biết thành như thế này?
Em chỉ là tạo ra một cơ hội cho Hàn Quân và Chu Mã gặp nhau mà thôi, nhưng mà em thật sự không có nghĩ đến tại sao Hàn Quân đột nhiên lại nôn ra máu như thế?”
“Ừ, em biết rồi. Nhất định là Nghiêm Linh Trang ở bên ngoài va chạm vào cánh cửa, Hàn Quân bị trận chiến của con bé dọa cho sợ thế nên mới bị đánh vào mặt tâm lí khó thở rồi nôn ra máu?”
Chiến Bá Minh giống như một con sư tử bị mất đi trái tim, đột nhiên sống đến bên cạnh xe lăn của Dư Thiên An, gầm hét hướng về phía Dư Thiên An: “Cô, cô quả thực là không còn thuốc chữa rồi. Dư Thiên An, Chiến Bá Minh tôi đây chỉ có một đứa con trai bảo bối, tôi cả đời này đều không có tận lực làm tròn trách nhiệm của một người bố, tôi tuyệt đối không cho phép bất kì một kẻ nào được làm hại nó, tôi tuyệt đối sẽ không tha thứ cho cô.”
Ông cụ Niên run rẩy đứng cả lên: “Bá Minh, cậu có ý gì vậy? Thiên An nó yêu thương Hàn Quân như thế, làm sao có thể làm tổn thương Hàn Quân được?”
Chiến Bá Minh lửa giận ngút trời nói: “Bố à, có thể bố không biết. Con gái của bố hận Nghiêm Linh Trang đến trình độ phát rồ mất trí rồi. Bà ấy căn bản sẽ không bao giờ tha thứ cho Linh Trang, trong lòng bà ấy vẫn còn oán hận Linh Trang vì đã cướp đi đứa con trai của bà ấy. Thế nên con hoài nghi, chuyện ngoài ý muốn lần này của Hàn Quân không thể nào không có liên quan đến bà ấy”
Ông cụ Niên nói: “Tôi biết, Thiên An hận Nghiêm Linh Trang là thật. Nhưng mà Thiên An tuyệt đối sẽ không làm ra cái chuyện hại đến Hàn Quân như thế này. Con tin tưởng ta, con gái của ta ta hiểu rất rõ”
Lúc này, cửa của phòng cấp cứu được mở ra. Bác sĩ đi ra ngoài, trực tiếp đi đến trước mặt của ông cụ Chiến, sắc mặt ngưng trọng nói: “Thưa ông, tính mạng của tổng giám độc tạm thời không có gì đáng quan ngại.”
Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng mà lời mà bác sĩ sắp nói đây đều khiến tất cả mọi người như rơi vào địa ngục: “Nhưng mà chúng tôi lấy ra được loại thuốc không rõ ràng ở tỏng cơ thể của tổng giám đốc. Hai loại thuốc này sau khi xảy ra phản ứng hóa học sẽ có tính trí mạng. Tôi nghĩ, tổng giám đốc đã trúng độc rồi, cái loại độc như này sẽ khiến cho các cơ quan trong cơ thể của ngài ấy dần dần suy kiệt. Mọi người vẫn là nên chuẩn bị tâm lí sẵn đi!”
“Loại thuốc gì cơ?”
“Một loại có thế khiến cho thần kinh của người ta bị tê liệt, là loại thuốc sinh ra ảo giác.
Còn có một loại thuốc khiến cho người ta sinh ra cảm giác hưng phấn”
Bác sĩ vừa dứt lời, Chiến Bá Minh liền cho.
Dư Thiên An một cái tát trời giáng vào mặt.
Ông ta hét lên điên cuồng rồi nói: “Bà cho đến Hàn Quân như thế này. Con tin tưởng ta, con gái của ta ta hiểu rất rõ”
Lúc này, cửa của phòng cấp cứu được mở ra. Bác sĩ đi ra ngoài, trực tiếp đi đến trước mặt của ông cụ Chiến, sắc mặt ngưng trọng nói: “Thưa ông, tính mạng của tổng giám độc tạm thời không có gì đáng quan ngại.”
Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng mà lời mà bác sĩ sắp nói đây đều khiến tất cả mọi người như rơi vào địa ngục: “Nhưng mà chúng tôi lấy ra được loại thuốc không rõ ràng ở tỏng cơ thể của tổng giám đốc. Hai loại thuốc này sau khi xảy ra phản ứng hóa học sẽ có tính trí mạng. Tôi nghĩ, tổng giám đốc đã trúng độc rồi, cái loại độc như này sẽ khiến cho các cơ quan trong cơ thể của ngài ấy dần dần suy kiệt. Mọi người vẫn là nên chuẩn bị tâm lí sẵn đi!”
“Loại thuốc gì cơ?”
“Một loại có thế khiến cho thần kinh của người ta bị tê liệt, là loại thuốc sinh ra ảo giác.
Còn có một loại thuốc khiến cho người ta sinh ra cảm giác hưng phấn”
Bác sĩ vừa dứt lời, Chiến Bá Minh liền cho.
Dư Thiên An một cái tát trời giáng vào mặt.
Ông ta hét lên điên cuồng rồi nói: “Bà cho con trai sử dụng thuốc ái tình? Còn đưa cho nó sử dụng thuốc hạnh phúc nữa, bà không tiễn nó đi được, thì bà sẽ không bao giờ ngưng có phải không hả?”